Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 243:




Tuy rằng Dư Tiêu Tiêu đã quen nhìn vẻ mặt này của cậu bé, nhưng bị cậu bé nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, trong lòng cô ta vẫn khẽ run lên.
Từ đáy lòng không khỏi chửi thầm, quả nhiên là đứa con từ trong bụng con tiện nhân Dư Kiều chui nha, trời sinh đã thích đối đầu với cô tal
Tiêu Dự An liếc nhìn cô ta, đặt khối Rubik trong tay xuống, kéo theo Nhất Niệm rồi quay người bước ra ngoài.
“Tiêu Dự An, chúng ta làm gì thế?”
Nhất Niệm hơi chút khó hiểu, Tống Kiều cũng vội vàng đi theo: “Cậu chủ, cậu muốn đi ra ngoài sao?”
Tiêu Dự An khẽ gật đầu, chỉ về phía boong tàu bên ngoài cửa sổ, Tống Kiều vội vàng nói: “Được, tôi đi cùng cậu, trên boong tàu có thuyền viên đang câu tôm hùm đó, cậu và Nhất Niệm có thể đi xem một chút..”.
“Dừng lại”. Dư Tiêu Tiêu hơi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng Tiêu Dự An: “Tiêu Dự An, mẹ đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?”
“Mợ chủ...”, Tống Kiều có chút bất an: “Cô cũng biết đấy cậu chủ vẫn luôn như vậy”.
“Vậy sao? Tôi thấy, không phải nó rất thân thiết với cô bé này với cái người lòng dạ khó lường không biết từ đâu chui ra đó sao”.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng: “Tống Kiều, cậu lui ra chỗ khác đi, đây là chuyện riêng của nhà họ Tiêu chúng tôi, cậu là người ngoài, đừng nhúng tay vào”.
“Mợ chủ...”
“Còn về phía Định Bân, tôi sẽ đích thân nói với anh ấy, đi ra ngoài đi”. Dư Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Tống Kiều một cái: “Lời của mợ Tiêu, không phải cậu cũng không nghe đấy cứ, trợ lý Tống?”
Tống Kiều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
“Tiêu Dự An... Nhất Niệm cảm thấy có chút sợ hãi khó tả, từ khi sinh ra cô bé đã lớn lên trong một gia đình vô cùng thân thiện hòa thuận, cô bé cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào lại xa cách với mẹ mình như vậy.
Hơn nữa, người mẹ này của Dự An, lần đầu tiên nhìn thấy, cô bé đã có cảm giác không được thoải mái.
Tiêu Dự An nắm tay cô bé hơi siết chặt, như muốn an ủi, Nhất Niệm cũng theo bản năng trốn sau lưng Tiêu Dự An.
Dư Tiêu Tiêu nhìn hai khuôn mặt có phần giống nhau ở trước mặt, trong một khoảnh khắc nào đó, cô ta thực sự rất muốn xé xác hai đứa thấp hèn này thành từng mảnh, khiến chúng biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết gì trên thế giới này.
Cửa sổ đang mở một nửa, gió biển mát lạnh thổi vào, chiếc váy dài trên người Dư Tiêu Tiêu khẽ tung bay theo gió, trông mềm mại thướt tha một cách khó tả.
Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hơi tái nhợt của cô ta lại chẳng ấm áp chút nào.
“Dự Anl”
Dư Tiêu Tiêu khẽ hạ giọng xuống, hơi khom người chìa tay về phía cậu bé: “Dự An, đến bên cạnh mẹ được không?”
Tiêu Dự An đứng yên tại chỗ, hàng lông mi đen dày hơi cụp xuống, che khuất đi đôi mắt sáng xinh đẹp của cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, bình tĩnh, không có một chút biểu cảm nào.
“Dự An, tâm trạng mẹ không tốt, hơn nữa từ khi mẹ chuyển ra khỏi nhà ở Hoa Nguyệt Sơn, đã lâu rồi mẹ chưa được gặp con... Mẹ rất nhớ con”.
Dư Tiêu Tiêu vừa nói, bên trong hốc mắt, những giọt nước mắt cũng dần lăn xuống: “Cho dù con có không thích mẹ đi chăng nữa, thì con vẫn là con do mẹ sinh ra, con đã sống trong bụng mẹ chín tháng mười ngày, là cục thịt được cắt ra từ người mẹ mà, Dự An...
Dư Tiêu Tiêu chậm rãi tiến lên hai bước, “Hai ngày nữa, thuyền sẽ cập bến, cha con sẽ lại đưa mẹ đi về biệt viện, mẹ sẽ lại không thể gặp con, Dự An à...
“Tiêu Dự An, cậu mau qua đó đi, mẹ cậu đang khóc kìa...”. Tiếng khóc, lời nói của Dư Tiêu Tiêu vô cùng lay động lòng người, Nhất Niệm vừa nghe thôi đã thấy trong lòng đau nhói, vội vàng khẽ đẩy Tiêu Dự An.
Tiêu Dự An từ từ ngước mắt lên, nhìn Dư Tiêu Tiêu trước mặt.
Mẹ hình như gầy đi một chút, khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp cũng hiện lên vẻ phờ phạc tiều tụy, cậu bé không hề ghét mẹ mình, chỉ là cậu không có cách nào có thể gần gũi mẹ mình được mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.