Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 98: Muốn cởi đồ Hộ?



Hàn Cao Tiệp không nuốt trôi được cục tức trong lòng, ông hùng hổ đứng dậy, chỉ tay tận mặt mà tuyên bố.

"Tao nói cho cái thằng mất nết như mày biết! Đừng để bố mày bắt gặp cảnh này một lần nào nữa! Nếu không ông đây sẽ băm mày thành trăm mảnh để xem mày ra dáng phát cơm chó cho ai ăn!"

Nói xong ông còn không quên ra hiệu đưa tay lên cắt cổ, sau đó tức giận đi khập khiễng vào trong nhà.

"Lão Lập, cho người đến dọn đống cơm chó trước cửa nhà đi! Chứ ông đây nhìn đã thấy mắc nghẹn trong cổ họng rồi! Con với chả cái, còng lưng nuôi lớn gần hai mươi chín năm qua, đến khi có vợ lập tức quay xe, cho bố mình ăn một màn cẩu lương."

"Thằng mất dậy! Thằng mất nết! Biết thế năm xưa tao không chơi trần còn hơn. Cũng tại năm đó mẹ mày mua phải đồ hàng fake nên tối đó tao phải chơi trần. Đen thôi, đỏ quên mẹ đi!"1

Dần dần, bóng lưng khập khiễng đã mấy dạng, lão Lập đứng gần đó chỉ biết ôm miệng cười thầm.

Lúc này hai tay của Hàn Cao Lãng như tảo biển quấn chặt lấy thắt lưng của cô gái, ánh mắt hắn nhìn cô hệt như cá sấu đầy gian xảo, nhếch môi cười khẩy một cái.

"Nha đầu, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

Bắt gặp ánh mắt không mấy đúng đắn của người đàn ông, Chu Tử Hạ đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Cô bắt đầu tìm cách đánh trống lảng, khờ khệch cười nói với anh.

"Làm gì được! Đương nhiên phải chờ mẹ anh đến duyệt xem anh có được miễn quỳ hay không."

"Em đang hợp tác cùng mẹ để cưỡng bức tôi sao?"

"Haha, đâu có! Em đâu có gan lớn!"

Từ nãy đến giờ người ta hiền muốn chết, còn chu đáo làm cho anh một suất cơm riêng, ai dè anh chơi lớn phát một màn cẩu lương cho bố mình, khiến cho ông tức giận phải bỏ đi. Bây giờ lại tính quay sang trách móc cô sao?

"Ở trong nhà này lâu dần tôi sợ bao nhiêu tính cách của mẹ đều lây nhiễm sang em hết, vậy nên đêm nay tôi sẽ trừng phạt em ở một nơi khác."

Lời nói vừa dứt, Hàn Cao Lãng ngay lập tức rướn người lên chiếm trọn đôi môi đỏ au của cô nhưng lại bị cô chặn ngón tay trỏ ở trên môi.

"Ấy đừng! Đại ca à, mẹ vẫn ở bên trong đó! Anh có muốn quỳ hết đến nay không vậy?"

Có người chống lưng, cái gan của cô gái lớn đáo để.

Hàn Cao Lãng chỉ biết ôm hận vào trong lòng, sau đó buông cô ra.

"Chờ đến khi mẹ đi ngủ, tôi nhất định sẽ không tha cho em."

Chu Tử Hạ cười trừ một cái, hai tay đột nhiên ôm lấy cổ của người đàn ông, sau đó tặng cho anh một nụ hôn nhẹ lên môi, hệt như chuồn chuồn đạp nước rồi bay đi.

"Có lẽ đêm nay anh ngủ một mình rồi!"

Nói xong Chu Tử Hạ đứng dậy rời đi. Vào đến trong nhà thì đúng lúc gặp Lâm Ỷ Phi vừa tắm xong.

Bà nhìn cô với một con mắt khác, sau đó nhiệt tình nắm tay dắt cô đến một nơi.

"Hạ Hạ, mau đi tắm đi."

"Dạ, con không mang theo quần áo."

"Yên tâm, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ rồi! Bây giờ theo mẹ lên phòng lấy đồ sau đó mẹ sẽ dẫn con đến phòng tắm tầng ba."

Giọng nói của Lâm Ỷ Phi vang vọng ra phía bên ngoài, Hàn Cao Lãng không chịu ngồi im một chỗ mà vểnh tai lên hóng hớt.

"Tầng ba? Đó không phải phòng ngủ của mình sao?"

Hàn Cao Lãng nhếch môi cười một cách ma mị. Sau đó anh đứng thẳng người dậy, phủi đi những lớp bụi đang còn bám trên chiếc quần âu, song lại thập thụp sau cánh cửa nhìn lại phía bên trong nhà.

Sau khi nắm bắt được tình hình, Hàn Cao Lãng bắt đầu hành động.

Anh lấy một sợi dây thừng dài đang buộc gọn ở gốc cây to ở góc vườn, lấy nó làm công cụ bám vững chắc để mà leo lên ban công của từng tầng một.

Sau một hồi chật vật, cuối cùng Hàn Cao Lãng thành công leo lên ban công tầng ba.

Cũng may Hàn Cao Lãng không có thói quen khoá trái cửa ban công nên việc di chuyển vào bên trong căn phòng quá dễ dàng.

Anh nhanh chóng đến bên cửa phòng mình, phía dưới chân cầu thang truyền đến giọng nói căn dặn của mẹ mình với người phụ nữ.

"Phòng ngủ mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi và mẹ đã xin phép mẹ con cho con được ở đây qua đêm."

Chu Tử Hạ ngây thơ, không nghĩ bản thân mình sẽ bị mắc câu, gật đầu nghe theo những gì mà Lâm Ỷ Phi căn dặn.

Hàn Cao Lãng lắc đầu đầy ngao ngán, ngay lập tức nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào bên trong.

Khi cánh cửa vừa được đẩy ra, đập vào mắt của Hàn Cao Lãng là đống bẫy đang trực sẵn.

Trên đầu giường, hai ly rượu vang anh nghĩ rằng nó đã bị cho thuốc kích dụng.

Phía bàn làm việc, có năm hộp Rocket 1H đang chờ sẵn.

Góc cửa sổ giấu sau tấm rèm là một cái máy kích dục làm mát không khí, trên bàn uống nước còn có máy tạo hương, trong đó cũng bị bỏ thứ thuốc đó vào, ngoài ra còn có nến sáp thương đang được thắp sáng.

Hàn Cao Lãng bất lực đưa tay lên vỗ trán, thở dài đầy chán nản.

Mẹ anh quá mạnh bạo rồi, làm sao chống nổi đây?

Không chần chờ thêm giây phút nào, Hàn Cao Lãng ngay lập tức dọn dẹp những thứ vô tích sự kia đi.

Nhưng do thời gian quá gấp gáp, tiếng bước chân lại càng gần. Anh chưa kịp thổi tắt cây nến sáp thì ngay lập tức tay nắm cửa chuyển động lên xuống.

Nhanh như chớp Hàn Cao Lãng ném gọn những thứ kia vào trong tủ quần áo, sao đó dùng hết sức lực bình sinh chạy thẳng vào trong phòng tắm.

Anh vội vàng cởi hết mọi chướng ngạn vật trên người, nhảy vào bồn tắm mà ngụm lặn vào làn nước mát lạnh.

Khi người đàn ông vừa tìm được nơi ẩn náu thì cũng vừa đúng lúc Lâm Ỷ Phi dẫn Chu Tử Hạ đến phòng tắm.

Bà đẩy cửa đưa Chu Tử Hạ bước vào bên trong, nói với cô.

"Đây là phòng tắm mẹ sai người chuẩn bị riêng cho con. Con cứ tự nhiên coi đây như là nhà của mình nhé, đừng có ngại."

Sau đó, Lâm Ỷ Phi ghé sát vào tai cô, thì thầm to nhỏ.

"Hai đứa sớm tiến triển để có nghé con nhé! Mẹ mong được có cháu để bế ẵm lắm rồi."

"Bác gái, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết! Mẹ tin tưởng con!"

Nói xong Lâm Ỷ Phi nở một nụ cười đầy mong đợi, ngay sau đó bà quay lưng rời khỏi nơi này.

Chu Tử Hạ thờ dài một cái, không có cách nào khác cô đành lại gần khoá trái cửa lại.

"Khoá trái cửa? Không ngờ em lại có tính phòng bị cao như vậy!"

Nghe thấy tiếng động, Chu Tử Hạ giật mình, sợ hãi quay người lại, lưng dựa vào cánh cửa.

Người đàn ông từ trong làn nước ngoi lên, nước bắn tung toé.

Anh dựa vào thành bồn tắm, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, sau đó nhìn cô với ánh mắt đầy gian xảo.

"Nhưng tiếc rằng em đã chậm một bước!"

"Nè, sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Rõ ràng lúc này cô còn thấy anh đang quỳ gối ở trước hiên nhà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

Lẽ nào người đàn ông này là ma quỷ hay sao mà có thể nào di chuyển nhanh đến vậy?

"Đây là phòng ngủ của tôi."

"Phòng ngủ của anh?"

Chu Tử Hạ nghi ngờ hỏi lại, ánh mắt đảo quanh nhìn.

"Tất nhiên! Đây là phòng riêng của tôi, sao tôi lại không có quyền bước vào đây?"

Chu Tử Hạ đứng thẳng người, hai tay siết chặt thành nắm đấm đặt bên hông.

"Anh hay lắm! Rõ ràng khi nãy anh còn ở dưới hiên nhà cơ mà!"

"Tôi nhanh chân hơn em nên chiếm căn phòng này trước!"

"Anh có siêu năng lực sao?"

"Tôi trèo tường đấy!"1

"..." Chu Tử Hạ cạn lời, nhún vai không cãi được thêm câu nào.

Dù sao anh cũng là chủ của ngôi nhà này, còn cô là khách. Đương nhiên cô không có quyền tranh phòng của người ta rồi.

"Được thôi! Anh cứ dùng của anh đi! Em về nhà cho nó rộng rãi, thoả mái."

Cô thầm nhủ trong lòng, dù sao cô cũng muốn rời khỏi nơi này lắm rồi nhưng không tìm được lý do nào thích hợp để rời đi, may sao có người xuất hiện có ý đuổi khéo cô đi, cô tội gì mà không rời đi chứ?

Vào thời điểm cô định xoay người rơi đi, phía sau lưng cô truyền đến một lời nói lạnh nhạt, đầy sự uy hiếp.

"Đứng lại!"

Hai chân của Chu Tử Hạ không tự chủ mà đứng lại theo mệnh lệnh của người đàn ông, bàn tay nhỏ bé đang còn run rẩy đặt trên tay nắm cửa. Cô sợ hãi đến toát cả mồ hôi lạnh, khoé mắt giật giật vài cái.

Chu Tử Hạ hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực như đang giải toả tâm trạng căng thẳng của mình, hơi nghiêng mặt sang một góc bốn mươi năm độ, hỏi người đàn ông.

"Đại ca, anh đang có ý gì đây?"

Hàn Cao Lãng nhếch môi cười lạnh một cái.

"Lại đây tắm chung đi!"

"Gì? Anh bị cái gì vậy? Làm ơn giữ lấy hình tượng của mình đi!"

Chu Tử Hạ tức giận muốn xì khói đầu, hàm răng đều đặn cắn chặt lấy môi dưới để kiềm chế đi cơn lửa giận trong người.

"Em ngại sao?" Người đàn ông không có ý định buông tha cho cô.

"Ngại, ngại chứ! Em là con gái mà!"

Giọng nói của Chu Tử Hạ có chút run rẩy, hai tay không tự chủ được mà bấu chặt lấy vạt váy.

"Làm gì phải ngại! Đây đâu phải là lần đầy tiên hai ta tắm cùng nhau?"

Điên mất thôi!

Chu Tử Hạ không thể nghe thêm lời não được nữa. Cô tức giận quay mặt đối diện với anh, lớn tiếng chấn vấn.

"Anh vô liêm sỉ vừa thôi!"

Cô chưa kịp nói sang câu thứ hai, người đàn ông trực tiếp đứng dậy khỏi bồn tắm. Từng dòng nước từ từ rơi xuống, để lộ ra thân hình cường tráng của người đàn ông.

"Nhiều lời thật đó! Đang chờ tôi cởi đồ cho sao?"

Chương sau các chế muốn giảm béo hay là muốn tăng cân đây?