Người Trước Mắt

Chương 8



Gần chạng vạng, khí trời mát mẻ, hai người đi bộ đến nhà hàng, trong lúc đi còn gặp được mấy du khách Trung Quốc kích động muốn cùng bọn họ chụp ảnh và kí tên.

"Em có thể phát định vị không?" Cùng hai vị minh tinh quốc nội đang "hot" chụp ảnh, bạn fan này hết sức kích động, không nhịn được muốn đăng lên vòng bạn bè.

"Có thể, không thành vấn đề, " Phương Sùng Viễn cười nói, "Dù sao hết năm nay bọn anh cũng phải rời đi."

Bạn fan này nhìn Phương Sùng Viễn chiều fan như thế nhất thời cũng lớn gan lên, "Vậy ngày mai em có thể đi xem các anh quay phim không?"

"Chỉ có thể nhìn từ rất xa, " Phương Sùng Viễn nói, "Mà căn bản là không nhìn thấy gì cả, nhưng không sao, chờ phim ra mắt, em nhớ đến rạp ủng hộ Lan lão sư là được."

Bạn fan kích động, mặt đỏ bừng bừng, "Vâng vâng, em nhất định sẽ đến ủng hộ phim của hai anh!"

Cuối cùng mọi người chúc nhau vài câu năm mới vui vẻ rồi mới rời đi, Lan Tranh quay đầu nhìn Phương Sùng Viễn thoải mái nói chuyện như vậy, biểu cảm nhất thời có chút vi diệu.

"Tôi phát hiện cậu đối với ai cũng đều có thể nói chuyện vui vẻ." Lan Tranh nói.

Phương Sùng Viễn nở nụ cười, quay sang nhìn y, "Cùng ai nói chuyện cũng đều không bằng cùng Lan lão sư, tôi mới thực sự vui vẻ."

Hắn nói nửa thật nửa đùa, Lan Tranh đã sớm miễn dịch được, y liếc nhìn hắn một cái rồi đi lên trước.

Phương Sùng Viễn cười hì hì đuổi theo.

"Còn bao lâu nữa?"

"Sắp tới rồi."

"Đi nhanh lên, đói bụng rồi..."

"Trong túi tôi có chocolate, Lan lão sư có muốn ăn không?"

...............

Bạn fan lúc nãy đã đi được nửa đường, nhưng dường như không nỡ mà quay đầu lại nhìn về phía xa, dưới tà dương, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, trên bờ cát vàng óng có hai bóng hình nam nhân soái khí sóng vai cùng đi, cô cảm thấy hình ảnh này quá đẹp, không nhịn được lấy điện thoại ra nhanh chóng lưu lại khoảnh khắc này. Cố định trong bức hình, một nam nhân quay đầu nhìn một nam nhân khác, sáng lạn mà cười.

"Đây là, mì trường thọ?" Lan Tranh nhìn bát mì nóng hầm hập vừa được bưng lên, bên trên còn tỉ mỉ để một cái trứng gà vàng vàng, trong mắt rõ là kinh ngạc.

Phương Sùng Viễn khoanh hai tay trước ngực, híp mắt cười nhìn y, "Lan lão sư, sinh nhật vui vẻ."

Bốn chữ này tựa như một câu khẩu hiệu đã được chuẩn bị từ trước, vừa dứt lời, đèn phòng ăn bỗng vụt tắt, Lan Tranh cảm thấy bên tai như có cái gì đó mềm mại sượt qua, nhất thời không rõ là ảo giác hay hiện thực, phía đối diện bỗng có ánh nến lấp loé, lập tức vang lên, là một đám người hát bài chúc mừng sinh nhật.

Từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mắt, An Địch đi trước, trong tay bưng bánh gato mừng sinh nhật, ánh nến lung linh hơi nảy lên.

"Lan lão sư, sinh nhật tuổi 30 vui vẻ." An Địch đứng trước mặt Lan Tranh chúc mừng.

Lúc này đèn lại sáng lên, Phương Sùng Viễn cười nhìn An Địch, "An Địch à, sinh nhật vui vẻ là đủ rồi, không cần thêm tuổi tác làm chi nha."

Một đám người bị chọc cười ha ha.

An Địch lộ ra vẻ lúng túng, le lưỡi một cái muốn xin lỗi Lan Tranh, lại nghe Lan Tranh nói, "Không sao, cảm ơn mọi người, còn có An Địch, cám ơn cô."

"Lan lão sư, đến ước nguyện rồi thổi nến đi." Phương Sùng Viễn nhận lấy bánh ngọt, ánh mắt nhìn Lan Tranh toát lên tia sáng ấm áp ôn nhu.

Đến chúc mừng sinh nhật Lan Tranh cũng không có nhiều người, chủ yếu là các diễn viên và nhân viên công tác bình thường có thân cận với y, tuy rằng Lan Tranh không quá yêu thích những nghi thức như vậy, nhưng vẫn miễn cưỡng thổi nến, cùng mọi người vui vẻ cắt bánh gato, ăn bát mì trường thọ Phương Sùng Viễn đặc biệt chuẩn bị cho mình.

Về đến khách sạn đã là đêm muộn, trước khi vào cửa Phương Sùng Viễn bỗng gọi Lan Tranh lại, đưa cho y một cái hộp nhỏ tinh xảo.

"Quà sinh nhật." Hắn nói.

Lan Tranh nở nụ cười, "Cậu hợp tác với ai cũng đều để ý như vậy à Phương Sùng Viễn?"

Không nghĩ tới y sẽ hỏi như vậy, nội tâm mơ hồ của hắn có chút vui vẻ, khóe môi vểnh lên, "Hoàn toàn không phải, Lan lão sư, đối với anh, tôi đương nhiên phải đặc biệt hơn một chút."

Về đến phòng rồi Lan Tranh mới mở quà, là một viên ngọc, bộ dáng tinh xảo khéo léo, lại giống như tự nhiên mà thành.

Lan Tranh nhìn chằm chằm món quà, nhất thời có chút xuất thần.

****************************

Đến ngày giao thừa, nữ diễn viên đóng vai vợ của Cao Trạm - Ngô Di tiến vào đoàn phim.

Vốn dĩ bộ phim này không có ý định thêm vào tuyến tình cảm, nhưng khi phía sản xuất cùng Khương Phong bàn bạc ngoài miệng, nói đầu tư thì có thể, nhưng nhất định phải sắp xếp cho Ngô Di một vai.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đóng vai vợ của Cao Trạm là phù hợp, vừa không xén bớt phần diễn của hai vị nam chủ, vừa không dư ra quá nhiều cảnh phim.

Lúc đó Phương Sùng Viễn nhìn danh sách diễn viên còn sửng sốt một chút, hỏi Tiểu Ngải người này có phải là Ngô Di hắn biết hay không, Tiểu Ngải cười trả lời: "Phải đó Viễn ca, lúc trước ở công ty không phải anh đã gặp cô ấy à."

"Thì ra là cô ta, " Bình thường Phương Sùng Viễn rất ít khi xuất hiện ở công ty, hôm đó vừa đúng lúc hắn đi lấy thỏa thuận, tình cờ gặp Ngô Di đang trốn vào một góc lau nước mắt.

Bị người khác bắt gặp được cô cũng hết sức khó xử, lúc ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt là Phương Sùng Viễn thì lại càng ngại ngùng hơn, cúi đầu rụt rè chào một tiếng "sư ca" rồi muốn tránh đi chỗ khác, Phương Sùng Viễn nhìn cô khóc như mưa, nhất thời có hơi thương hại, đưa khăn giấy cho cô rồi an ủi, "Đừng khóc, chuyện khó khăn gì cũng đều sẽ qua thôi."

Phương Sùng Viễn thu hồi ký ức, kỳ quái hỏi, "Từ lúc nào mà cô ta lại dính líu tới công ty Thâm Hải? Lần này nghe nói là Lưu Viễn Đông đích thân gọi cho Khương Phong, thực đúng là thâm tàng bất lộ*."

*Có tài mà giấu, chỗ này có thể hiểu như ngầm âm mưu.

Tiểu Ngải le lưỡi một cái, không tiếp lời.

Lúc Ngô Di còn chưa vào đoàn, mọi người cơ hồ đều đã biết hậu đài của cô ta là ai, còn biết người này là muốn dựa vào khả năng đông phong hồng người của Khương Phong để nổi tiếng, cho nên sau khi vào đoàn rồi, mọi người đối với cô cũng không có cái gì gọi là nhiệt tình.

Giao thừa cùng ngày, cả đoàn cùng ngồi lại với nhau nhiệt nhiệt nháo nháo ăn sủi cảo, Ngô Di cũng rất thức thời, cố ý chờ mọi người ăn xong tản đi rồi mới xuất hiện, phó đạo diễn theo lễ hỏi cô làm sao mà bây giờ mới đến, cô nói là do máy bay muộn chút, những người khác thì ngầm hiểu mà cười, cũng không truy hỏi.

Cơm nước xong cả đoàn còn quay một video chúc tết khán giả, đăng lên Weibo, cuối clip Phương Sùng Viễn và Lan Tranh mỗi người còn chúc thêm vài câu, Phương Sùng Viễn nói " Năm mới sang, chúc mọi người may mắn ngày càng nhiều, tài vận cuồn cuộn đến." Lan Tranh thì tương đối nghiêm túc hơn, "Năm mới sang, chúc mọi người thân thể kiện khang, vạn sự như ý." Vốn dĩ video dự định đến đây là kết thúc, nhưng Phương Sùng Viễn đột nhiên nhảy ra ôm Lan Tranh, nói thêm mấy câu, "Mọi người nhớ phải ủng hộ phim điện ảnh mới của chúng tôi thật nhiều đấy, đến lúc đó tôi và Tranh ca sẽ đến rạp chiếu phim chờ mọi người!" Nói xong hắn cười hì hì quay đầu nhìn Lan Tranh, Lan Tranh cũng phối hợp, cùng hắn làm động tác chúc mừng phát tài.

Về đến khách sạn, Lan Tranh đi trước, Phương Sùng Viễn bước nhanh vài bước đuổi theo y, cũng không thèm nhìn bên cạnh hắn còn có Khương Phong, một tay khoát lên vai một tay sờ vào lỗ tai y, nói, "Lan lão sư, năm mới vui vẻ!"

Lan Tranh cảm thấy có một loại xúc cảm ấm áp đảo qua vành tai, y còn chưa kịp phản ứng lại, cái tên khởi xướng kia đã cười buông y ra, đút tay vào túi đi lên trước, đi được hai bước, lại quay đầu nháy mắt với y.

Khương Phong nói, "Cái tên Phương Sùng Viễn này, càng ngày càng không ra thể thống gì."

Lan Tranh biết là do vừa nãy Phương Sùng Viễn quên Khương Phong, mà Khương Phong là vì kiếm lại mặt mũi mới bị nát thành mấy mảnh của mình, cho nên y cũng không phản bác.

Hai người tiếp tục nói mấy chuyện khác.

Trở về phòng, tắm xong đã là mười một giờ năm mươi, bởi vì sáng mai còn có cảnh quay quan trọng cho nên Phương Sùng Viễn đã lên giường chuẩn bị ngủ, đúng lúc này điện thoại rung lên một cái, hắn nghĩ hẳn là có ai chúc mừng mình, lại không nghĩ tới là Lan Tranh, kim đồng hồ vừa chỉ đúng mười hai giờ, y liền gửi cho hắn một cái hồng bao, viết là: Năm mới vui vẻ.

Lúc Phương Sùng Viễn mở bao lì xì ra, đôi mắt hắn lập tức tràn ngập ý cười.

188* tệ.

*188 là số phát tài phát lộc, do số 8 đọc là bát gần giống với phát, nghĩa là thịnh vượng giàu có.

Cái dụ ý này cũng không tệ lắm, Phương Sùng Viễn cười vui vẻ.

Hắn gửi lại cho Lan Tranh một cái biểu cảm cảm ơn, sau đó trầm giọng nói, "Lan lão sư, cám ơn anh đã cùng tôi trải qua năm mới."

Lan Tranh trả lời hắn, "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp."

Hai người chúc nhau ngủ ngon, Phương Sùng Viễn mới thỏa mãn mà thoát WeChat, cũng không để ý tới một đống tin nhắn chưa đọc, tuy rằng tất cả đều là chúc mừng, nhưng hắn đột nhiên cảm giác, chỉ cần một cái này thôi là đủ rồi.

Những cái khác, hắn còn không có tâm trạng nhấp vào xem.

Ngô Vũ đúng lúc này gọi tới, mặc dù là giao thừa, nhưng ở chỗ hai người đều rất yên lặng, một chút tạp âm cũng không có.

Hắn hỏi Ngô Vũ, "Đồ vừa đưa qua rồi à?"

"Không có, mười giờ đã đưa rồi, tôi nghĩ cậu không về khách sạn, nên định muộn một chút mới nói cho cậu."

"Ừ, cảm ơn." Phương Sùng Viễn dựa vào giường, nâng gối cao lên một chút, nói với Ngô Vũ đang ở bên kia điện thoại một tiếng cảm ơn.

"Không có gì, bác gái bọn họ..."

Phương Sùng Viễn ngắt lời hắn, "Tôi biết, cậu không cần nói, năm nào cũng vậy tôi đã quen rồi, cậu mang đồ đến là được."

Ngô Vũ hiểu rõ mà ừ một tiếng, một chốc sau mới nói sang chuyện khác, "Hôm nay tâm tình cậu không tệ?"

Phương Sùng Viễn a một tiếng, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, trả lời, "Cũng tạm đi, làm sao cậu biết? Cài giám sát trên người tôi hả?"

Ngô Vũ chậc một tiếng, cũng không để ý tới câu đùa của hắn, nghiêm túc nói, "Những năm trước, lúc này đều là cậu vội vã cúp điện thoại của tôi, năm nay hiếm thấy cậu còn có thể nhiều lời."

Phương Sùng Viễn sờ sờ mũi, thở dài một hơi, "Khả năng là tôi đã trưởng thành rồi."

Ngô Vũ bây giờ mới xác định tâm tình của hắn đúng là không tệ.

Hai người tùy tiện nói vài câu rồi mới cúp điện thoại, Phương Sùng Viễn liếc nhìn thời gian, mười hai giờ rưỡi, cơn buồn ngủ trước đó cũng đã biến đi đâu mất, hắn dứt khoát mở đèn tường, mở weibo ra xem xem còn ai đang online.

Vừa lúc nhìn thấy Lan Tranh mới đăng một bài lên Weibo, hắn đặt Weibo của y ở chế độ đặc biệt theo dõi, để bất kỳ động thái nào của y cũng đều có thông báo đúng lúc, Phương Sùng Viễn tò mò nhấn vào xem, Lan Tranh chỉ viết bốn chữ: Năm mới vui vẻ, đăng kèm một bức tranh biển lớn mênh mông.

Phương Sùng Viễn mỉm cười nhấn like.

Tác giả có lời:

Ngày hôm kia và ngày hôm qua có việc trì hoãn, ngày hôm mới cập nhật, rồi chương tiếp theo sẽ vào ngày kia, sau này nếu có việc tôi sẽ thông báo trên weibo ~~