Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 40



Mải đánh với hắn mà Mộ Khanh Trần không để ý đã bị dồn vào góc. Mắt thấy Ngụy Quân đã đến gần Mộ Khanh Trần chỉ còn biết gọi to.

"Mặc Triều Bạch!"

"Bốp"

Ngụy Quân đang hưng phấn vì sắp bắt được Mộ Khanh Trần đã bị một chưởng từ sau lưng làm hắn trợn trắng mắt mà ngất đi.

Vậy mà Mặc Triều Bạch lại thật sự nghe tiếng gọi của Mộ Khanh Trần. Nhưng Mộ Khanh Trần càng bất ngờ hơn khi trên tay Mặc Triều Bạch còn xách theo một tên bụng bự xấu xí. Tên bụng bự nhìn Mặc Triều Bạch bằng con mắt sau mèm.

"Tiểu mĩ nhân đến đây cho ta hôn một cái."

Mộ Khanh Trần líu lưỡi chỉ tên bụng bự.

"Đây là?"

"Đợi ta một lát!"

Mấy ngày nay liên tục uống rượu, Mặc Triều Bạch cũng đã say mèm nhưng y vẫn một tay xách tên bụng bự, tay kia xách Ngụy Quân đang bất tỉnh, đi qua một phòng giam rồi thả hai người hắn vào đó. Mặc Triều Bạch còn móc từ trước ngực Ngụy Quân một cái bình nhỏ, trút toàn bộ thuốc bột trong bình vào miệng Ngụy Quân rồi đóng cửa nhà giam, tạo thêm một kết giới bên ngoài. Sau đó quay lại nơi giam Mộ Khanh Trần.

Vì Diệp Phi bị giam đối diện Mộ Khanh Trần nên khi nó vừa trông thấy Mặc Triều Bạch bèn hí dài, hai chân không ngừng giơ lên cao đạp vào song sắt. Mặc Triều Bạch trông thấy nó thì ngừng lại, rồi hắn lảo đảo đi đến đứng ngay trước song sắt nơi Diệp Phi đang gõ móng vào đó.

"Diệp Phi, tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ta đã gửi ngươi ở Thanh Vân Cốc sao?"

"Hí hí!"

"Ngươi nói gì? Triều Nhai đem ngươi tặng cho cô nương Ngụy Gia?"

Mặc Triều Bạch bây giờ vẫn đã say rượu đứng lảm nhảm với Diệp Phi.

"Hắn còn dám xem người là lễ vật mà tặng cho người khác. Được được ta sẽ về Thanh Vân Cốc đánh cho Triều Nhai một trận. Ta hức.. hôm nay ta hơi say.."

Mặc Triều Bạch dựa người vào song sắt, tay luồn vào xoa lên cái bờm vàng óng của Diệp Phi. Diệp Phi thôi gõ chân trên song cửa, nó đứng im lặng để Mặc Triều Bạch vuốt ve. Mắt của nó vậy mà lại từ từ chảy ra hàng lệ. Vỗ về Diệp Phi xong Mặc Triều Bạch phất tay đem Điệp Phi về khu rừng của mình. Diệp Phi biến mất ngay lập tức. Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn đứng dựa vào song sắt. Hôm nay hắn đã uống quá nhiều. Mọi hành động từ nãy đến giờ chỉ là làm theo quán tính.

Mộ Khanh Trần đi từ phòng giam ra mà chân y giống như hóa đá. Nặng đến nỗi y phải bước từng bước hết sức khó khăn.

Từng nghi vấn lúc trước quay trở về đại não của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch biết mỗi đêm phải vuốt nhè nhẹ lên lưng Mộ Khanh Trần y mới có thể ngủ ngon, Mặc Triều Bạch biết đỉnh Đông Phong ở nơi nào, y còn nhận ra chữ của Bạch Ức Quân viết cho Ngụy Gia. Y còn biết rõ Ngụy Quân, nhận rõ mặt Ngụy Tào. Mặc Triều Bạch còn giống sư phụ hai người họ đều không thích ăn thịt. Nước mắt Mộ Khanh Trần rơi theo từng bước chân mình.

Diệp Phi là con ngựa Bạch Ức Quân nuôi mấy trăm năm. Nó ghét mọi thứ xung quanh chỉ đặc biệt ngoan ngoãn khi ở cạnh Bạch Ức Quân.

Vậy mà nó lại ngoan ngoan để Mặc Triều Bạch vuốt ve mình. Mộ Khanh Trần lúc này đã hoàn toàn nhận ra Mặc Triều Bạch chính là Bạch Ức Quân.

"Sư phụ!"

Mộ Khanh Trần gọi lớn.

Mà Mặc Triều Bạch trong cơn say lại quên mất mình hiện tại đã không còn là Bạch Ức Quân.

"Khanh Trần sao lại khóc rồi?"

Hắn nghiêng ngả đi tới nhưng Mộ Khanh Trần đã chạy như bay đến ôm chặt Mặc Triều Bạch.

"Sư phụ.. hu.. hu.."

Mặc Triều Bạch vuốt tóc Mộ Khanh Trần.

"Sao thế? ai làm Khanh Trần của ta khóc rồi?Ta.. hức.."

Hắn vẫn chếnh choáng men say. Bị Mộ Khanh Trần ôm cho lung lay sắp ngã. Mộ Khanh Trần bèn dìu Mặc Triều Bạch đến chiếc giường trong phòng giam. Đỡ Mặc Triều Bạch ngồi xuống, Mộ Khanh Trần lại tiếp tục ôm lấy cổ Mặc Triều Bạch.

"Sư phụ!"

"Ta đây! Đừng khóc.. hức.. hức.. ta.. hơi say một chút! Khanh Trần, ngươi gọi Ngọc Nhi mang đến cho ta một ít thuốc giải rượu."

Tiếng Ngọc Nhi thốt ra từ miệng Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn chứng minh y chính là Bạch Ức Quân. Mộ Khanh Trần òa khóc.

"Sư phụ! Xin lỗi ta đã không nhận ra người sớm hơn!"

Mặc Triều Bạch nghe y gọi sư phụ đến lần thứ ba thì cơn say đã hoàn toàn bay đi mất. Hắn hoảng hồn kéo Mộ Khanh Trần ra nhìn vào đôi mắt ngập nước của y.

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Người còn định lừa ta đến bao giờ? Người chính là Bạch Ức Quân sư phụ của ta."

Mặc Triều Bạch thở dài dịu dàng nhìn Mộ Khanh Trần.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ mãi mãi không nhận ra."

Mộ Khanh Trần lại nhào tới hai tay ôm chặt cổ Mặc Triều Bạch.

"Tại sao người không nói với ta?"

"Ta sợ!"

Nghe hắn nói thế Mộ Khanh Trần mới kéo ra một khoảng cách nhìn Mặc Triều Bạch. Nhưng hai tay y vẫn gác trên cổ hắn.

"Tại sao lại sợ?"

Mặc Triều Bạch lo lắng nhìn Mộ Khanh Trần.

"Bởi vì ta đã bỏ rơi ngươi mà đi. Ta sợ ngươi ám ảnh trong lòng nên sẽ hận ta."

"Ta chưa bao giờ hận người."

Mặc Triều Bạch vẫn còn men say trong người nên bao nhiêu dồn nén trong lòng từ trước đến nay hắn đều bộc bạch với Mộ Khanh Trần.

"Ta sợ nếu ta nói ra ngươi sẽ không tin. Lại nói rằng ta bịa chuyện để lấy được tình yêu của ngươi."

Mộ Khanh Trần bắt đầu mếu máo khóc.

"Xin lỗi vì đã không nhận ra người sớm hơn!"

"Xin lỗi vì lúc chiều đã không quan tâm đến cảm nhận của người!"

Tiếng nói đã kèm theo giọng nghẹn ngào.

"Xin lỗi vì đã đánh người!"

"Hu.. hu.. xin lỗi.."

Mặc Triều Bạch vuốt ve mái tóc Mộ Khanh Trần.

"Ta không đau, đừng khóc!"

"Hu.. hu.. hu."

Mộ Khanh Trần liên tục khóc cho đến khi đôi mắt trở nên sưng húp. Nhưng nước mắt vẫn chưa chịu dừng lại.

"Người đã thật sự trở về. Đúng không?"

Mặc Triều Bạch xót xa hôn lên đôi mắt sưng đỏ của Mộ Khanh Trần.

"Uh! Ta về rồi mãi mãi ở bên cạnh Khanh Trần."

"Người không lừa ta nữa đúng không?"

Mặc Triều Bạch cứ mãi lau nước mắt của Mộ Khanh Trần. Càng lau càng nhiều.

"Ta không lừa ngươi đến Thanh Vân Cốc nữa, cũng không bao giờ bảo Trầm Du đến bắt ngươi rời khỏi ta nữa. Khanh Trần đừng khóc nữa. Ta thật sự không thể chịu nổi khi thấy ngươi khóc như thế."

Mộ Khanh Trần vừa khóc vừa đấm vào ngực Mặc Triều Bạch.

"Ta đánh người.. hu.. hu.. người dám bỏ lại ta mà đi. Không có người ta bị tất cả bọn chúng ức hiếp.. hu.. hu.. ta.. không có một ai.. bên.. cạnh. hu.. hu."

"Ta sai rồi!"

"Ta đánh người.. vì lúc chiều người dám bỏ đi mà không thèm.. dẫn theo ta.. hu.. hu.."

"Ta không nên vì tức giận mà bỏ lại Khanh Trần. Ta xin lỗi. Đừng khóc nữa!"

Mặc Triều Bạch vừa nói vừa hôn lên đôi mắt của Mộ Khanh Trần. Nhưng càng dỗ Mộ Khanh Trần càng khóc.

"Huynh phải xin lỗi vì đã nghĩ ta là người dễ dãi như thế. Ta không có.. không có.. hức.. hức.."

Mặc Triều Bạch ôm Mộ Khanh Trần sát vào để mặt y gục vào vai mình, rồi y vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ Khanh Trần.

"Ta biết ta xin lỗi. Bởi vì lúc đó quá giận nên ta mới nói như vậy. Khanh Trần! Đừng khóc nữa mà!"

Sau đó hôn vào đôi môi của Mộ Khanh Trần. Nước mắt Mộ Khanh Trần thấm vào môi làm cho đôi môi y có chút vị mặn. Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn dịu dàng hôn xuống. Mộ Khanh Trần lúc này cũng chủ động mà ghì lấy cổ Mặc Triều Bạch. Nụ hôn dịu dàng làm trái tim Mộ Khanh Trần ngây ngất quên cả việc khóc. Đến khi lưỡi Mặc Triều Bạch luồn vào trong miệng Mộ Khanh Trần, nụ hôn bắt đầu mạnh mẽ hơn. Mặc Triều Bạch cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của Mộ Khanh Trần mà ngọt ngào nuốt lấy.

Hắn hôn bao nhiêu cũng không đủ. Cứ mãi mê cuốn lấy, dẫn dắt, khơi gợi Mộ Khanh Trần. Khiến Mộ Khanh Trần sa vào trong đó, cùng hòa với hắn. Dấy lên hương vị đê mê của ái tình.

"Ư"

Tiếng rên khẽ không biết từ lúc nào đã từ phát ra từ trong miệng Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch để Mộ Khanh Trần nằm trên giường y chuyển sang gặm liếm vành tai của y. Sau đó lại chuyển đến hôn vào chiếc cổ trắng ngần. Nụ hôn không ngừng di chuyển mỗi khi nó đến đâu nơi đó đều như bị thiêu đốt. Mộ Khanh Trần đã tự giác cong người dán về phía Mặc Triều Bạch, nhằm để nụ hôn của hắn được sâu hơn. Mặc Triều Bạch cảm giác người dưới thân đang hòa theo nụ hôn của mình. Dục hỏa trong người của hắn càng bốc lên cao. Nụ hôn đã không còn dịu dàng nữa, hắn cắn nhẹ vào từng nơi trên cổ Mộ Khanh Trần. Để lại những vệt đỏ khi hắn rời đi.

"A!"

Mộ Khanh Trần không thấy đau mà cơn kɦoáı ƈảʍ còn theo đó dấy lên. Khiến y liên tục rêи ɾỉ. Mặc Triều Bạch di chuyển đến xương quai xanh đã lộ ra của Mộ Khanh Trần. Hắn nhiệt tình liếʍ ʍúŧ. Hài lòng nhìn Mộ Khanh Trần đã động tình dưới thân.

Dù máu trên người đang sôi sùng sục đòi được thõa mãn. Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn tôn trọng quyết định của Mộ Khanh Trần.

"Khanh Trần cho ta!"

"Được."

Câu trả lời của Mộ Khanh Trần làm cho Mặc Triều Bạch mừng như bắt được vàng. Hắn thò tay vào áo Mộ Khanh Trần.

"Đừng ở đây!"

Mặc Triều Bạch cúi xuống hôn vào lồng ngực của Mộ Khanh Trần. Chỉ một tích tắc Mộ Khanh Trần đã phát hiện y đang nằm trên một chiếc nệm ấm áp, vậy mà Mặc Triều Bạch đã đưa họ về khách trọ.

"Đây là đâu!"

"Khách trọ trong thành Nhạn Hồi, nơi mà sư phụ đã từng ôm ngươi ngủ!"

Như trả lời câu hỏi Mộ Khanh Trần đã khiến y phải dùng rất nhiều định lực. Mặc Triều Bạch nhanh tay cởϊ áσ ngoài của Mộ Khanh Trần. Sau đó y ở bên ngoài lớp vải áσ ɭóŧ mà ngậm lấy nụ hoa trước ngực Mộ Khanh Trần.

"A.."

Cả hai đều thở dồn dập. Mặc Triều Bạch phất tay tung một kết giới bao bọc lấy căn phòng. Y cắn nhẹ vào nụ hoa hồng đó rồi dùng lưỡi vẽ một vòng xung quanh. Mộ Khanh Trần cong người thở hổn hển nhìn Mặc Triều Bạch. Y trông thấy mắt Mặc Triều Bạch đã phủ một tầng sương dày. Bàn tay hắn cũng không an phận mà vuốt ve eo nhỏ của Mộ Khanh Trần.

Đến khi cả hai đã không chịu nổi nữa Mặc Triều Bạch bèn cởi nốt áo trong của Mộ Khanh Trần. Cả cơ thể Mộ Khanh Trần lộ ra như một viên ngọc trắng muốt.

"Đẹp quá!"

Mặc Triều Bạch ngắm nghía sau đó thành khẩn mà vuốt ve khắp nơi. Giống như một khối ngọc bích thượng hạng, trơn nhẵn, mát lạnh. Mà nhiệt độ cơ thể Mặc Triều Bạch lại trái ngược với Mộ Khanh Trần. Càng ngày càng nóng. Mộ Khanh Trần bèn nhỏm người dậy hai tay cởi lấy y phục của hắn. Nhưng lóng ngóng một hồi vẫn không cởi xong. Lại nghe tiếng cười khàn trầm thấp của Mặc Triều Bạch trên đỉnh đầu. Mộ Khanh Trần cắn môi phụng phịu.

"Đừng cắn!"

Sau đó hắn vồn vã đè Mộ Khanh Trần ra tiếp tục ngấu nghiến môi y.

Ngoài cửa sổ có ánh trăng đang nhè nhẹ chiếu vào phòng. Chiếu lên hình dáng hai người đang hòa làm một. Đến cuối cùng Mộ Khanh Trần hoàn toàn rã rời nằm trong lồng ngực Mặc Triều Bạch. Vuốt mái tóc xõa tung trên gối của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch tiếp tục hôn lên vầng trán thanh lạnh của y.

"Mệt rồi phải không?"

Tiếng Mộ Khanh Trần khàn đục.

"Ưm!"

Rồi vuốt nhè nhẹ trên lưng của Mộ Khanh Trần.

"Ngủ một lát!"

Cứ như thế Mộ Khanh Trần đã an ổn chìm vào giấc ngủ.