Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 49



Nguyên Triệt chạy xe khoảng hai mươi phút thì đến được biển Semaphore.

Lúc hai người xuống xe, hoàng hôn trên biển đã tắt, màn đêm bắt đầu bao phủ không gian. Nguyên Triệt và Ngọc Lan nắm tay nhau tản bộ thì gặp một quán kem nhỏ trên lề đường, Nguyên Triệt ra dấu với cô, sau đó đi đến mua một phần kem đựng trong cốc giấy.

Bởi vì hắn hiểu rõ cô không thích ăn loại kem có bánh ốc quế, cô ghét nhất là ăn không kịp rồi bị kem chảy ra day đầy bàn tay, cảm giác dinh dính đó thật khó chịu.

Hiểu rõ tình tình và sở thích của cô như vậy, lại yêu thương cưng chiều cô như vậy, làm sao cô dám bảo hắn để cô đi, rồi chờ đợi cô thêm vài năm nữa đây.

Ngọc Lan đứng chờ ở bên đường, nhìn đến bờ vai cao lớn vững chãi của Nguyên Triệt, trong lòng thở dài mấy lượt.

Khi mua được kem rồi, Nguyên Triệt mới dẫn cô đi về phía bãi cát. Bãi biển hôm nay vắng người, có lẽ vì là ngày trong tuần nên có ít du khách đến tham quan. Nơi đây không chỉ có biển xanh cát vàng, mà còn có cả một khu trò chơi nhỏ có vòng xoay ngựa gỗ, trò chơi tách trà xoay và một vài trò khác. Dù không có khách nhưng điện đóm vẫn sáng choang, còn có tiếng nhạc nền vui tai phát ra từ một trò chơi nào đó.

Hai người cũng không đến khu vui chơi mà tránh khỏi đó một khoảng xa, ngồi trên bờ cát bắt đầu ăn kem. Bởi vì Nguyên Triệt chỉ lấy một cái muỗng nhựa, cho nên Ngọc Lan vừa ăn vừa đút cho hắn, mỗi người một miếng.

Gió biển thổi lồng lộng, sóng biển cũng rì rào vỗ vào bờ cát. Đêm nay trời không có trăng, nhờ vậy mấy ngôi sao có thể hoàn toàn thi thố tài năng, xem ngôi sao nào có thể phát ra ánh sáng rực rỡ nhất. Trên khu vực bờ cát nơi họ ngồi hơi tối, nhưng nhờ có đèn đường hắt ra từ khu công viên trò chơi gần đó, nên không đến nổi tối mờ tối mịt như đêm ba mươi.

Nguyên Triệt ăn được vài muỗng kem vị xoài sau đó tỏ ý không ăn nữa. Sau đó rất tự nhiên nằm xuống bãi cát, hai tay gối sau đầu, ngước mắt nhìn trời.

Ngọc Lan vừa ăn kem vừa nhìn tư thế nằm thật thoải mái của hắn, không khỏi cười nói: “Thái tử điện hạ, còn nhớ lúc tòng quân năm đó, cùng nhau ngắm sao hay không?”

Nguyên Triệt cong miệng, bật ra chút tiếng cười rồi hít vào nói: “Đương nhiên nhớ.”

“Nhiều lúc em cảm thấy chuyện của chúng ta giống như trong tiểu thuyết vậy, có đôi khi em cũng không biết mình có đang mơ hay không nữa ….?” Ngọc Lan cũng không muốn ăn kem nữa, đặt cốc giấy qua một bên trên nền cát, nhìn hắn từ trên xuống rồi hỏi.

“Ừ…” Nguyên Triệt ậm ừ nói.

Hai người lại lâm vào khoảng không tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển là âm thanh duy nhất không ngừng quanh quẩn như muốn xóa tan trầm mặc của họ.

Không bao lâu Nguyên Triệt lại cất giọng trầm ấm nói: “Nếu em có thể mở rộng lòng mình, như vậy em sẽ thấy được ở hiện thực còn có người giúp em chống đỡ mọi chuyện. Em luôn giấu giếm cảm xúc không muốn bộc lộ ra ngoài, đến cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ là em. Hay là… anh không đủ để em tin tưởng nên em không thể chia sẻ với anh mọi suy nghĩ của em?”

Nguyên Triệt hỏi xong, cũng không tỏ thái độ giận hờn gì, chỉ là yên lặng ngước mắt nhìn nền trời xanh đen dày đặt ngôi sao nhỏ.

Ngọc Lan kinh ngạc, ngậm miệng mở miệng một hồi cũng không nói được lời nào, trong lòng có thắc thỏm, có đau xót, càng có cảm giác áy náy nhiều hơn cả.

Quả thật kinh nghiệm sống của Nguyên Triệt vô cùng phong phú, hắn nhìn thái độ của một người đã có thể biết được người ta đang nghĩ gì và sẽ có hành động gì, chỉ là hắn không muốn nói ra mà thôi. Kinh nghiệm này thật ra không phải do trời sinh thông minh mà có được, đây là do hắn tích góp kinh nghiệm từ hai đời, thời gian hắn đã sống cộng lại chắc cũng đã 70 mấy năm rồi.

“Em…. Em không phải cố ý giấu anh, Lâm Hạo Nhân đã là chuyện xưa rồi, em không có cảm giác gì với anh ta nữa.”

Nguyên Triệt thở dài nhìn bóng lưng cô, vươn tay kéo nhẹ một cái đã làm cô nằm xuống bên cạnh, đầu đặt trên người lồng ngực của hắn. Nguyên Triệt đưa tay vuốt lại tóc của cô, tóc dài bị gió biển thổi tung, tuy đã cột lại từ trước vẫn không tránh khỏi mấy sợi tóc con tuột ra khỏi dây cột tóc, bay tự do trong gió.

“Anh không nói chuyện đó….”

Ngọc Lan lại kinh ngạc hỏi: “Vậy anh muốn biết chuyện gì?”

“Chuyện em muốn làm gì sau khi tốt nghiệp? Em có nguyện vọng gì cứ nói ra, anh sẽ cố hết sức giúp đỡ, em không cần phải lo lắng điều gì cả.” Nguyên Triệt lại vuốt ve sau lưng của cô, giọng điệu trầm trầm quyến rũ lại chân thành nhẹ nhàng vang lên, hòa cùng tiếng sóng biển rì rầm vỗ vào bờ cát.

Ngọc Lan nghe giọng nói trầm ấm mê hoặc kia, giống như lực lượng kinh hồn có thể phá bỏ hết mọi rào cản trong tâm hồn mình. Khóe mắt cô lập tức ẩm ướt, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn: “Em không biết làm sao để đáp lại tình yêu của anh, em cảm thấy rất áp lực. Anh tốt như vậy, luôn suy nghĩ chăm sóc cho em, nhưng mà em rất sợ mình sẽ không hoàn thành được ước nguyện của anh và em. Em…. Em không biết phải nói với anh thế nào nữa…”

Tuy rất cố gắng kềm chế nhưng vẫn không ngăn được nước mắt từ từ chảy xuống.

Nguyên Triệt giật mình, lập tức đỡ cô ngồi dậy trên cát. Cô khóc như vậy, cả hai kiếp cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một lần đều khiến cho tim của hắn như bị ai đó bóp chặt, đau đến không thở nổi. Hắn lại dỗ dành cô một hồi lâu, mới giúp cô từ từ nín khóc.

Sau đó Ngọc Lan cắn môi, ánh mắt trở nên quật cường, mạnh dạn nói: “Sau khi tốt nghiệp em muốn làm việc ba năm trên tàu du lịch, đó là mơ ước từ nhỏ của em. Em luôn luôn nghĩ rằng mình nhất định phải làm được điều đó. Nhưng khi gặp được anh, em lại sợ… sợ mình không thể hoàn thành được ước mơ đó nữa.

Anh yêu em như vậy, lại hi sinh nhiều cho em như vậy, em cảm thấy… nếu em bỏ đi thì em không xứng với tình yêu của anh dành cho em…

Em không biết phải làm thế nào nữa?”

Ngọc Lan nói xong được lời trong lòng thì nước mắt lại tiếp tục chảy ra, cô thật sự sợ hãi nếu Nguyên Triệt bắt cô phải chọn một trong hai thứ, ước mơ hay là hắn?

Nếu đổi lại là một vị hôn phu nào khác Ngọc Lan nhất định hoàn thành xong ước mơ của mình, mới tính đến chuyện kết hôn. Nhưng người mà cô vừa nhận lời đính hôn là Nguyên Triệt, nên cô không dám hoặc chính xác là không nỡ đưa ra quyết định đó.

Nhưng cô lại không hiểu rằng nếu có người bắt cô chọn một trong hai điều đó, thì người đó chắc chắn không phải là Nguyên Triệt nữa rồi. Ngọc Lan là người ở trong cuộc, nên có đôi khi sẽ không suy nghĩ thông suốt được như người đứng bên ngoài quan sát mọi chuyện.

Nguyên Triệt trầm mặc.

Nếu hắn kiên quyết bắt Ngọc Lan kết hôn rồi ở nhà ngây ngốc qua ngày, cô nhất định sẽ nghe theo, nhưng ước mơ không thực hiện được, cả đời cô sẽ không được vui vẻ. Còn nếu hắn để cho cô đi ba năm, thời gian dài như vậy, dù hắn tin tưởng cô sẽ không thay lòng, nhưng lại không dám chắc không có người nhắm trúng cô.

Ở trên tàu du lịch to lớn lênh đênh trên đại dương, có chuyện xảy ra kêu trời không thấu kêu đất không hay. Lúc đó hắn làm sao đến kịp để bảo vệ cô đây?

Ngọc Lan mím môi ngồi bên cạnh chờ đợi, lâu lâu mới phát ra tiếng khụt khịt từ mũi, những chuyện muốn nói đã nói xong bây giờ chỉ còn chờ Nguyên Triệt nói ra quyết định của hắn.

Nguyên Triệt không nói không rằng, ngồi cong hai gối, hai khủy tay cũng gác lên trên đầu gối, hạ mi mắt suy nghĩ về nguyện vọng của Ngọc Lan. Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn mới mở miệng nói: “Em còn trẻ có mong ước thì nên thực hiện thật tốt, có rất nhiều người bằng tuổi em cũng không biết họ có ước mơ gì hoặc nên làm gì…

……Em biết mình mong muốn điều gì và dám can đảm theo đuổi ước mơ, chỉ riêng chuyện đó đã làm anh thật sự rất tự hào về em rồi… Chỉ có điều chuyện em đi ba năm, khoảng thời gian quá dài, anh không yên tâm. Nếu em có thể lùi một bước, đi làm việc hai năm, như vậy mỗi năm anh có thể xin nghỉ ba tháng để đi đến gặp em.

Anh cũng phải có được cam đoan từ em. Trước khi em đi chúng ta nên làm thủ tục đăng kí kết hôn. Em nghĩ thế nào?”

Ngọc Lan quá đỗi vui mừng khi thấy Nguyên Triệt chịu nhượng bộ như vậy, có lẽ hai năm thời gian cũng là giới hạn cao nhất của hắn rồi, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ, liên tục gật đầu nói được.

Chuyện khó khăn nan giải chỉ cần một thời gian ngắn đã được hắn đã đưa ra đáp án hợp lý nhất rồi.

Bây giờ nhớ lại, cô cũng không biết đêm đó ngắm sao ở bãi biển thì có cảm giác như thế nào, ngoài tâm hồn phơi phới vì ước mơ sắp trở thành hiện thực…

*******

Buổi trưa ngày thứ sáu, sau khi Nguyên Triệt từ nơi làm việc về đến nhà thì lập tức lái xe đi đến núi Gambier. Cũng may vào cuối tuần, những người lính trong doanh trại luôn được tan ca về sớm, khoảng hai giờ đã về đến nhà. Sau khi đem hết tất cả hành lý và chiến lợi phẩm của Ngọc Lan đặt vào cốp xe, Nguyên Triệt tiếp tục chạy xe khoảng năm tiếng, đến hơn bảy giờ tối đã đến được một resort trên sườn núi. Đêm nay hai người sẽ qua đêm tại đây.

Nói là resort nhưng ngoài được bao bọc bởi rừng cây trên núi ra, không có gì nổi bật. Phòng ở cũng mang chút phong cách cũ kĩ, phân nửa xây bằng gạch phân nửa bằng gỗ. Điểm đặc biệt duy nhất chính là bên ngoài phòng có một ban công lớn xây bằng gỗ, đứng trên đó nhìn ra phong cảnh bên ngoài rất đẹp, có thể thấy được cả một thị trấn đang lên đèn ở dưới chân núi.

Nơi này giống như là một thị trấn nhỏ nằm giữa hư không, cũng không có mấy khách du lịch.

Trong lúc chờ đợi Nguyên Triệt đi tắm, Ngọc Lan lấy điện thoại di động lên mạng tìm xem có nhà hàng nào giao thức ăn đến đây hay không. Bởi vì buổi tối ở khách sạn không phục vụ ăn uống. Tìm kiếm một lúc mới thấy được một nhà hàng Thái có vẻ khá, cho nên cô lại căn cứ theo khấu vị của Nguyên Triệt chọn trước vài món ăn, rồi gọi điện thoại đến nhà hàng đặt món.

Sau khi Nguyên Triệt tắm xong, thì đến lượt cô. Cô luôn nhường cho hắn đi tắm trước, lý do rất đơn giản, bởi vì cô tắm không trên nửa tiếng thì sẽ không xong. Vì nguyên nhân như vậy nên hắn thường trêu đùa cô, còn nói có lẽ cô nên mang một cái giường vào đó nằm ngủ luôn cho rồi.

Cô nghe thấy cũng chỉ hừ lạnh. Con gái chính là có rất nhiều chuyện phải làm trong khi tắm có được không? Ví như tóc dài gội đầu rất cực, còn phải giặt giũ, lại phải wax tay chân khi cần nữa chứ.

Tóm lại, làm con gái thật tuyệt ngoại trừ những điều phải làm ở trên…

Trong lúc Ngọc Lan đi tắm, Nguyên Triệt chạy xe đến nhà hàng lấy thức ăn. Nhà hàng Thái ở đây không nhận giao thức ăn tận nhà. Đến khi hắn đem thức ăn trở về phòng khách sạn, Ngọc Lan cũng chỉ vừa bước ra từ phòng tắm, trong phòng còn nghe được tiếng nhạc rất lớn. Nguyên Triệt vừa vào cửa thì biết, chắc chắn là cô sợ ma cho nên mới mở nhạc lớn như vậy trong lúc hắn đi vắng.

Cả hai ăn tối và thu dọn xong cũng vừa mới chín giờ, cho nên lại hứng chí đi ra ngoài ban công ngắm cảnh thị trấn lên đèn.

“Ngày mai sau khi thức dậy chúng ta sẽ đi xem Blue Lake, sau đó sẽ lái xe đi thẳng đến xem 12 Apostles, ngủ lại ở thành phố Melbourne rồi hôm sau sẽ đi thẳng về Canberra.”

“Anh có mệt không khi phải lái xe lâu như vậy?” Ngọc Lan quan tâm hỏi Nguyên Triệt, chỉ trách cô chưa biết chạy xe không thể giúp đỡ gì cho hắn được.

Nguyên Triệt định nói là không sao, nhưng vừa quay đầu bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô, không khỏi nửa thật nửa giả nói: “Dĩ nhiên rất mệt”.

Cô nghe vậy thì đề nghị: “Vậy mỗi buổi tối em mát xa giúp anh chịu không?”

Theo thói quen Nguyên Triệt hơi nhướng mày, dường như đang đánh giá xem lời cô nói có bao nhiêu chân thật, nhưng rất nhanh chân mày đã giãn ra, còn như bị ép buộc nói: “Vậy cũng được.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Có happy ending* càng tốt.”

Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi: “Mát xa thì mắc mớ gì đến happy ending? Cũng đâu phải xem truyện hay xem phim?”

Nguyên Triệt nháy mắt máy cái, sau đó ôm bả vai của cô của cô mở cửa ban công đi vào phòng ngủ, miệng nói: “Bây giờ em mát xa cho anh trước đi, chút nữa anh chỉ em như thế nào là happy ending.”

Cô vừa nghe hắn nói xong, trong đầu như có tia sáng xẹt qua, đoán được đại khái ý hắn nói, lập tức đưa tay ngắt thật mạnh vào cánh tay rắn chắc kia, hô lớn: “Chú à, chú thật kinh tởm………”

Chú thích:

(*Happy ending là tiếng lóng, ý nói là làm vụ kia. Ha ha ha! Ở các tiệm massage nếu nói happy ending thì có nghĩa là mấy ông vào đó được mát xa xong rồi sẽ được nhân viên phục vụ thổi kèn luôn. =.=)