Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 217: Sau này tớ sẽ thường xuyên đến chơi với cậu




Triệu Tấn Tây lẩm bẩm một câu, vốn ở đây bỗng xuất hiện thêm một bạn nhỏ đã đủ làm anh ấy ngạc nhiên lắm rồi, vì Tiêu Dự An không bao giờ chơi với bạn cùng trang lứa, chứ đừng nói là mời bạn đến nhà chơi.
Nhưng anh ấy thấy gương mặt của cô bạn nhỏ này mới là điều khiến anh ấy kinh nạc nhất.
“Giống cái gì?”
“Định Bân, cậu không thấy cô bé giống một người à?”
“Ai?”
Thật ra, trong lòng Tiêu Định Bân cũng đã có đáp án rồi, nhưng anh biết điều này là không thể.
“Nếu A Kiều chưa mất, tôi sẽ nghĩ cô sẽ là con gái cô ấy”.
Đến nay, khi nhắc đến cái tên A Kiều, giọng nói của Triệu Tấn Tây vẫn còn vẻ tiếc nuối.
Tiêu Định Bân nghe xong thì cụp mắt xuống, không nói gì.
Tiêu Dự An chợt hỏi: “A Kiều là ai ạ?”
Triệu Tấn Tây mỉm cười, sau đó đi xuống cạnh cậu bé rồi ngồi xuống: “Chẳng mấy khi thấy cháu để ý đến chú. A Kiều là một cô làm bếp của nhà cháu ngày trước, cô ấy nấu ăn ngon lắm, ai đã từng ăn đồ cô ấy nấu thì không thể quên được... Nhất là món canh và cháo, giờ chú vẫn thường nằm mơ đến mùi vị đó mà”.
Tiêu Dự An nhìn cái hộp giữ nhiệt ở trước mặt rồi nói: “Cháu thấy canh cá do mẹ Nhất Niệm làm là ngon nhất”.
Triệu Tấn Tây ngạc nhiên nói: “Hiếm khi thấy cháu thèm ăn món gì đó, hôm nay chú được mở mang tầm mắt rồi! Nhưng chú không tin có ai nấu canh cá ngon hơn A Kiều”.
“Tiêu Dự An nói đúng đấy, đồ ăn mẹ cháu nấu là ngon nhất trên đời”.
Tô Nhất Niệm lập tức không phục nói, cái mũi chau lại, cô bé rất không hài lòng với câu nói của Triệu Tấn Tây.
“Được rồi, đồ mẹ cháu nấu là ngon nhất trên đời. Nhưng chú thấy đồ ăn A Kiều nấu cũng ngon nhất thế giới”.
“Không thể nào, không ai nấu ngon bằng mẹ cháu cả”.
Cô bé quyết không chịu nhân nhượng.
Tiêu Dự An cũng hùa theo: “Nhất Niệm nói đúng đấy”.
Triệu Tấn Tây lại được phen bàng hoàng tiếp.
Tiêu Định Bân đã quen với cảnh này nên để mặc.
“Định Bân, chuyện gì thế này, cô bé này ở đâu ra mà Dự An lại về phe cô bé thế?”
“Bạn cùng lớp mẫu giáo của thăng bé đấy, Dự An thích chơi với cô bé lắm, còn đến nhà cô bé chơi cơ”.
Triệu Tấn Tây há hốc miệng, sau đó lắp bắp nói: “Dự An đến đến... nhà cô bé chơi ư?”
Tiêu Định Bân bật cười: “Sao cậu nói chuyện y như A Kiều thế?”
A Kiều bị câm, cô vẫn nói được nhưng rất lắp bắp, gần như phải nặn từng chữ.
Vì thế, hầu hết thời gian cô đều im lặng.
“Nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến, đánh chết tôi cũng không tin Dự An có bạn thân cơ đấy...
“Đây là chuyện tốt, vì thế tôi rất cảm ơn cô bé này”.
Tiêu Định Bân lại xoa má Tô Nhất Niệm: “Sau này cháu hãy thường xuyên đến chơi với Dự An nhé, chỉ cần cháu muốn thì đến lúc nào cũng được”.
Tô Nhất Niệm vui vẻ gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu Dự An rồi kéo tay cậu bé nói: “Tiêu Dự An, sau này tớ sẽ thường xuyên đến chơi với cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.