Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 47



Khi Ngôn Ngôn thức dậy vào buổi chiều thì nghe được tin vui từ miệng bà Quyên. Cô gọi điện thoại cho Ngọc Lan ngay lập tức.

Sau một điệp khúc dài chúc phúc, cô không giành thời gian của bạn quá lâu, chỉ nói thêm một câu chúc mừng nữa rồi ngắt điện thoại.

Thời gian này phải dành cho đôi uyên ương vừa đính hôn âu yếm nhau mới phải đạo.

Ngôn Ngôn vừa cúp điện thoại, đã nhanh chóng vào Facebook ngóng thêm tin tức, cô thấy trên tường FB của Ngọc Lan, từ trạng thái ‘Độc thân’ đã cập nhật thông tin thành ‘Đính hôn’. Ở trên tường còn đăng một dòng tin “Ngày hạnh phúc nhất…”, phía dưới còn có bức ảnh anh hai quỳ một gối đưa nhẫn cầu hôn cho Ngọc Lan, bên cạnh lời cầu hôn bằng hoa hồng màu cầu vồng trên nền cát vàng. Ở sau lưng họ còn có cả một đại dương xanh thẫm.

Hình ảnh rất đẹp rất lãng mạn. Cuối cùng, công chúa cũng được hoàng tử cầu hôn, người sẽ bảo vệ và giúp công chúa tránh khỏi những đau thương của cuộc đời bất hạnh.

Cô nhìn xem hình một lúc, thấy cứ bạn bè liên tục gởi Like và bình luận về tấm hình cầu hôn lãng mạn này của Ngọc Lan. Nhưng không phải ai cũng thật sự vui mừng chúc phúc cho đôi uyên ương mới nhậm chức. Có nhiều cô gái có tính ghen tị cao vào bình luận, đùa giỡn nói rằng:

‘Sao em nỡ vội lấy chồng….’

‘Lan ơi bạn mới 20 tuổi mà, sao nỡ bỏ cuộc chơi’.

Hoặc có người còn ác mồm ác miệng nói ‘Lan ơi dạo này bạn học photoshop à, ảnh ghép rất đẹp’.

Ngoài ra còn có rất nhiều lời chúc tốt đẹp, có bạn học chung đại học Canberra còn tinh mắt nhận ra Nguyên Triệt, hỏi: ‘Đây không phải là anh trai của thầy Thomas sao? Chúc mừng hai người nhé’.

Bên FB của Nguyên Triệt cũng đăng trạng thái mới, đơn giản ghi “Finally, she is mine” và một đoạn video ngắn về cảnh Ngọc Lan nhảy dù ở tít trên cao, cho đến khi cô đáp xuống, ngồi bãi cát và khóc bù lu bù loa. Sau đó là màn cầu hôn được quay lại chứ không chỉ đơn giản là một tấm hình như bên FB của Ngọc Lan.

Ngôn Ngôn xem đi xem lại video, nhìn biểu tình phong phú trên gương mặt của Ngọc Lan, có ngạc nhiên sợ hãi, có sốc, có vui mừng, cũng có cả e thẹn… Nhưng tất cả đều không chân thành bằng những giọt nước mắt hạnh phúc trên gương mặt cô bạn.

Trên FB của Nguyên Triệt không có bất cứ một lời bình luận châm chọc nào, chỉ có bạn bè gởi lời chúc mừng, trong đó có rất nhiều người gọi hắn là ông chủ. Ngôn Ngôn xem qua, sau đó chỉ nghĩ đó là những người bạn làm chung với Nguyên Triệt, bởi vì chức vụ nên chọc ghẹo gọi hắn là boss…

Ở bên dưới có bình luận của Thomas ghi là ‘Congrats sói già và Michelle.”

Tiếp đến là Emma viết một tràng thật dài, bên dưới bình luận của Thomas, nội dung cũng là những lời chúc phúc có cánh. Còn gởi một trái tim đến Thomas, vui đùa hỏi ‘Hai anh em đều đã đính hôn, tiếp theo ai sẽ làm đám cưới trước đây?’

Cô ấy không thể trực tiếp bình luận trên tường của Nguyên Triệt, đơn giản bởi vì Nguyên Triệt không kết bạn với cô ấy.

Ngôn Ngôn xem lại video một lần nữa, vừa bấm hình trái tim vào hình ảnh và video mà Ngọc Lan và Nguyên Triệt đăng tải vừa rớt nước mắt. Cô thấy dạo này cô cũng trở nên đa sầu đa cảm rồi.

Sau đó, Ngôn Ngôn nghe thấy tiếng ‘cốc cốc’ gõ cửa phòng. Cô ngồi xếp bằng trên giường, qua loa chùi hai mắt, mở miệng nói: “Mời vào…”

Bây giờ là ba giờ chiều, là thời gian cô phải ăn thêm một bữa ăn nhỏ trước giờ cơm tối. Nhưng không phải bà Quyên đem cơm lên cho cô, mà là Thomas.

Bà Quyên luôn hạn chế việc đi lại lên xuống lầu của cô, bà nói trước ba tháng không nên leo lên leo xuống cầu thang quá nhiều, cho nên sáu cữ ăn mỗi ngày của cô đều được bà đem lên đến tận phòng. Bởi vì bị ốm nghén nặng nên mỗi ngày cô chỉ xuống lầu để ra vườn nho dạo chơi một lần, sau đó cũng chỉ nằm đọc sách trong phòng, hi vọng sau ba tháng sẽ đỡ hơn, có thể đi ra ngoài nhiều hơn một chút.

Thomas lên tiếng rồi đem khay thức ăn đặt trên bàn tròn nhỏ gần ghế dựa cho Ngôn Ngôn. Cô đứng dậy từ giường ngủ, thấy Thomas đi vào chỉ hơi giật mình một chút, sau đó tránh né nhìn vào mặt hắn, lạnh nhạt nói cảm ơn.

Ngoài ý muốn Thomas không đi ra ngoài ngay, mà anh lại đi đến gần cô, không có chút ngại ngùng nào đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của cô, sau đó giọng điệu có chút lo lắng nói: “Em không khỏe ở đâu? Tôi đưa em đi bác sĩ, đừng chịu đựng không được rồi khóc một mình. Nghe nói tâm trạng của mẹ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đứa bé, em khóc hoài sinh con ra cũng sẽ rất nhõng nhẽo.”

Ngôn Ngôn bị đứng hình.

Từ ngày bác gái đưa cô đi bác sĩ, làm theo chỉ dẫn của họ, bây giờ cô đã khỏe hơn rất nhiều. Không còn cảm giác khó chịu như trước nữa nên cô đâu cần khóc lóc gì nữa. Lúc nãy cô chảy nước mắt, nhưng lại là nước mắt cảm động vui mừng vì Ngọc Lan có được bến đỗ bình yên.

Cô im lặng không buồn trả lời anh.

Thomas thở dài, đưa mấy ngón tay thondaif gào gào lên mái tóc nâu gợn sóng, một lát sau mới nói: “Sau này mỗi tháng mẹ sẽ đưa em đi bác sĩ kiểm tra thai nhi, nếu có bị đau hay cảm thấy có gì không ổn thì nói một tiếng để đi bác sĩ ngay. Ngoài ra em muốn ăn gì mua gì cũng có thể nói với mẹ. Tôi đã chuẩn bị một khoản đủ cho hai mẹ con em sử dụng ít nhất ba năm rồi…

Tôi còn công việc phải giải quyết ở Singapore và Việt Nam, không thể ở lại Úc quá lâu…..Nhưng tôi sẽ cố sắp xếp trước ngày dự đoán sinh sẽ trở về Úc.”

Ngôn Ngôn đứng bật dậy từ giường ngủ sau khi nghe xong lời Thomas nói xong. Vì động tác có chút nhanh nên ảnh hưởng tới dạ dày, bên trong hơi cuồn cuộn chạy lên đến tận cổ họng, cô lấy tay che miệng ngăn lại cơn buồn nôn, sau khi ổn định lại mới ngẩng đầu nhìn Thomas, cắn răng nói: “Tôi không cần xài tiền của thầy.”

“Em……..” Thomas thấy cô chật vật nhưng vẫn quật cường như vậy, không khỏi có chút bất đắc dĩ, thở ra nói: “Không ngờ em lại cứng đầu như vậy… không cần sử dụng tiền của tôi? Vậy em ở lại đây sử dụng tiền của nhà Whaley thì có khác à?”

Trong một chốc, Ngôn Ngôn cảm thấy sĩ diện gì cũng bị mất hết.

Cô đã nghĩ rất lâu mới quyết định được việc muốn làm tất cả những điều tốt đẹp nhất cho em bé, nên tiếp nhận sự giúp đỡ của nhà Whaley. Nhưng tại sao khi quyết tâm của cô gặp phải sỉ nhục, thì tính khí tiểu thư lại trổi dậy mạnh mẽ như vậy. Không lẽ… cô thật sự không thể khom lưng cúi người chịu đựng vì một tương lai tốt đẹp cho con mình hay sao?

Ngôn Ngôn cắn môi, lại lâm vào trầm mặc.

Thomas khoanh lại hai tay, nói thêm một câu: “Được rồi, đại tiểu thư, tôi không có ý coi thường em… Tôi sinh ra ở đây, có gì sẽ nói thẳng, không vòng vo tam quốc… Em ngoan ngoãn ở đây dưỡng thai, sinh ra em bé mập mạp cho tôi. Hơn nữa, em phải cố gắng lấy được bằng đại học, nếu em không muốn rời khỏi Úc và chia cách con mình.”

Ngôn Ngôn mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Ý thầy là gì….? Tôi và em bé có thể ở chung sao?”

Thomas gật đầu, không ngại giúp cô vẽ ra một con đường sống: “Sau khi em lấy bằng đại học, tôi sẽ giúp em làm giấy tờ xin định cư ở đây...”

Ngôn Ngôn nghe chưa kịp hết câu đã kích động nói: “Nếu thầy có thể giúp tôi chuyện đó, tôi hứa suốt đời này tôi và em bé sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của thầy và Emma nữa.”

Thomas……….. nhưng tôi muốn bị phiền phức!

Nhưng lời nói ở ngoài miệng lại thành: “Nhớ kĩ lời em nói.”

**********

Sau khi ăn xong bữa tối mà Lâm Hạo Nhân thết đãi ở một nhà hàng Tây ngay tại thành phố Adelaide, cả nhóm năm người đều thấy bây giờ về nhà có hơi sớm, cho nên Tuyết Trân đề nghị đi hát karaoke. Cô biết một chỗ có luôn ca khúc tiếng việt.

Cả nhóm đi bộ đến tiệm karaoke Kbox nằm trên đường Hindley, đây cũng là con đường mà Ngọc Lan đã đi bộ trước kia để đến Rundle mall. Không ngờ buổi tối ở đường nhỏ này còn nhộn nhịp gấp trăm lần so với buổi sáng.

Bởi vì có rất nhiều quán bar và vũ trường tọa lạc ở nơi này.

Tuyết Trân dẫn mọi người đến nơi, cả nhóm vào đặt một phòng, sau đó đặt thêm bia và nước ngọt.

Trong phòng trang trí đơn giản, sử dụng hệ thống karaoke, khi muốn ca phải ngồi bấm chọn bài trên một cái màn hình nhỏ giống như màn hình máy tính, cũng không sử dụng điều khiển từ xa như bình thường.

Tuyết Trân nói đúng, họ có cả những bài hát tiếng việt, nhưng đa số là những bài hát thịnh hành mấy năm về trước, hiện giờ hầu như chúng đã được cho vào dĩ vãng rồi.

Cô ấy xem qua danh sách bài hát trên hệ thống, sau đó cười ha ha nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, lúc trước chỉ nghe đám bạn học chung nói ở đây có karaoke tiếng việt.”

Lâm Hoài Phong cũng bu đến xem danh sách, thuận miệng nói: “Chọn giùm tôi mấy bài của Đan Trường đi…”

Ngọc Lan và Tuyết Trân đồng thanh la lên: “Sến quá đi ông ơi…”

Nhưng Tuyết Trân vẫn bấm chọn một lượt mấy bài ‘Tình khúc vàng’, ‘Con sóng yêu thương’, ‘Bước chân lẻ loi’… cho cậu ấy. Hoài Phong hát rất hay, giọng tuy vẫn chân chất thật thà nhưng lại có hơi dài, hát liên tiếp ba bài vẫn thoải mái không chút khó khăn nào.

Sau khi Hoài Phong hát xong mấy bài, Ngọc Lan và Tuyết Trân ăn ý nhìn nhau gật đầu một cái rồi nhào đến trước mặt cậu bạn, sau đó kéo vai áo của mình giả vờ giả vịt nói: “Ông Phong ơi, ông ca hay quá….. xin cho tôi mấy chữ ký đi …”

Tuyết Trân còn la lớn nói: “Tôi hứa là tôi không bao giờ giặt cái áo này đâu…..”

Cả đám loạn cào cào, cười nghiêng ngả một hồi, mới tạm ngưng được một chút, sau đó mọi người quay lại chọn thêm bài mới.

Ngọc Lan quệt mắt, quay lại hỏi Nguyên Triệt hát bài gì, hắn chỉ cười lắc đầu, rõ ràng không muốn hát. Hắn đi theo chỉ để cô vui chơi cho thỏa thôi.

Ngọc Lan biễu môi mặc kệ hắn, cô chọn một tựa bài hát nghe quen tai, gọi là ‘Chiếc khăn gió ấm’. Sau đó cô thấyTuyết Trân chọn một bài hát khác, ‘You’re my everything’. Đây là bài hát rất thịnh hành của Hàn Quốc, là nhạc phim Hậu duệ mặt trời rất nổi tiếng gần đây. Tuyết Trân có học qua tiếng Hàn, bởi vì cô rất yêu thích phim Hàn Quốc.

Hai cô gái đều ngạc nhiên, nhạc việt ở đây xưa như vậy, nhưng bài hát Hàn lại được cập nhật đến mới nhất?

Hơn nữa….. Tuyết Trân hát được sao?

Tuy cô ấy rất thích hát karaoke, nhưng khổ một điều là cô ấy bị vấn đề mà hầu hết những người yêu thích karaoke đều gặp phải……….. Lạc…. giọng….!

Bài nhạc ‘Chiếc khăn gió ấm’ được tải lên trước, trong loa vừa phát ra tiếng nhạc, micro đã bị Lâm Hạo Nhân cướp lấy. Sau đó anh rất tự nhiên mà cất giọng hát. Cô nhớ vào năm bài hát này được đưa ra thị trường thì rất thịnh hành, năm đó hình như cô học lớp sáu hay lớp bảy gì đó. Lúc ấy, hầu như mỗi khi đi học về ngang qua các quán cà phê đều nghe được bài hát này.

Giọng của Lâm Hạo Nhân tuy không giống như giọng trầm kì lạ của ca sĩ hát bài này, nhưng lại có một nét riêng khác. Đặc biệt khi anh hát khúc nhạc mở đầu: “Ở bên kia bầu trời màn đêm chắc đang lạnh dần,… gởi mây mang vào phòng vòng tay của anh đong đầy, dịu dàng ôm cho em yên giấc ngủ ngon…”, giống như đang kể lại chuyện xưa lại giống như đang bị thất tình, làm người ta thương cảm…

Giọng hát của hai anh em nhà họ Lâm thật sự nghe rất hay và hơi của họ rất dài.

Tuy Ngọc Lan không muốn nghe anh ta tự sự, nhưng lại không kềm được lắng nghe giọng hát của Lâm Hạo Nhân.

Nguyên Triệt cầm chai bia Heineken, ngửa đầu uống một ngụm, vẻ mặt bình tĩnh đặt chai bia lên trên bàn. Nếu bây giờ hắn tỏ ra bực bội, như vậy rất không có phong độ của đại tướng…

Hơn nữa, chuyện đi ăn tối và đi karaoke là do hắn đồng ý. Từ đầu đến cuối Ngọc Lan không có ý kiến.

Lúc Lâm Hạo Nhân gởi tin nhắn đến điện thoại của Ngọc Lan, hẹn đi ăn để chúc mừng hai người họ đính hôn, là do Nguyên Triệt xem tin nhắn trước, sau đó cũng do chính hắn nhắn lại: “Ok, cảm ơn anh trai.”

Lúc Ngọc Lan biết chuyện thì đã giận dỗi với hắn một lúc, cô nói tự mình đeo gông vào cổ làm gì. Người không muốn gặp thì nên tránh càng xa càng tốt mới đúng.

Bây giờ, hắn đúng là dẫn lửa quấn thân rồi…

Mọi người say sưa nghe Lâm Hạo Nhân ca xong thì vỗ tay hoan hô. Ngay sau đó, Tuyết Trân nhanh chóng cướp lấy micro chuẩn bị hát bài nhạc Hàn của cô ấy.

Nhưng khi nhạc dạo vang lên, lại có chút không giống… bởi vì lời hát là tiếng anh.

Tuyết Trân la lên, “Không đúng rồi, bài này không phải bài hát trong phim Hậu duệ mặt trời.” Sau đó muốn tắt chọn lại bài khác.

Bất ngờ, Nguyên Triệt lên tiếng, để hắn hát bài này.

Ngọc Lan tròn mắt nhìn hắn, cô chưa bao giờ nghe Nguyên Triệt hát, cô nhớ rằng mình chỉ có diễm phúc nghe hắn thổi sáo mà thôi. Cô lại có chút tò mò, muốn nghe thử Nguyên Triệt sẽ hát như thế nào.

Nguyên Triệt bỏ qua một khúc đầu, đợi vào đoạn thứ hai mới bắt đầu đưa micro lên miệng, cất giọng trầm ấm quyến rũ hát:

You're my everything

The sun that shines above you makes the blue bird sing

The stars that twinkle way up

in the sky, tell me I'm in love.

When I kiss your lips

I feel the rolling thunder to my fingertips

And all the while my head is in a spin

Deep within I'm in love.

You're my everything

And nothing really matters

but the love you bring

You're my everything

To see you in the morning

with those big brown eyes.

You're my everything

Forever everyday I need you

close to me

You're my everything

you'll never have to worry

Never fear for I am near.

Oh, my everything

I live upon the land

and see the sky above

I swim within her oceans

sweet and warm

There's no storm, my love.

When I hold you tight there's nothing

That can harm you In the lonely night

I'll come to you

And keep you safe and warm

It's so strong, my love.

Tuy chỉ có mấy phút ngắn ngủi nhưng mọi người đều im lặng lắng nghe bài hát của Nguyên Triệt.

So với giọng hát mạnh mẽ hơi dài của Lâm Hạo Nhân, giọng nam trầm từ tính của Nguyên Triệt hát tình ca lại có một phong vị khác. Khi hắn hát, mọi người mới nhận ra là giai điệu nhạc trữ tình nhẹ nhàng này thì ra lại quen thuộc nao lòng đến như vậy. Giống như một trong những ca khúc tiếng anh bất hủ vậy.

Mọi người như chìm đắm trong lời tâm sự của tác giả bài nhạc với người yêu của anh ta, mọi thứ ở trên đời này đều không qua được cô gái đó, cô ấy chính là tất cả của người đàn ông này.

You’re my everything!

“Woooooa… Không ngờ anh Michael lại hát hay như vậy… Hát tặng hôn thê thật tuyệt vời…. Cho em xin chữ ký luôn đi anh ơi…” Khi bài hát kết thúc được một lúc, Tuyết Trân la lên oai oái, còn không ngừng lay lay cánh tay của Ngọc Lan đang ngồi bên cạnh mình.

Ngọc Lan đỏ mặt, cười hì hì, hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Nguyên Triệt. Đúng là cô nhặt được của hời rồi; người đàn ông dễ nhìn, làm giỏi, hát hay… cái gì cũng nhất… sao lại rơi vào tay cô được nhỉ?

Hắn cũng hơi cười lịch sự đáp lại Tuyết Trân, sau đó đặt micro xuống bàn, cầm lấy chai bia ướp lạnh uống thêm một ngụm.

Sau đó, hắn đứng dậy nói muốn ra ngoài một lát.

Nguyên Triệt vừa mới đi ra khỏi cửa, Lâm Hạo Nhân cũng đã đứng dậy nói: “Anh ra ngoài hút thuốc.”