Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 213: Tôi mong anh đừng làm phiền tôi nữa




Lúc ngắt máy, cô còn lờ mờ nghe thấy một giọng đàn ông rất hay, không biết có phải do ảo giác không mà cô thấy giọng nói này rất giống của người đó.
Chắc cô nghe nhầm thôi, bãn nãy giám sát Kiều đã bảo hôm nay đích thân sếp Tiêu đến dự thính, cô không thể chỉ vì Tiêu Dự An mang họ Tiêu mà liên tưởng linh tinh được.
Tô Nhất Niệm không về, Dư Kiều ở nhà một mình cũng chán nên đã gọi cho Lâm Gia Nam để đến nhà cô ấy.
Ai ngờ gọi đến mấy lần Lâm Gia Nam mới nghe máy, giọng nói còn uể oải như vừa ngủ dậy.
“Xin lỗi A Kiều, hôm nay tớ bận mất rồi...”
“Không sao, cậu cứ làm đi, chờ khi nào rảnh thì nhớ đến tìm tớ, tớ nấu món ngon cho mà ăn”.
“A Kiều là tốt nhất!”, gương mặt nhợt nhạt của Lâm Gia Nam nở một nụ cười: “Chờ tớ xong việc sẽ đến chỗ cậu, đừng chê tớ phiền đấy”.
“Làm gì có”.
Hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy.
Lâm Gia Nam cầm điện thoại ngồi trên giường, cô ấy không mặc đồ, phần da thịt lộ ra ngoài toàn là vết bầm tím trông rất đáng sợ.
Lục Cảnh Xuyên tắm xong đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, mái tóc ngắn vẫn còn nhỏ nước rồi chảy từ lồng ngực màu mật ong tới tận thắt lưng.
Anh ta có vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ cơ thể cân đối, gương mặt lại đẹp trai mê người nhưng lại có nét tà mị, khiến ai nhìn cũng phải thấy rụt rè.
Anh ta cầm một cái khăn lau tóc, sau đó đi đến cạnh giường rồi ném nó cho Lâm Gia Nam: “Lau cho anh”.
Lâm Gia Nam ngoảnh mặt đi nhìn vào bức tường trắng, không thèm nói một câu. Đọc 𝘵ru𝔂ện chuẩn không quảng cáo # 𝑻RÙ M𝑻R𝑼𝓨Ệ𝘕﹒𝗩n #
“Vẫn giận à?”, Lục Cảnh Xuyên khế cười một tiếng, sau đó giơ tay nắm lấy cằm Lâm Gia Nam, bắt cô ấy phải ngoảnh lại nhìn mình.
Lâm Gia Nam dứt khoát nhắm mắt lại.
“Tối qua là anh không tốt, ham muốn hơi quá một chút...”
Ngón tay của Lục Cảnh Xuyên vuốt ve cái cằm trơn bóng của Lâm Gia Nam, sau đó cúi xuống hôn cô ấy: “Ngoan, đừng gây với anh, lát nữa mình đi dạo phố, em thích mua gì thì mua...”
“Lục Cảnh Xuyên, có phải anh quên chuyện gì rồi không?”
“Hả?”
“Chúng ta đã chia tay rồi”, Lâm Gia Nam chầm chầm mở mắt ra, sau đó nghiêng mặt nhìn người đàn ông: “Chia tay rồi là chấm hết, anh có hiểu không hả anh Lục?”
Lục Cảnh Xuyên bật cười, anh ta vẫn nắm cằm Lâm Gia Nam rồi nâng mặt cô lên: “Nam Nam, anh nhớ ngay từ đầu anh đã nói, bọn mình ở bên nhau hay chia tay phải do anh quyết định mà”.
“Tại sao chứ?”, Lâm Gia Nam tái mặt, toàn thân run lên: “Lục Cảnh Xuyên, anh dựa vào đâu mà ức hiếp người khác như vậy? Người muốn chia tay là anh còn gì”.
“Đúng, người muốn chia tay chính là anh. Nhưng chia tay xong, anh lại phát hiện những người phụ nữ khác đều nhạt nhẽo, không ai bằng em được..."
Lục Cảnh Xuyên miết ngón tay qua lông mày. của Lâm Gia Nam, như thể cô ấy là bảo bối của anh †a, trong từng hành động của anh ta đều chưa vẻ nhu tình vô tận.
Nhưng Lâm Gia Nam biết mình cần tỉnh táo.
Vì Lục Cảnh Xuyên chỉ coi cô ấy như một món đồ chơi thôi.
Lâm Gia Nam bật cười, sau đó hất tay anh ta ra: “Anh Lục, tối qua anh muốn làm gì với tôi thì cũng đã làm rồi. Tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, không tính toán với anh nữa. Nhưng từ nay trở đi, tôi mong anh đừng làm phiền tôi nữa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.