Người Mẹ Hợp Đồng Của Con Gái Tôi

Chương 18: Tôi chỉ xem anh là ông chủ!



Cố Thiên Sơn tức giận rời khỏi, một lời cũng không nói, những mảnh vỡ rơi xuống đầy sàn.

“Tới giờ cơm rồi, đi đâu vậy con? Thằng nhóc này…” Hạ Lan vừa từ trong bước ra.

Lục Mỹ Đình đưa tay lau nước mắt, rồi nhìn sang Hạ Lan.

“Hai con có chuyện gì sao?” Hạ Lan nắm lấy tay cô.

“Dạ, không có chuyện gì đâu bác, con xin phép đi vào trong.”

Hạ Lan nhìn những mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà, bà lắc đầu, thở dài, bà với tay gọi giai nhân.

“Dạ, thưa bà chủ gọi tôi.”

“Dọn dẹp mảnh vỡ này đi, coi đụng tay.”

“Dạ, thưa bà chủ.”

Trưa nay, Lục Mỹ Đình không ăn cơm trưa, chỉ nằm trong phòng chơi với Tiểu Bối, Tiểu Bối đã ngủ cô trở về phòng.

Cô kéo ghế, ngồi vào, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phòng cô ở tầng hai, có thể nhìn thấy cổng căn biệt thự, từ lúc trưa đến giờ cô không rời mắt khỏi cổng.

Gương mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng.

“Anh ta đi đâu vậy chứ?”

Lục Mỹ Đình đưa tay với lấy cuốn nhật ký, đọc lại những trang nhật ký mình viết trước giờ, những trang nhật ký dày cộp, cứng đơ, vì mỗi lần viết nước mắt cô đều chảy xuống, ướt đẫm giấy.

Trong nhật ký cô thương và nhớ mẹ rất nhiều, từ khi có Tiểu Bối cô cảm thấy đỡ tủi thân hơn.

Không biết tự lúc nào cô lại có cảm giác rằng mình phải chăm sóc cho Tiểu Bối thật tốt.

Cốc cốc cốc.

“Ai đó?”

“Là bác đây, con đang làm gì vậy?” Hạ Lan nói nhỏ nhẹ.

Cô nhanh chóng ra mở cửa, liề nhìn thấy bà niềm nở, trên tay là bát cháo yến.

“Bác có hầm một chút yến, phần này của con, con ăn đi cho ấm người, ngoài trời đang mưa.”

Cô đỡ lấy bát yến từ tay bà.

“Dạ, con cảm ơn bác.”

“Ừm, con ăn xong thì ngủ sớm đi.”

“Dạ.”

Nhìn Hạ Lan đi khuất cô mới đóng cửa lại, cô đặt bát yến lên bàn.

Hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút.

“Mưa rồi sao? Anh ta vẫn chưa trở về, có bị ướt mưa không? Sao lại giận đến vậy chứ? Chẳng nhẽ anh ấy…”

Cô đưa tay ra ngoài cửa sổ, từng giọng mưa rả rích rơi xuống, cô khẽ nhăn mặt, vẻ mặt lo lắng.

“Anh ta đi đâu giờ này chứ? Trời lại mưa rồi.”

Lục Mỹ Đình ngồi xuống ghế, nhìn bát yến chưng bốc hơi thơm nức nhưng cũng không thể nào nuốt nổi.

Cô tự trách bản thân.

“Vì mình mà anh ta mới giận đến như vậy.”

Mưa càng ngày càng nặng hạt, bỗng, phía sau cánh cổng, anh đang chạy nhanh vào trong, Lục Mỹ Đình vui mừng chạy xuống lầu.

Đứng trước anh cô không khỏi thương xót, cả người anh ướt đẫm.

Đùng.

“Aaa.” Cô bịt kín tai, tiến lên một bước.

Cả người cô ngã vào lòng Cố Thiên Sơn.

Người anh lạnh buốt, cô vẫn bịt kín tai, nhắm nghiền mắt, cô nằm gọn trong lòng anh, da thịt anh lạnh buốt.

“Chỉ là sấm thôi mà. Có anh rồi.”

Lục Mỹ Đình nghe thấy tiếng anh, bất giác lùi người lại, nhưng anh đã ghì chặt lấy cô, anh kéo cô vào lòng.

“Thôi nào, không sao đâu.”

Anh vuốt lên mái tóc cô, cảm nhận hơi ấm từ cô.

“Anh ướt hết rồi, tôi xin lỗi.”

Anh khẽ bật cười, nhìn vào đôi mắt long lanh đỏ ửng của cô.

“Tại sao phải xin lỗi chứ, ngốc quá.”

“Mau vào nhà thôi.”

Cố Thiên Sơn đi vào nhà tắm, cô đã chuẩn bị khăn tắm và đồ ngủ cho anh, còn bật nước nóng để sẵn.

Cả nhà đều đã đi ngủ, không gian yên lặng chỉ còn anh và cô.

Ào ào.

Tiếng nước rơi từ vòi hoa sen.

Lục Mỹ Đình bước lại gần phòng tắm, nói nhỏ qua:

“Tôi để đồ ở ngoài nha.”

“Ừm.”

Cố Thiên Sơn tắm xong đi ra ngoài, dùng khăn lau khô đầu.

Anh nhìn đồng hồ.

“Muộn đến vậy sao?”

Cô nghe thấy tiếng anh thì quay người lại.

“Anh đi đâu từ chiều vậy, cơm nước còn chưa ăn.”

Anh bước đến gần cô, nhìn chăm chăm vào đôi mắt ấy.

“Cô đang quan tâm tôi sao? Vẻ mặt cô lo lắng như vậy, chắc là đúng rồi.”

Cô đỏ mặt, ấp úng, mặt vẫn tỉnh bơ:

“Quan tâm gì chứ? Chỉ là tôi thấy áy náy chuyện lúc trưa thôi.”

Anh khẽ bật cười, lấy khăn lau khô tóc. Cả không gian chìm vào trong tĩnh mịch.

“Bố ơi.” Tiểu Bối nói khẽ.

Hai người quay sang nhìn Tiểu Bối, cô nhanh chóng đến gần.

“Tiểu Bối, ồn quá con không ngủ được sao?”

“Con nhớ bố, cả chiều nay bố không thơm con.”

Cố Thiên Sơn bước đến cạnh giường, nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Bối.

“Tiểu Bối ngoan, bố xin lỗi, con ngủ đi, muộn rồi.”

“Dạ.”

Tiểu Bối như cảm nhận được sự an toàn, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lục Mỹ Đình kéo lấy tay anh ra ngoài, nói nhỏ:

“Lúc nãy anh ăn gì chưa?”

Cố Thiên Sơn khẽ lắc đầu, nhìn thấy vẻ lo lắng của cô anh bật cười.

“Xuống bếp đi, tôi hâm nóng đồ ăn cho anh.”

Lục Mỹ Đình rón rén xuống bếp, vì là cầu thang gỗ nên rất dễ phát ra tiếng kêu, cô cùng Cố Thiên Sơn đi nhẹ nhàng hết mức có thể.

Cô vừa đi vừa nói thì thầm:

“Lúc chiều anh đừng hiểu lầm, tôi và cháu anh chỉ là…”

Cô chưa nói xong câu điện bỗng vụt tắt, trời tối ôm.

Cô lại sợ bóng tối cả người cứng đờ, cô đứng im, giọng cô run run.

“Cố Thiên Sơn”

“Cố Thiên Sơn anh ở đâu…”

Anh ôm chầm lấy cô, một cảm xúc khó tả chạy qua cơ thể, anh tựa đầu vào vai cô.

“Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Cả hai người im lặng, không khí có chút ngột ngạt.

Lục Mỹ Đình bám vào cánh tay anh, cảm giác sợ hãi cũng không còn nhưng ngay lúc này đây, cả anh và cô đều cảm nhận trái tim mình có chút rung động với đối phương.

Anh lên tiếng:

“Mỹ Đình, cô đừng quen ai khác được không?”

Cố Thiên Sơn thầm thì vào tai cô, từng lời vô cùng nhẹ nhàng, trái tim cô đập loạn nhịp, cô im lặng không nói gì, mặt cô đỏ ửng.

“Tôi thật sự muốn ở bên cạnh cô. Lục Mỹ Đình em….”

Lục Mỹ Đình cúi mặt xuống, hàng mi dài che lấp đôi mắt to tròn đen láy, một ý nghĩ luôn lóe lên trong đầu cô, “Cố Thiên Sơn là con nhà quyền quý, giàu có, thân phận mình và anh ấy hoàn toàn đối lập nhau, mình không nên chấp nhận mối quan hệ này.”

Hốc mắt cô ẩm ướt, sống mũi cay xè, một lời vô cùng dứt khoát.

“Cố Thiếu gia, tôi làm sao xứng với anh chứ, chúng ta không nên đề cập đến chuyện này nữa thì hơn.”

Lục Mỹ Đình đẩy người anh ra, ánh mắt cô kiên quyết:

“Tôi chỉ xem anh như là ông chủ, ngoài ra không có ý định nào khác.”