Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 50: Bí ẩn về thân thế?



“Chị Tịnh Nhu, không ổn rồi. Xảy ra chuyện lớn rồi”

“Sao vậy?”

Cô nàng trợ lí thở hổn hển lấy hơi, cùng lúc đưa ra trước mặt cô mấy bản hợp đồng.

“Mấy hợp đồng này bị huỷ hết rồi. Từ 9h sáng nay, mấy bên hợp tác liên tục gọi điện đến đòi huỷ hợp tác”

Tịnh Nhu nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ cầm lấy mấy hợp đồng rồi hỏi.

“Đột nhiên huỷ hợp tác tập thể, không có bất kì thông báo nào trước sao?”

“Vâng!” Cô nàng trợ lí ỉu xìu.

Cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới khẳng định.

“Vậy là bị chơi xỏ rồi. Không quan tâm đến tiền bồi thường, nhất định đòi huỷ hợp đồng, hẳn là bên hợp tác mới của họ có lai lịch lớn lắm”

Tịnh Nhu thở dài một hơi, cứ nghĩ mấy ngày nghỉ vừa rồi sẽ khiến tinh thần cô thoải mái hơn sau chuỗi ngày dài làm việc ai ngờ vừa mới đi làm lại đã nhận được một đống tin xấu thế này…

Cùng lúc ấy tại công ty Triệu thị, Triệu Tư Tư kiêu ngạo đứng ở trong văn phòng nhìn ra bên ngoài qua cửa kính nhếch miệng nói.

“Mất nhiều mối làm ăn như vậy trong cùng một ngày chắc Đường Tịnh Nhu sốc lắm đây. Để tôi xem lần này cô còn đắc ý được hay không?”

Thuộc hạ của Triệu Tư Tư đứng đằng sau ngắc ngứ nói.

“Đại tiểu thư, chúng ta vẫn tiếp tục sao? E là bên sếp Sở đã…”

Triệu Tư Tư đưa tay lên ý muốn người kia ngừng nói, cô ta siết chặt đống hợp đồng ở trong tay, dằn lòng xuống.

“Vậy thì hãng tạm dừng đi để Đường Tịnh Nhu giãy giụa hấp hối thêm chút nữa, cô ta càng giãy giụa lâu bao nhiêu thì càng thú vị bấy nhiêu”

“Tôi sẽ chứng minh cho cô ta biết chỉ có tôi mới là người có tư cách ở bên cạnh sánh vai với Hạo Dương trên đời này mà thôi”

Quay trở lại với công ty thiết kế Tinh Nghệ, Tịnh Nhu đang rối não với mấy hợp đồng bị huỷ trong phòng bỗng dưng nhận được điện thoại của trợ lí thông báo.

“Chị Tịnh Nhu, có hai người xưng là tổng giám đốc và trợ lí của công ty thiết kế Hoà Lạc đến muốn bàn chuyện với chị”

Tịnh Nhu vừa mới nghe đến hai chữ “Hoà Lạc” liền ngẩng đầu lên, vui mừng đứng dậy khỏi ghế.

“Họ đang ở phòng tiếp khách đúng không?”

“Vâng ạ!”

Tịnh Nhu rời bàn làm việc, nhanh chân nhanh tay đi pha hai tách trà xanh đem đến cho họ. Vừa bước vào phòng cô đã thấy Vi Vi và Phong Lãng đang nói chuyện với nhau. Tịnh Nhu từ từ bước vào, trên tay cầm khay đựng hai tách trà xanh ấm ái ngại nói.

“Thật ngại quá, văn phòng quá nhỏ nên không có trà gì ngon để đón tiếp hai người”

Phong Lãng phì cười, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

“Em nói chuyện khách sáo quá đấy, với giao tình của chúng ta thì có uống nước lã cũng chẳng sao”

“Haha…là em nói sai. Gần đây tiếp khách nhiều quá nên quen miệng”

Vi Vi ngồi đối diện nhìn ra được ánh mắt của Phong Lãng đối với Tịnh Nhu vẫn như vậy, cô nàng có vẻ hơi trầm ngâm một chút, lát sau liền vựng lại tinh thần mỉm cười đưa ra trước mặt của Tịnh Nhu một bản dự án, buông lời bông đùa.

“Có vẻ gần đây sếp Đường bận rộn nhỉ? Không biết có rảnh để nhận mối liên kết với Hoà Lạc chúng tôi không?”

Tịnh Nhu vui mừng khôn siết, ngơ ngàng trước lời đề nghị của Vi Vi, cô đưa tay ra cầm lấy bản dự án ánh mắt tràn ngập ý cười nói.

“Wow…hai người làm tôi tò mò quá đấy. Rốt cuộc là dự án như thế nào mà lại tìm đến công ty nhỏ như chúng tôi vậy?”

Phong Lãng ngồi im lặng nhâm nhi tách trà bây giờ mới lên tiếng.

“Em xem là sẽ biết ngay thôi…dự án này yêu cầu rất cao về nhà thiết kế. Trong số những người anh quen thì chỉ có em là có thể thử thôi”

“Anh cũng không được sao? Hồi đại học anh cũng từng là học bá ngành thiết kế mà…hơn nữa còn tự thành lập công ty riêng phát triển đến tận bây giờ mà”

Phong Lãng nâng tách trà lên uống một ngụm sau đó mới quay sang giải thích với cô.

“Không phải là anh không được nhưng thật sự mà nói thì phong cách thiết kế của dự án này không phù hợp với anh”

“Sao nào? Có muốn nhận dự án này và hợp tác với Hoà Lạc bọn anh không đây?”

“Haha…anh đã đặt niềm tin vào em như vậy thì sao em có thể làm anh thất vọng được chứ”

Phong Lãng nghe xong phong độ đứng dậy khỏi ghế chỉnh lại áo vest nghiêng người đưa tay ra bắt tay với cô.

“Vậy thì hợp tác vui vẻ”

“Hợp tác vui vẻ”

Lúc sau, Tịnh Nhu muốn rủ hai người họ đi ăn một bữa sau quãng thời gian dài không gặp nhưng Phong Lãng và Vi Vi lại từ chối vì anh kêu rằng ở công ty hiện giờ khá bận rộn nên phải về gấp để xử lí. Tịnh Nhu không thể bắt ép hai người họ nên cũng chỉ tiễn họ được ra đến cửa chính của công ty.

Phong Lãng lái xe đến đón Vi Vi, hai người họ vừa đi thì xe của Sở Hạo Dương cũng vừa hay đến. Sở Hạo Dương bước xuống xe nghi hoặc nhìn về phía xe của Phong Lãng đã đi xa nhíu mày hỏi Tịnh Nhu.

“Anh ta đến đây làm gì?”

Tịnh Nhu nhìn gương mặt nhăn nhó như khỉ đột của Sở Hạo Dương mà buồn cười, cô bông đùa.

“Anh ấy đến thăm dò em đó”

“Sao nào? Ghen nữa hả?”

Sắc mặt của Sở Hạo Dương lúc này rất khó coi, mày kiếm nhăn lại, ánh mắt sắc lẹm cất giọng “nũng nịu” cô.

“Em không được gần gũi với anh ta quá đó”

Tịnh Nhu vuốt vuốt tóc anh, quàng tay qua cổ anh nói lời chắc nịch.

“Được rồi, em với Phong Lãng không thể nào đâu, bên cạnh anh ấy nhiều đoá hoa như thế chắc chắn anh ấy sẽ buông tay thôi mà”

“Tốt nhất là như vậy”

Tịnh Nhu phì cười trong lòng với độ giấm chua của người đàn ông to xác này, lúc này cô mới thắc mắc.

“Ơ nhưng mà giờ là giờ làm việc mà…sao anh lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Sở Hạo Dương bấy giờ mới chợt nhớ ra mục địch của mình đến đây là gì. Anh ấu yếm ghé sát vào tai cô thì thầm.

“Hừm…ba mẹ anh muốn gặp em hay nói cách khác là anh muốn đưa em về ra mắt gia đình”

Tịnh Nhu sững người, dự đẩy anh ra nhưng khổ nỗi Sở Hạo Dương ôm quá chặt, cô không nhúc nhích được tý nào, giọng nói phát ra có chút gì đó giận dỗi.

“Sao anh không báo em trước một tiếng. Đột ngột như vậy em chưa kịp chuẩn bị…hơn nữa…em hiện tại…”

Anh tựa cằm lên đầu cô thủ thỉ trấn an.

“Đừng lo lắng…ba mẹ anh không khó tính như em nghĩ đâu. Anh mà báo trước cho em thì em có chịu đi hay không đây? Cho nên anh chỉ còn cách đánh úp như này thôi”

Tịnh Nhu uất ức đấm nhẹ vào vai anh một cái. Sở Hạo Dương vẫn ôm chặt cứng cô lúc sau mới buông ra cúi thấp người cất lời.

“Thôi nào…đi thôi kẻo muộn”

Tịnh Nhu bị úp sọt bất ngờ như vậy cũng đành thở dài đi theo anh. Ngồi trên xe mà cô cứ hồi hộp nóng lòng không thôi. Sở dĩ cô không muốn về nhà anh thời điểm này một phần cũng vì cô ngại nhưng phần còn lại cũng vì cô sợ ba mẹ anh sẽ phát hiện ra thân thế của cô không môn đăng hộ đối mà không chấp nhận. Sở Hạo Dương ngồi bên cạnh nhìn ra nét mặt lo lắng của cô cũng chỉ biết nắm chặt tay cô an ủi giúp cô trấn tĩnh lại tinh thần.

Rất nhanh, chiếc xe của anh đã đỗ trong sân nhà biệt thự họ Sở, anh bước xuống xe lịch lãm chạy sang ghế ngồi bên kia mở cửa xe giúp cô. Tịnh Nhu bối rối đến mức toàn thân có chút run nhẹ, Sở Hạo Dương vẫn siết chặt tay cô không buông. Tịnh Nhu lấy hơi hít sâu rồi thở ra, cùng Sở Hạo Dương đi vào trong nhà. Vào trong nhà chính, Tịnh Nhu bất ngờ khi thấy cả nhà anh đã có mặt đông đủ ở đây, chắc có lẽ là anh đã thông báo trước với họ một tiếng.

Sở Hạo Dương chưa kịp giới thiệu cô, nhanh như chớp mẹ anh Hạ Thư Di đã thoăn thoắt tiến đến đón cô, một mạch dẫn cô đến ngồi cạnh bà khiến anh không kịp phản ứng.

Khi cô vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Thư Di vui vẻ hỏi cô rồi mới giới thiệu toàn thể thành viên trong gia đình cho cô.

“Dạ con là Đường Tịnh Nhu ạ”

“Hừm…được rồi để bác giới thiệu nhé. Ông già ngồi cạnh bác đây là ba của Hạo Dương tên là Sở Trạch Hiên. Thằng oắt con giống Hạo Dương 8,9 phần kia là em trai sinh đôi của Hạo Dương tên là Sở Hạo Thiên, còn cô gái ở đằng kia là chị gái Hạo Dương tên là Sở Tâm Dao. Người đàn ông ngồi cạnh con bé là chồng của nó - Cố Tuấn Kiệt”

Tịnh Nhu nghe lời giới thiệu của Thư Di mà cứ ngơ ngác, lùng bùng hết cả hai lỗ tai, sau đó lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tịnh Nhu định vốn định đứng lên giới thiệu lại bản thân với tất cả mọi người một lượt nhưng chưa kịp nhấc mông lên bàn tay của Thư Di lại cứ bấu chặt vào cánh tay cô kéo ngồi xuống cạnh bà.

“Con không cần khách sáo…con cứ tự nhiên như ở nhà là được rồi”

“Mẹ à! Mẹ đừng làm cô ấy sợ chứ!” Sở Hạo Dương lo lắng thay.

“Mẹ đâu có làm gì người yêu con đâu”

Sở Tâm Dao lúc này cũng bỏ quách Cố Tuấn Kiệt sang một bên chạy đến ngồi cạnh Tịnh Nhu cười nói.

“Em bao nhiêu tuổi rồi? Hiện tại đang làm công việc gì?”

“Dạ em 27 tuổi. Hiện tại là nhà thiết kế và đang mở một văn phòng thiết kế riêng ạ”

“Wow…em giỏi thật đấy”

“Dạ…chị quá khen rồi ạ”

Thư Di không nói gì nữa cứ để hai chị em tâm tình với nhau, bốn người đàn ông bị cho ra rìa kia ngồi lủi thủi một góc không dám hó hé nửa lời. Thư Di im lặng bắt đầu quan sát từng đường nét trên giương mặt của Tịnh Nhu, trong đầu bà cứ mang máng xuất hiện một gương mặt giống y hệt, đột nhiên cảm thấy rất quen. Bà thắc mắc không biết hai người họ có liên quan gì đến nhau hay không?

Bất giác Thư Di không kiềm được lòng liền cất tiếng hỏi cô.

“Tịnh Nhu này, cho bác hỏi một chút được không?”

“Dạ được ạ”

“Ba mẹ con hiện tại đang ở đâu?”

Tịnh Nhu khi nghe Thư Di nhắc đến ba mẹ, tâm tư cô rối bời không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng suy cho cùng, dù sao cũng đã ra mắt gia đình rồi cô không thể giấu giếm mãi được. Cô hít sâu, nói giọng lí nhí.

“Dạ mẹ con tên là Đường Lệ…hiện chỉ làm người bán hàng ngoài chợ thôi ạ. Còn ba con thì…ông ấy…”

“Đường Lệ à? Sao nghe quen thế nhỉ?” Thư Di lẩm bẩm.

Thấy Tịnh Nhu cứ ngắc ngứ, Thư Di biết bà đã động chạm đến nỗi lòng gì đó của cô gái trẻ này liền thôi, bà vỗ nhẹ vai cô nói.

“Không sao…ai cũng có hoàn cảnh riêng của mình mà…con không cần quá lo lắng đâu… nhưng có điều, càng nhìn kĩ con bác lại cứ mang máng nhớ một gương mặt y hệt trước kia…”

Tịnh Nhu nghe vậy cũng hiểu vấn đề, cô buồn rầu cất giọng.

“Dạ không sao ạ…ai gặp cháu cũng sẽ thấy cháu rất giống mẹ cháu đấy ạ”

Nhưng ngược lại với những gì cô nói, Thư Di lại phủ định tất cả.

“Không phải đâu…nhìn cháu rất có nét giống của một người phụ nữ nào đó…mà hồi trước bác đỡ đẻ cho ấy…”

“Sao ạ?”

Thư Di vuốt cằm suy nghĩ một chút, dường như trong đầu bà bắt đầu tua chậm lại từng hình ảnh một, bà đột nhiên thốt lên.

“A bác nhớ rồi… con nói cháu 27 tuổi đúng không? Mẹ con tên Đường Lệ đúng không?

Tịnh Nhu theo quán tính gật đầu, Thư Di tiếp tục.

“Bác nhớ 27 năm trước bệnh viện bác làm việc có tiếp nhận 2 bệnh nhân cùng đến sinh một lúc. Trong người đó có một người sinh khó phải sinh mổ còn người còn lại thì thuận lợi hơn nên sinh thường. Trong hồ sơ bệnh án của họ, người sinh thường có tên giống tên mẹ con là Đường Lệ còn người còn lại là Diệp Tuệ… mà đường nét trên gương mặt con rất giống với người phụ nữ tên Diệp Tuệ đó…”

Tịnh Nhu nghe Thư Di nói đến đây liền sững sờ mở lớn mắt, những người trong phòng khách lúc này cũng bán tín bán nghi, tò mò không thôi. Tịnh Nhu lắp bắp.

“Bác…bác có chắc không ạ?”

“Ca sinh ấy rất đặc biệt…cho nên bác nhớ rất rõ, chắc chắn không nhầm được đâu”

Sau lời nói ấy, Tịnh Nhu rơi vào trạng thái bất ổn, suy nghĩ mông lung, thân thể cứng ngắc không thể phản ứng được gì, hai bàn tay cấu chặt lại với nhau đến nỗi có thể bật máu, cô ngồi thất thểu ở đó một lúc lâu. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới khiến cô hoàn hồn trở về thực tại…Tịnh Nhu run rẩy lấy điện thoại ra thấy người gọi là chị Văn Văn, cô hít sâu nhìn xung quanh, Thư Di gật đầu cho phép cô mới dám bắt máy.

“Alo, chị Văn Văn có chuyện gì vậy ạ?”

Không biết bên kia đã nói gì mà sắc mặt của Tịnh Nhu bỗng tái mét, cô đứng bật dậy hét lớn khiến tất cả những người ngồi ở phòng khách đều chú ý.

“Cái gì, chị nói sao cơ? Nhất Nam bị ngã trên sân khấu á?”

Sở Hạo Dương chỉ nghe có thế cũng ngay lập tức bật dậy chạy đến đỡ cả người Tịnh Nhu.

“Tịnh Nhu! Bình tĩnh…chúng ta đi đến bệnh viện xem cô ấy thế nào được không?”

Tịnh Nhu đẩy nhẹ Sở Hạo Dương ra, xoay người cúi đầu xin lỗi.

“Con thực sự xin lỗi mọi người vì đã thất lễ, bạn thân của con gặp chuyện con phải đến xem cậu ấy thế nào. Mong hai bác và anh chị thông cảm ạ”

Thư Di và Sở Trạch Hiên cũng biết trường hợp như vậy là bất đắc dĩ, liền gật đầu đồng ý. Sở Trạch Hiên điềm tĩnh nói.

“Ừm…không sao, hai đứa cứ đi đi. Hôm khác chúng ta nơi chuyện sau”

“Ừm…hai đứa cứ đi đi, Tịnh Nhu khi nào rảnh cứ qua đây chơi nhé con” Thư Di cũng tiếp lời.

“Dạ vâng ạ!”

Tịnh Nhu vẫn cúi gập người xin lỗi rối rít hai vị trưởng bối. Sở Hạo Dương ôm bả vai cô đứng thẳng người dậy cùng nhau ra bên ngoài đi thẳng đến bệnh viện.