Người Quan Tài

Chương 6: Anh họ



Trong lòng ta bỗng dưng kích động, lại một lần nữa gào to lên

Tốc độ của người đào mộ nhanh hơn chút, tiếng xẻng sắt xúc đất nhanh hơn, rất nhanh ta đã nghe thấy tiếng xẻng sắt đập vào nắp quan tài. Theo sát đó, nắp quan tài bị đẩy ra một đoạn hơn hai tấc, một cái mặt mập mạp xuất hiện ở trên quan tài, sau khi chớp chớp mắt với ta, dường như là thở dài một hơi, đưa đôi tay mập mạp về hướng ta.

Ta nắm lấy tay hắn, có chút thoát lực bò từ trong quan tài ra.

Đêm nay trăng sáng trong, sau khi ta bò ra khỏi mộ, đánh giá người thanh niên mập mạp trước mặt, rất kích động run rẩy nói: " Cảm ơn, cảm ơn..."

Ơn cứu mạng!

Cho dù người thanh niên này có là phường đào mồ cướp mả, ta cũng phải rất cảm ơn hắn, không hề chút phiến diện nào.

Thanh niên mập mạp đưa cho ta một bình nước, ta trực tiếp mở nắp uống một hớp to, hai ngày một đêm không ăn uống gì, lại còn ở trong quan tài hô to gọi nhỏ lăn lộn lâu như vậy, giờ phút này cổ họng dường như đang bốc khói vậy.

" Uống chậm chút, may là ta đến đúng lúc, nếu không thì cậu phiền phức rồi..."

" ặc...khụ khụ khụ..."

Ta trực tiếp phì ra, bị sặc nước, trong lúc đang ho sặc sụa vẫn nhìn trừng trừng thanh niên béo trước mặt, tủi thân tức giận trong lòng vào giờ phút này bộc phát ra.

Tiếng nói của hắn, chính là tiếng nói của tên khố khiếp tổ chức tang lễ cho ta, ta tuyệt đối không hề nghe lầm!

Ta gào lên, cơn tức giận đã át qua lí trí, trực tiếp nhào về phía thanh niên mập mạp, hận không thể lột da cắt gân lăng trì hắn!

Giây tiếp theo, ta bị hắn ấn xuống, cái cơ thể béo mập đó trực tiếp ngồi lên trên người ta, giống như tòa núi thịt áp xuống làm ta không thể động đậy được.

" Thả ta ra, lão tử hôm nay phải giết ngươi..." ta tức giận gào ầm lên

Thanh niên mập mạp không nói gì nhìn ta, nói:" Em họ, bình tĩnh chút..."

" Em họ cái ông nội mày, ai con mẹ nó là em họ mày, đồ con lợn mập mày đứng lên cho tao..."

" Ông nội của anh và ông nội của em là hai anh em họ, anh và em là anh em thực sự là họ hàng xa, em bình tĩnh chút được không?"

Tên mâp đó vừa nói, vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ra một đoạn video, người trong video là ông nội của ta. Sau khi nhìn thấy đoạn video này, ta bỗng nhiên ngẩn ra, lẽ nào tên mập này đang nói thật?

Trong đoạn video ông nội quấn khăn trắng trên đầu, vị trí hai mắt bị băng vải che lại, có dấu của máu, ông nội nói với giọng già nua khàn khàn:" Bé con, tên béo Đường Lưu là anh họ của con, trong khoảng thời gian này ông có một số việc phải làm, con theo nó sống một thời gian, đợi ông hết bận sẽ quay lại đón con! Những việc sảy ra trong nhà, để nó xử lý, con chỉ cần nghe theo nó là được!"

Đoạn video này rất ngắn, khiến cho sự tức giận trong lòng ta vơi bớt không ít, chỉ là cảm thấy càng tủi thân.

Tên mập này cho dù có là anh họ xa của ta, nhưng việc trước đây muốn chôn sống ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được?

Nhìn thấy ta không còn gào rú nữa, tên mập đứng lên, tiện tay cũng kéo ta đứng lên, cười ha ha nói:" Nói thật, trước đây anh cũng không biết mình có một đứa em họ như vậy, vẫn là trước đây không lâu ông nội em đến nhà anh chơi, lão bất tử trong nhà ta mới kể cho ta nghe chuyện của hai ông cháu em.... ầy, em không được cởi áo niệm trên người ra!"

Chiếc áo niệm hôi thối tanh tưởi trên người ta sắp khiến cho ta ngột thở chết, ta đang chuẩn bị cởi ra, tên mập lại ngăn ta lại, rất nghiêm túc nói:" Ông nội của em nói rồi, em phải mặc chiếc áo niệm này cho tới khi trời sáng!"

Ta trừng hắn, nói:" Ông nội của ta sao lại bị thương vậy?"

" Không biết, ngày hôm qua gặp người người đã vậy rồi, lão bất tử trong nhà anh cũng không cho anh hỏi nhiều"

Sau khi Đường Lưu trả lời ta, trực tiếp cầm lấy một chiếc xẻng khác ở bên cạnh đưa cho ta, nói:" Đừng hỏi mấy cái này vội, giúp ta đào mồ đi!"

Không đợi cho ta hiểu ra, Đường Lưu đã cầm xẻng đi đến chỗ trước mộ của người cha nát rượu của Giang Trường Hải bắt đầu đào.

Trong lòng ta có rất nhiều nghi ngờ, hỏi hắn muốn làm gì, Đường Lưu không ngẩng đầu nói phải đào cái mộ này ra xem tình hình bên trong, xem xem rốt cục là thứ quỷ quái gì đang tính kế ta.

Đối với những sự việc sảy ra vào tối hôm qua ta có vô vàn điều khó hiểu, Giang Trường Hải và tám người khiên quan tài sao lại gây phiền phức cho ta? Sao ông nội ta biết ta gặp chuyện mà kịp thời gọi điện thoại về bảo ta núp vào trong quan tài? Người đàn bà mặt mèo đó lại là chuyện gì? Quan trọng nhất là tên khốn khiếp Đường Lưu sao lại muốn chôn sống ta rồi nửa đêm nửa hôm lại đi đào mộ cứu ta?

" Những việc này anh cũng không biết, ông nội em bảo anh sang đây giúp đỡ, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không nói, lão bất tử trong nhà anh dường như cũng biết gì đó, nhưng cũng không nói với anh, những việc mà anh biết cũng khôn ghơn em là mấy!"

Nói đến đây, Đường lưu bỗng dừng lại, có chút câm nín nhìn ta, ta luôn cảm thấy khi hắn nhìn cái áo niệm nhiễm máu trên người ta có chút cổ quái, yếu ớt nói:" Chiếc áo niệm em đang mặc cũng không phải là do anh mặc cho em, anh cũng không biết ông nội của em sao lại bắt em phải mặc chiếc áo này trải qua đêm nay, nhưng ông nội em nói chiếc áo niệm này rất quan trọng, cho dù là đến lúc trời sáng em cởi ra cũng không được vứt đi, phải giữ gìn cẩn thận..."

Vừa nói chuyện vừa đào, hai ta rất nhanh đã đào xong mộ người cha nát rượu của Giang Trường Hải, khi mà ta nhìn thấy Đường Lưu nhảy xuống huyệt mộ đẩy nắp quan tài ra, đồng tử ta co rụt lại, tim đập nhanh không ít, thiếu chút nữa bật thốt lên.

Tuy rằng lúc trước đoán được là trong quan tài không phải người cha nát rượu của Giang Trường Hải, nhưng khi ta nhìn thấy khung cảnh trong quan tài, ta vẫn hơi giật mình.