Người Trước Mắt

Chương 11



Bể bơi trên tầng cao tầng nhất cho dù là VIP cũng không thể tùy tiện vào, Phương Sùng Viễn không biết từ chỗ nào lấy được cái thẻ đen, bể bơi to lớn, chỉ mở cửa cho hai người bọn họ.

Lan Tranh vừa xuống nước là lập tức cảm thấy lông tơ trên người dựng hết cả lên, cảm giác lạnh xuyên tim kia làm cho người y nhanh chóng thanh tĩnh lại.

Phương Sùng Viễn gạt bọt nước bơi tới bên cạnh y, cười hỏi, "Lan lão sư, thấy thế nào?"

Cái dáng vẻ kia, giống như là một cậu bé đang cầu biểu dương khen ngợi.

Lan Tranh thấp giọng cười, nhìn hắn nói, "200m bơi tự do, anh Viễn được không?"

Phương Sùng Viễn soái khí lau mặt một cái, giương cao nụ cười vô cùng tự tin, nói, "Nói rõ trước, thua nhưng không cho phiền lòng."

Lan Tranh nở nụ cười, "Tôi ở trong mắt cậu lòng dạ hẹp hòi như vậy à?"

Phương Sùng Viễn quay người một cái thật đẹp, tựa như con cá linh hoạt, "Vậy thì bắt đầu ngay đi, Lan lão sư."

Hai người vui vẻ ở dưới nước, bơi hơn một giờ mới lên bờ, bình thường Phương Sùng Viễn rất thích bơi lội, cho nên lúc Lan Tranh nói muốn cùng so tài thi đấu, hắn không hề sợ, chỉ là không ngờ thể lực Lan Tranh lại tốt như vậy, hai người cơ hồ là về đích cùng lúc, không nhìn ra ai nhanh hơn ai.

Lan Tranh lên bờ trước, từ góc độ của Phương Sùng Viễn, vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong mỹ lệ đẹp đẽ trên lưng y, chính là loại đường nét rõ ràng, không có một chút sẹo lồi dư thừa nào, đặc biệt là ngay lúc ánh đèn chiếu xuống, thân thể ướt nhẹp trần trụi của y ở trước mắt hắn, làm hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

"Sao còn chưa lên nữa?" Lan Tranh kỳ quái, phía sau đột nhiên không có động tĩnh, liền quay đầu lại hỏi Phương Sùng Viễn.

"Ừm, lên ngay." Phương Sùng Viễn ló đầu ra khỏi mặt nước, lỗ tai hắn bị Lan Tranh nhìn xong liền có chút hồng hồng.

Từ trên lầu đi thẳng một mạch về phòng, chỉ có Phương Sùng Viễn nói chuyện với Lan Tranh, y cười, hơi nghiêng đầu về phía hắn, cho nên hai người cũng không nhìn thấy có một bóng người đã sớm đứng trước cửa phòng Phương Sùng Viễn.

"Ngô Di?" Chờ đi đến gần, Phương Sùng Viễn mới phát hiện, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chú ý tới đồ vật trong tay Ngô Di mới phản ứng được, mở miệng hỏi, "Muộn như vậy còn tìm tôi, có việc sao?"

Ngô Di không ngờ Lan Tranh cũng sẽ ở đây, nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng sớm nhất thời có chút lúng túng, cúi đầu do dự nói, "Em... Em muốn tìm anh giúp em tập diễn... Không biết anh còn có việc, vậy hay là, hay là để ngày khác đi."

Cô ra vẻ phải đi, Phương Sùng Viễn còn chưa mở miệng, Lan Tranh ở bên cạnh đã nói trước, "Là đoạn nào?"

Ngô Di không phản ứng lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lan Tranh, không nghĩ tới Lan Tranh sẽ nói chuyện cùng mình, Lan Tranh nhíu mày, bình thản nói lại lần nữa, "Cô muốn cùng Phương Sùng Viễn tập đoạn nào?"

Ngô Di sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói, "Chính là, chính là đoạn của tôi và Lan lão sư."

Sáng sớm diễn cảnh này với Lan Tranh, cô NG không dưới hai mươi lần, về sau cũng cảm giác được Lan Tranh thiếu kiên nhẫn.

Phương Sùng Viễn quay đầu nhìn Lan Tranh, biết y còn có lời muốn nói, cũng không xen mồm, im lặng nghe y nói tiếp, "Phải đem hết khả năng của mình vào bên trong nhân vật, diễn xuất là dựa vào tưởng tượng, nhưng cũng không chỉ có thế, cảnh quay lúc sáng của cô vẫn có thể coi là biểu diễn, nhưng bề ngoài lại thêm thắt quá nhiều thứ, sẽ khiến người ta cảm thấy giả tạo."

Lan Tranh cũng không nghĩ tới mình sẽ nói những lời này với Ngô Di, đại khái là cảm thấy được cô có chút đáng thương, trong trường hợp như vậy bị Khương Phong chửi đến không ngóc đầu lên được, bây giờ nhìn cô tìm đến Phương Sùng Viễn tập diễn, cũng không biết đã một mình đứng ở chỗ này bao lâu.

Ngô Di sửng sốt hồi lâu mới phát giác ra Lan Tranh đang giảng diễn cho mình, thụ sủng nhược kinh mà nhìn y, Phương Sùng Viễn ở bên cạnh liền mỉm cười, "Tiểu sư muội, còn không mau cảm ơn Lan lão sư."

Ngô Di lúc này mới phản ứng được, vội vã nhìn Lan Tranh, nghiêng người nói cảm ơn, đối với nhóm diễn viên tuyến mười tám như cô mà nói, cấp bậc của Lan Tranh chẳng khác nào là cha đỡ đầu, cho nên Ngô Di mới không ngờ tới Lan Tranh có thể dạy cho mình.

Cô nhìn hai người như là mới đi bơi trở về, tóc Phương Sùng Viễn còn đang nhỏ nước, cũng không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, huống chi Lan Tranh cũng đã chỉ ra vấn đề cho mình, nên liền nói, "Sư ca, vậy em không quấy rầy anh và Lan lão sư nữa."

Phương Sùng Viễn gật gật đầu, nhìn cô nói, "Suy ngẫm nhiều hơn, có vấn đề gì sáng mai có thể tới hỏi tôi."

"Vâng, cảm ơn anh." Ngô Di nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào.

Đợi Ngô Di đi rồi, Phương Sùng Viễn mới mang theo nụ cười vi diệu nhìn Lan Tranh.

"Làm cái gì mà nhìn tôi như vậy?" Lan Tranh ngậm lấy ý cười hỏi hắn.

"Lan lão sư đây là thương hương tiếc ngọc rồi đi?"

"Lẽ nào Phương lão sư không có à?" Lan Tranh không trả lời câu hỏi của hắn mà cười hỏi ngược lại, "Nếu không phải cậu chủ động lấy lòng, người ta sẽ nửa đêm ở ngoài cửa chờ cậu sao?"

"Anh đây, ăn giấm rồi?"

Lan Tranh sờ sờ chóp mũi, cười nói, "Cả nghĩ quá rồi, tuỳ việc mà xét thôi."

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy là anh ăn giấm." Phương Sùng Viễn cố ý mở to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt y.

Lan Tranh biết hắn lại bắt đầu chơi xấu, bất đắc dĩ cười nói, "Cậu ngủ ngon đi nhé, rất nhanh là có thể nằm mơ rồi."

******************

Có lẽ là nhờ Lan Tranh chỉ điểm nên đột nhiên thông suốt, ngày thứ hai trên trường quay, Ngô Di chỉ NG mấy lần, sau đó miễn cưỡng được Khương Phong đồng ý, cảnh kia của cô và Lan Tranh cũng được thông qua.

Khả năng là vì Khương Phong cũng biết ngày hôm qua mình tương đối quá phận, cho nên cố ý từ phía sau camera ngẩng đầu lên nhìn Ngô Di nói, "Đúng rồi, cứ phát huy giống như ngày hôm nay, không tệ."

Ngô Di mặt đỏ hồng hồng, hướng về phía Khương Phong cúi rạp người xuống.

Tuy rằng sau đó Ngô Di cũng hay NG, nhưng so với lần đầu tiên đã có tiến bộ rất lớn, một vài phân cảnh hằng ngày giữa cô và Lan Tranh cũng đã quay gần xong.

Vài ngày sau, Phương Sùng Viễn có một cảnh quay quan trọng, sau khi được các huynh đệ yểm trợ đưa đi, Đinh Tường liền một người một súng, quay trở lại nơi này.

Huynh đệ của hắn, bởi vì bị hắn cung cấp tình báo, kẻ chết, người bị thương, người huynh đệ kia theo hắn năm năm, vì muốn đưa hắn đi an toàn mà dùng thân thể mình thay hắn đỡ đạn, máu từ trong miệng, trong tai anh ta không ngừng chảy ra ngoài, người đó còn liều mạng rống lên với hắn, "Anh Tường, đi mau!"

Hắn biết cảnh sát cùng tội phạm không đội trời chung, bắt đầu từ khi thi đậu Học viện cảnh sát, thời khắc đó hắn đã rõ ràng đạo lý này, tặc vĩnh viễn là tặc, nhưng điều hắn không biết chính là, tặc cũng có tình cảm, cũng nói nghĩa khí, cũng có thể vì anh em của mình mà liều mạng.

Đinh Tường không biết mắt xích nào của lực lượng cảnh sát xảy ra vấn đề, tất cả mọi người không một ai quen biết hắn, hắn mấy lần muốn liên lạc thương thảo với Cao Trạm, nhưng đối phương lại như không hề biết đến thân phận hắn, đối xử với hắn như một tên tội phạm hung hãn, mãi đến khi hắn trơ mắt nhìn huynh đệ vì hắn mà chết.

Một khắc kia, hắn đã không còn để ý tới cái thân phận cảnh sát này nữa.

Một mình hắn mang theo súng, trong đêm đen tìm tới nhà Cao Trạm, đó là một căn tiểu khu kiểu cũ, bên trong cửa sổ lầu một, Cao Trạm đang cùng vợ con ngồi chung một chỗ.

Đinh Tường dựa vào trước cửa sổ, một mình ngậm điếu thuốc, nghe trong phòng có tiếng cười cười nói nói.

"Ba ba, ngày mai con muốn đi mua quần áo Ultramant mới..."

"Tại sao lại muốn mua?"

"Tề Tề nhìn thấy trong lớp có rất nhiều bạn mặc nó, con cũng muốn."

"Vậy ngày mai ba dẫn con mua, mua một chiếc Ultramant và một chiếc siêu nhân, có được hay không?"

"Được ạ! Ba ba thật tốt!"

"Vậy bây giờ con nhanh rửa mặt đi ngủ, sáng sớm ngày mai ba lập tức dẫn con đi mua."

"Ba ba vạn tuế!"

......

Không biết qua bao lâu, đèn phòng khách tắt, đèn ở phòng ngủ cách vách hơi sáng lên.

"Con ngủ rồi?" Cao Trạm hỏi.

"Dạ, đã ngủ." Âm thanh người vợ khó giải thích được lộ ra một luồng e thẹn.

"Một mình Tề Tề có phải là hơi cô đơn rồi không?" Cao Trạm nói, "Nếu không chúng ta cho nó thêm một đứa em gái, để hai đứa chơi cùng nhau đi?"

Người vợ dường như là mắc cỡ, không nói tiếng nào.

"Này thì có cái gì mà thẹn thùng?" Cao Trạm nhẹ giọng nở nụ cười, ôm lấy vợ, "Chúng ta phải cố gắng nhiều một chút, kể từ bây giờ liền bắt đầu nỗ lực..."

"Anh xấu lắm..."

Cao Trạm cười rộ lên, nghe rất êm tai, là loại cười đến âm cuối cùng cũng lộ ra ấm áp.

Qua trong chốc lát, phòng ngủ liền truyền đến tiếng nữ nhân không nhịn được rên rỉ.

"A... a Cao Trạm, anh... anh nhẹ chút..."

Ván giường bởi vì mức độ rung động lớn của nam nhân mà truyền đến tiếng kẽo kẹt.

"Nâng mông cao lên một chút, bảo bối, là như vậy, đúng, cao thêm chút nữa, em động một chút... a..."

Trong đêm đen, đèn nhà nhà đều lần lượt tắt, mà ngoài phòng, chỉ rơi xuống một mảnh ánh trăng, cùng một thân ảnh cô đơn chiếc bóng.

Đinh Tường đứng ở đó hút thuốc, cũng không biết đã hút đến điếu thứ mấy, đến lúc tàn thuốc tắt, hắn liền cầm súng rời khỏi.

.........

"Tốt, qua!"

Trước camera truyền đến âm thanh thỏa mãn của đạo diễn, Khương Phong hướng về phía Phương Sùng Viễn giơ ngón tay cái lên, "Tiểu Viễn, chi tiết nhỏ nắm bắt rất tốt!"

Phương Sùng Viễn nói cảm ơn, chẳng biết vì sao bỗng trở nên trầm mặc, hiếm thấy không có tiếp tục chọc cười Khương Phong.

"Được rồi, mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị đổi địa điểm."

Đạo diễn đi tới bên cạnh sắp xếp công tác, Phương Sùng Viễn yên tĩnh tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Lan Tranh cùng Ngô Di từ trong phòng đi ra.

Tuy hắn biết hai người họ chỉ là phối âm, nhưng thời điểm Ngô Di ra ngoài còn làm cái động tác chỉnh lại quần áo, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Phương Sùng Viễn bắt được.

Hắn lại nhìn về phía Lan Tranh, đôi mắt hơi nheo lại.

Cảnh kế tiếp là Lan Tranh diễn, bọn họ liên tục đối đầu ở các chiến trường trong nhà.

Cao Trạm cũng chú ý tới Đinh Tường muốn nói lại thôi, nhiều lần như vậy, Đinh Tường như là có chuyện muốn giải thích với hắn, nhưng đều bị những nhân tố khác quấy nhiễu, trong lần vây bắt trước, ánh mắt cuối cùng của Đinh Tường nhìn hắn, thống khổ như vậy, cũng dứt khoát như vậy, phảng phất như một con sư tử đã từ bỏ giãy dụa... Cao Trạm ngồi trong văn phòng hút thuốc, cảm thấy như hắn đã bỏ quên chi tiết nào đó.

Phương Sùng Viễn ngồi ở bên cạnh bình tĩnh nhìn Lan Tranh, dưới góc nhìn của hắn, bộ dáng y nhíu chặt lông mày hút thuốc có một loại gợi cảm đặc biệt, hắn chú ý tới ngón tay y trắng nõn thon dài, khói thuốc lượn lờ trên mặt, lộ ra đường nét rõ ràng, dáng vẻ y nhíu mày u buồn gợi cảm như vậy, thời điểm y đạt cao trào âm thanh cũng trầm thấp mà giàu từ tính, quanh quẩn thật lâu trong đầu Phương Sùng Viễn, không cách nào đuổi đi được.

Bọn họ vừa nãy thật sự chỉ là phối âm sao? Tại sao lúc Ngô Di đi ra lại còn chỉnh quần áo? Hai người bọn họ đến cùng là có ôm nhau rồi hôn môi gì không?

Liên tiếp nghi vấn nhanh chóng hiện ra trong đầu Phương Sùng Viễn, lúc đó máy quay đều nhắm ngay hắn, không có ai nhìn thấy hai người bọn họ ở trong phòng làm cái gì, hắn phát hiện mình không thể kiềm chế mà đố kị với Ngô Di, lúc Lan Tranh gọi cô "bảo bối", tâm Phương Sùng Viễn cũng theo đó mà run rẩy...

Tối ngày hôm ấy, Phương Sùng Viễn nằm trên giường thật lâu nhưng không cách nào ngủ được, trong thân thể phảng phất có thứ gì đó đang kêu gào, hắn mở to mắt, đầy đầu đều là âm thanh thở dốc của Lan Tranh, hắn thấp giọng mắng một câu thô tục, bàn tay thuận theo chăn một đường đi xuống, mò tới cái thứ đồ vật đã cứng rắn từ lâu kia.

Hắn nhớ lại tiếng thở dốc của Lan Tranh, hai chữ "bảo bối" phảng phất vang to bên tai hắn, tay ở phía dưới lại càng dùng sức, không tới mấy phút liền tước vũ khí đầu hàng, giống như đã nhẫn nại kiềm chế từ rất lâu.

Trong bóng tối, Phương Sùng Viễn trợn tròn mắt không nhúc nhích, như đang hưởng thụ dư vị cao trào, một lúc sau, hắn bỗng nhẹ giọng bật cười, là tự giễu, cũng là bình tĩnh nội tâm sau khi đột nhiên thông suốt.

528020