Người Mà Tôi Yêu Sau Này

Chương 3



Hạ Thừa Dịch và Hoắc Cửu Ngôn đều uống rượu nên không thể lái xe.

Hạ Thừa Dịch nói với Hoắc Cửu Ngôn, “Cậu gọi người lái xe hộ đi nhé, ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.”

Để được ở gần Hạ Thừa Dịch, Lục Tiếu đã mua một căn nhà đối diện nhà của anh. Lúc đầu, bạn thân của cô khuyên cô không nên bốc đồng như vậy, nói rằng khoảng cách mới sinh ra vẻ đẹp nhưng cô vẫn ương bướng không nghe.

Vì vậy, Hạ Thừa Dịch mới đề nghị cô đi chung do thuận đường.

Lục Tiếu liếc nhìn gương mặt đầy vẻ không tình nguyện của Lâm Tuyết, cô mím môi, lần đầu tiên từ chối Hạ Thừa Dịch.

Cô chỉ tay vào Hoắc Cửu Ngôn và nói, “Em sẽ đưa anh ấy về.”

Cô nhận ra niềm hạnh phúc của Hạ Thừa Dịch, và cả sự giải thoát của anh. Nếu cô còn tiếp tục làm ra vẻ mập mờ với anh nữa thì cô thật rẻ tiền.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Anh Yêu Em
2. Trưởng Công Chúa
3. Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
4. Mưa Hoàng Tước
=====================================

Hạ Thừa Dịch không ngờ rằng Lục Tiếu sẽ từ chối lời mời của anh, anh vẫn còn đang giữ tư thế mở cửa xe cho cô.

Lục Tiếu không thèm nhìn anh nữa mà xoay người đỡ Hoắc Cửu Ngôn đang nghiêng ngả vào trong xe của mình.

Trong bóng đêm, Hạ Thừa Dịch chăm chú nhìn theo phương hướng chiếc xe của Lục Tiếu rời đi, thật lâu sau vẫn chưa định thần lại. Cho đến khi Lâm Tuyết mất kiên nhẫn thúc giục thì anh mới hoàn hồn kéo bạn gái lên xe.

Sau đó, hai chiếc xe phóng đi về hai hướng khác nhau.

Lục Tiếu lái xe được năm phút thì sực nhớ ra mình chưa hỏi địa chỉ. Thế là cô đành phải tấp xe bên vệ đường, mở điện thoại lên và bật hướng dẫn đường đi.

“Nhà của anh….”

“Hoắc Cửu Ngôn, anh đoán là em không nhớ tên anh đâu, tên của anh là Hoắc Cửu Ngôn.”

Hoắc Cửu Ngôn ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn cô, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của Lục Tiếu dừng lại, cô vừa mở miệng định nói gì đó thì anh đã lên tiếng trước: “Đi đến cuối đường, rẽ trái, sau đó lái xe thêm mười phút nữa là đến nhà của anh.”

Lục Tiếu đặt điện thoại xuống, nhưng cô không vội khởi động xe. Trong đầu cô dâng lên một tia bực bội không thể giải thích được, cô quay đầu sang nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn anh trong tối nay, không biết có phải là ảo giác hay không, khuôn mặt tuấn tú trước mắt này quen thuộc đến khó hiểu, như thể cô đã từng gặp qua ở đâu đó rồi. Cô nghĩ không ra, đầu óc cứ rối tung cả lên.

Lục Tiếu lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó nói: “Tôi muốn hút một điếu thuốc. Anh có phiền không?”

Hoắc Cửu Ngôn gật đầu cười: “Ừm, em cho anh một điếu với, anh cũng muốn hút.”

Tiếp đó, cả hai người ai cũng không nói với ai tiếng nào, trong khoang xe chật hẹp ngập tràn mùi khói thuốc ngạt thở. Lục Tiếu mở cửa sổ ra một chút, cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài theo khe hở thổi vào, phần nào lay tỉnh đầu óc cô.

“Em thích Hạ Thừa Dịch.”

Giọng nói chắc nịch của Hoắc Cửu Ngôn vang lên bên tai cô, Lục Tiếu sửng sốt trong chốc lát, nỗi chua xót vô tận lan tràn khắp trái tim.

Nhìn đi, chỉ mới qua có một bữa ăn mà người ngoài đã có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cũng chỉ có Hạ Thừa Dịch là bỏ qua nó mười một năm nay.

Tình yêu thầm kín của cô thật đáng buồn.

Lục Tiếu ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, vừa rồi tôi đã lợi dụng anh, nhưng tôi không muốn xin lỗi. Anh chỉ là người tạm thời bị Hạ Thừa Dịch kéo đến mà thôi, hoàn thành vở kịch xong rồi, bây giờ mọi thứ coi như đã chấm dứt.”

Cô khởi động lại xe, muốn nhanh chóng đưa người đàn ông này về nhà.

Hoắc Cửu Ngôn cũng ấn cửa sổ xuống và ném tàn thuốc ra ngoài: “Dùng anh để trả thù cậu ta?”

Lục Tiếu siết chặt lấy vô lăng, trong lòng như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn nhưng trên mặt cô lại hiện lên vẻ giễu cợt và mỉa mai: “Trả thù? Anh ta không thích tôi thì tôi trả thù được cái gì chứ?”

Người đơn phương yêu thầm như cô thì có tư cách gì mà trả thù, cô chỉ muốn tử tế vì anh một lần cuối cùng nữa thôi.

Hạ Thừa Dịch muốn cô từ bỏ, được rồi.

Cô đồng ý với Hoắc Cửu Ngôn trước mặt anh, chỉ để cho anh biết rằng cô có thể từ bỏ.

Trong xe, Hoắc Cửu Ngôn im lặng một hồi mới cất tiếng hỏi: “Em định tiếp tục thích cậu ta nữa sao?”

Câu hỏi này thật ra rất dễ trả lời, nhưng Lục Tiếu phải mất đến mười phút đồng hồ mới có thể kìm nén được nỗi đau đang âm ỉ trong trái tim cô: “Không, tôi không muốn biến thành một kẻ bám đuôi không dứt khiến cho người ta mệt mỏi như trước kia nữa.”

Hoắc Cửu Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thuý: “Mặc dù anh là bạn của Hạ Thừa Dịch, nhưng cậu ta không thể ép anh làm bất cứ chuyện gì kể cả chuyện ngày hôm nay. Mọi việc đều là do anh tự nguyện.”

Lục Tiếu tập trung lái xe và tự động bỏ qua lời nói của anh.