Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 42: Bám đuôi



Ngày hôm sau, Tịnh Nhu vừa mới bước chân đến cửa văn phòng đã được thư kí thông báo rằng có người cần gặp.

“Chị Tịnh Nhu, có một anh đến tìm chị”

“Tìm tôi sao? Có chuyện gì vậy?”

“Anh ấy nói đến bàn chuyện hợp tác”

“Anh ấy đang ở phòng tiếp khách sao?”

“Vâng”

Tịnh Nhu mang tâm thế tò mò đến phòng tiếp khách, không biết ai lại đến công ty cô sớm như vậy. Cô mở cửa nghiêng đầu cười nói.

“Để anh chờ lâu rồi, tôi là Đường Tịnh Nhu, người phụ trách của thiết kế Tinh Nghệ”

Tịnh Nhu niềm nở chào hỏi người trong phòng nhưng đến khi người đó quay mặt lại thì nụ cười trên miệng cô bỗng chốc cứng ngắc. Người kia không ai khác chính là Diệp Tư Thành.

“Lại gặp cô rồi, cô Đường”

Tịnh Nhu mím môi, bình thản liếc mắt hỏi.

“Là anh sao? Sao anh lại đến đây thế?”

Diệp Tư Thành đứng đối diện với Tịnh Nhu, anh ta thật sự biết ơn cô nên từ hôm xuất viện, anh ta mới chạy ngược chạy xuôi để hỏi thăm tung tích của cô. Đến hôm nay đối diện với cô như thế này, anh ta lại có chút ngại ngùng.

“Tôi hỏi y tá xin hoá đơn thanh toán, trên đó có chữ kí của cô. Tôi đánh liều cho người điều tra thì tìm được công ty của cô, hy vọng cô sẽ không cảm thấy tôi quá đường đột”

Diệp Tư Thành đưa tay gãi gãi đầu, gương mặt vì ngượng mà đỏ ửng hết lên.

“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn đến cô Đường mà thôi”

Vừa nói anh ta vừa móc trong chiếc cặp da ra một cọc tiền.

“Cảm ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu đưa tôi vào bệnh viện trễ hơn thì có thể tôi sẽ bị nhiễm trùng màng bụng, tình hình sẽ rất nghiêm trọng. Có lẽ tôi cũng không thể đứng đây ngày hôm nay. Nhân tiện đây là chút lòng thành của tôi, mong cô hãy nhận lấy”

Tịnh Nhu không màng đến cọc tiền ở trên tay Diệp Tư Thành, cô điềm nhiên trả lời.

“Tôi xin nhận lời cảm ơn từ anh. Tiền anh cứ để trên bàn, tôi đang bận lắm… nếu không có chuyện gì nữa thì…”

Thấy Tịnh Nhu có vẻ không để tâm đến, Diệp Tư Thành cầm theo cọc tiền bước đến gần cô ngỏ lời.

“Tôi nghe nói văn phòng của cô vừa thành lập không lâu, nhưng danh tiếng rất tốt. Tôi muốn hợp tác một dự án với quý công ty…”

Tịnh Nhu không kiêng nể Diệp Tư Thành đang đứng trước mặt mình mà thẳng thắn từ chối.

“Không được, Tinh Nghệ chỉ là một công ty nhỏ, dạo gần đây đã nhận rất nhiều dự án rồi”

Dù rằng bị từ chối nhưng Diệp Tư Thành có vẻ không muốn từ bỏ. Anh ta đặt cọc tiền lên bàn ở chỗ Tịnh Nhu đang đứng, rồi móc trong túi áo ra một tấm danh thiếp đặt trực tiếp vào tay cô.

“Chuyện làm ăn đưa đến tận cửa, có lý nào lại không nhận chứ?”

“Trên thương trường có nhiều bạn thì sẽ có nhiều đường làm ăn hơn thôi”

“Cô Đường, cô hãy suy nghĩ thật kĩ lại, nếu nghĩ kĩ rồi thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào cô muốn”

Nói xong, Diệp Tư Thành quay người rời đi. Tịnh Nhu nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trong tay, trên danh thiếp có ghi tên người đàn ông kia là Diệp Tư Thành - giám đốc điều hành của Diệp thị. Cô nhíu mày nhìn hai chữ “Diệp thị”, họ Diệp đã khiến mẹ cô đau khổ rất nhiều trong suốt thời gian qua, cô của hiện tại cũng chẳng thiết tha gì đến mấy người trong gia đình nhà họ cả. Tịnh Nhu không chần chừ vứt thẳng tấm danh thiếp vào thùng rác ngay đó, cô thầm nghĩ tốt nhất là không nên dính líu gì đến nhà họ Diệp thì hơn.

Mấy ngày sau đó, Diệp Tư Thành đều không thấy Tịnh Nhu liên lạc lại với anh ta, cho nên anh ta bắt đầu bám đuôi cô cho bằng được. Ngày nào Tịnh Nhu đến công ty cũng nhìn thấy vô số đồ ăn thức uống rồi hộp quà, không phải Diệp Tư Thành đích thân đứng ở công ty đưa tận tay cô thì cũng là gửi shipper mang đến. Cô thật sự khó chịu ra mặt với người đàn ông này nhưng cho dù vậy anh ta vẫn mặt dày nhất quyết không chịu từ bỏ.

Tối hôm nay cũng vậy, mặc dù đã tan tầm nhưng bên ngoài trời mưa rất to, Tịnh Nhu không tiện về luôn nên vẫn ở lại công ty. Lúc này, phía bên ngoài công ty xuất hiện một bóng dáng cao lớn cùng với tiếng đập cửa dồn dập.

“Có ai ở đây không? Làm ơn mở cửa”

Tịnh Nhu biết thừa người đứng ở bên ngoài làm loạn chính là Diệp Tư Thành. Cô vốn không định mở cửa cho anh ta nhưng người trợ lí lại lên tiếng.

“Sếp Đường, không mở cửa thật sao? Hay mình cho anh Diệp vào trước đã… mưa to thế này, nhỡ anh ấy dầm mưa…”

Tịnh Nhu thật sự bất lực với tên đàn ông cứng đầu này, cô thở dài đỡ trán nói với trợ lí.

“Thôi được rồi, cô cứ cho anh ta vào trú mưa đi. Nếu anh ta có hỏi tôi thì cứ nói tôi không có ở đây, đừng để anh ta làm phiền đến tôi”

“Vâng ạ”

30 phút sau, Tịnh Nhu đang ngắm nghía bản vẽ thiết kế của mình ở trong phòng bỗng dưng cơ tiếng gõ cửa, cô cứ đinh ninh là trợ lí của mình nên không có ngẩng đầu lên mà cũng thuận miệng nói vọng ra.

“Mời vào”

Khi người kia mở cửa bước vào, cô ngước mắt vốn đang định hỏi xem có chuyện gì nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của người đó, gương mặt cô bỗng chốc đanh lại, cô khó chịu lên tiếng.

“Nhân viên của tôi lại dám ra tay giúp đỡ anh, có vẻ tôi nên đuổi việc cô ấy rồi”

Diệp Tư Thành toàn thân ướt nhẹp đứng trong phòng làm việc của cô ôm chặt trong lòng chiếc cặp lồng đựng món canh gà hầm tiến dần đến bàn làm việc của cô mỉm cười nói.

“Cô đừng nghĩ oan cho người ta, nếu có trách thì chỉ trách cô nói dỗi quá rõ ràng mà thôi. Hôm nay cô nóng tính vậy chắc là do trưa nay vẫn chưa ăn gì. Tôi có mang một ít canh gà hầm mẹ tôi nấu cho cô, bổ dưỡng lắm”

Tịnh Nhu một mực giữ thái độ xa cách, khách sáo nói.

“Không cần… trưa nay tôi đã gọi đồ ăn bên ngoài về ăn rồi”

Diệp Tư Thành mặc kệ cô có từ chối như nào, anh ta vẫn đứng đấy, anh ta còn thuận tay mở nắp cặp lồng canh rồi múc ra cho cô một bát canh gà hầm.

“Ăn đồ ăn bên ngoài không tốt lắm đâu. Cô nếm thử canh gà hầm của mẹ tôi đi”

“Đây là canh gà hầm mẹ anh nấu cho anh bồi bổ dạ dạy phải không? Anh để lại mà ăn đi, đừng phụ tấm lòng của mẹ anh”

Dù thế nào Diệp Tư Thành cũng không có ý định bỏ qua cho cô, anh ta nhướn người múc một thìa nhỏ đột nhiên đưa đến miệng của Tịnh Nhu.

“Cô đừng nghĩ nhiều, cái này tôi ăn không hợp, tôi uống rồi cũng nôn ra thôi, hơn nữa, bác sĩ nói bệnh dạ dày của tôi không nên ăn nhiều mấy món dầu mỡ, cái này bỏ đi thì rất phí chi bằng dùng để cảm ơn cô vậy”

“Thế nào? Có ngon không?”

Tịnh Nhu nhấm nháp một ngụm canh, cảm thấy hương vị không tồi, rất hợp khẩu vị của cô. Tịnh Nhu cúi mặt đáp lại câu hỏi vừa nãy của Diệp Tư Thành.

“Ừm… khá ngon!”

Diệp Tư Thành vừa nghe được lời đó của Tịnh Nhu đã cười hớn hở ra mặt.

“Vậy cô mau ăn hết chỗ này đi kẻo nguội”

Tịnh Nhu bất đắc dĩ cầm lấy bát canh hầm trên tay của Diệp Tư Thành, chầm chậm múc từng muỗng nhỏ điềm nhiên thưởng thức…