Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 8



Ngôn Ngôn thấy Nguyên Triệt đi rồi thì khép cửa gỗ và cửa lưới an toàn lại, khóa chốt cẩn thận đâu vào đấy, mới xoay người xông vào phòng của Ngọc Lan, tức giận hét lớn:

“Michelle chết tiệt! Cậu làm cái gì vậy? Người ta đã bỏ công chở về giùm, còn cậu thì sao? Có ai thiếu tiền cậu đâu mà trưng ra cái thái độ kì cục như vậy hả?”.

Cô vừa hét vừa lấy gối ném vào Ngọc Lan đang ngồi trên giường.

Ngọc Lan cũng không tránh né, sau khi bị đánh trúng cũng chỉ vươn tay ôm gối vào lòng, ngồi khoanh chân trên giường. Dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của cô khiến Ngôn Ngôn đang bực tức cũng biến thành tò mò. Cô liền sáp đến Ngọc Lan, liếng thoắng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao dạo này thấy vẻ mặt cậu mang nhiều tâm sự quá vậy? Không phải đang tương tư anh nào đó chứ?”

“Dạo này tớ thấy bản thân rất kì lạ, không lẽ bị… ma ám rồi à? Cậu có thấy tớ khác lạ ở đâu không vậy?”

“Ai dám ám cậu cũng thật là cao tay đó nha, cậu vẫn như bình thường không tỏ ra lạnh nhạt thì cũng rất hung dữ nha.” Ngôn Ngôn mỉa mai trêu chọc.

“Câm miệng!” Ngọc Lan tăng cao giọng nói lên mấy đề xi ben, còn không nể tình lấy chiêc gối đang ôm trong lòng, một phát trúng ngay mặt cô bạn mồm năm miệng mười bên cạnh.

Ngôn Ngôn cũng không tức giận ngược lại leo lên giường ngồi xếp bằng bên cạnh Ngọc Lan, dò hỏi: “Thôi không giỡn nữa, có chuyện gì cậu kể tớ nghe đi, đừng ấp ủ trong lòng sẽ khó chịu lắm, nói không chừng tớ sẽ giúp được cậu nữa đó?”

Ngọc Lan thở dài lần thứ một ngàn, suy nghĩ một chút mới quyết định kể ra nguyên nhân khiến cô hoảng loạn: “Tối hôm qua… Tớ và chú ấy… hôn nhau rồi.”

Ngôn Ngôn nghe Ngọc Lan nói xong thì giật mình, trợn mắt há mồm, miệng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng không thể thốt nên lời.

Cô bạn thân này quả thật hết sức táo bạo!

Ngọc Lan luôn tỏ thái độ chán ghét anh hai vậy mà nụ hôn đầu cũng dám dâng cho người ta rồi. Còn bản thân cô thì sao? Cả ngày chỉ cần cô mở miệng thì lập tức nói thích, nói yêu giáo sư Thomas, nhưng sự thật là… kể cả ngón tay cái của Thomas, cô vẫn chưa nắm được.

Quả nhiên, Ngọc Lan ‘lù đù vác lu mà chạy’ hồi nào không hay, Ngôn Ngôn cảm thán xong lại nghĩ đến đường tình cảm của mình, quá sức thất bại.

Ngôn Ngôn nghĩ lung tung một hồi, mới chợt nhận ra chuyện này có khi lại là chuyện tốt, vui mừng vỗ tay nói: “Lan Lan này, cậu cũng đã hai mươi tuổi lại chưa có một mảnh tình vắt vai nữa. Tớ thấy anh hai cũng có ý với cậu đấy! Cậu xem hôm nay anh ta vừa săn sóc vừa giành lấy việc chở cậu về nhà, thính người ta đã thả đầy trời rồi, cậu mau há miệng đớp đi. Sau đó, giúp đỡ chị em câu con cá nhỏ của nhà Whaley nữa chứ. Ha ha ha…”

Ngôn Ngôn nói xong còn hi hi ha ha cười không ngừng, gương mặt tỏa sáng.

Ngọc Lan nhìn Ngôn Ngôn hưng phấn tựa như đã phát minh ra một chuyện vĩ đại nào đó, thiếu điều chưa trần truồng chạy ra phố kêu “Eureka!*”như Archimedes thôi.

(*Eureka = tôi nghĩ ra rồi trong tiếng Hy Lạp).

Ngọc Lan hết sức bình tĩnh dập tắt lửa lòng của Ngộ Ngôn: “Cậu đi chết đi, biết vậy tớ không thèm kể với cậu. Còn nữa, cậu thân thiết với người ta lắm sao mà mở miệng đóng miệng đều gọi anh hai ngọt xớt vậy?”

“Anh chồng tương lai phải kêu là anh hai chứ sao? Hay là… tớ cũng kêu cậu bằng chị hai được không? Như vậy thì danh xứng với thực rồi nhé.”

Ngọc Lan không buồn trả lời, buông người nằm xuống giường, lấy chăn trùm đầu lại, mười phần mang vẻ muốn tiễn khách. Mặc cho Ngôn Ngôn kéo chăn, gào thét, van xin năn nỉ… cũng không suy suyển được suy nghĩ lúc này của cô.

Ông chú kia một trăm phần trăm là chủ nợ kiếp trước của cô, hiện giờ chú ấy đến để đòi nợ, khiến cô ngay cả ở trong nhà mình cũng chẳng được yên thân.

******

Sau khi Nguyên Triệt hoàn thành nhiệm vụ tài xế thì không đi đâu nữa, chỉ quay đầu xe trở về trang trại rượu, mẹ đã dùng biện pháp ‘nước mắt như mưa’ ép anh ở lại đó một tuần lễ. để thỏa lòng mong nhớ của bà đối với đứa con trai sáu tháng chưa từng thấy mặt.

Trong một tuần lễ, mỗi buổi sáng anh đều luyện tập thể dục, sau đó cả ngày không đọc sách thì xem bóng bầu dục cùng ông Whaley, cả ngày thảnh thơi thư giãn.

Nói chung, đại đa số vườn nho đều có quản đốc trông coi, ở xưởng rượu cũng vậy. Cho nên thường ngày ông Whaley rất là nhàn nhã, lâu lâu chỉ cần đi xem xét một chút hoặc nếm thử hương vị của rượu đã ủ đủ thời gian. Ngoài ra, ông chỉ làm bạn với vợ yêu, ông bạn già Tony và chiếc ti vi một trăm inch trong phòng khách. Hiện tại, ông lại có thêm ‘bạn tri kỉ’, nói chuyện vô cùng hợp ý, chính là đứa con cả của ông.

...

Tuy Nguyên Triệt rất muốn gọi điện thoại hoặc đến gặp cô gái nhỏ của anh nhưng anh cũng hiểu đạo lý ‘dưa xanh hái không ngọt’. Ở thời cổ đại, Ngọc Lan rất nhát gan, biết nghe lời. Còn ở thời đại này, dường như cô hoàn toàn thay đổi hẳn, từ mèo con biến thành con sư tử nhỏ hung hãn, biết giương nanh múa vuốt trước cường quyền, không còn dễ dàng khuất phục như trước. Sau khi anh hiểu được tình huống, bèn phải thi hành đối sách lấy tĩnh chế động, lấy nhu thắng cương, cứ từ từ tháo gỡ móng vuốt của cô, thuần hóa cô thành con mèo nhà ngoan ngoãn.

Thomas biết Nguyên Triệt sẽ ở lại trang trại trong một thời gian ngắn, thường ngày không có tiết dạy sẽ chạy đến tìm anh hai tán gẫu.

Anh hoàn toàn khẳng định anh hai thích cô bé sinh viên tên Ngọc Lan kia, nhưng có nằm mơ anh cũng không ngờ, anh ấy lại bày mưu tính kế, sắp đặt cuộc gặp gỡ kì công như vậy.

Thomas suy nghĩ mọi chuyện thật rõ ràng, thì cảm thấy thật tủi thân, vì anh hai lại xem anh là con tốt trong bàn cờ của anh ấy.

Sau khi anh ngẫm ra tác dụng của mình, tức tối đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể tự an ủi chính mình: “Thôi thì coi như giúp anh hai già cả ế vợ một lần đi, hơn nữa còn được phần thưởng là chai rượu vang trắng yêu quý trị giá hơn hai mươi nghìn đô nữa. Tính sao cũng không lỗ vốn.”

Lúc Thomas vào nhà chỉ thấy ba mẹ, nhìn quanh cũng chẳng thấy anh hai đâu cả. Xem ra, anh hai đã đi đến khu vực yêu thích của mình rồi.

Thomas chẳng nói chẳng rằng quay người đi trở ra ngoài, đi đến hồ nước. Không ngoài dự đoán, anh thấy anh hai đang ngồi tựa lưng vào gốc cây phượng tím bên hồ đọc sách. Anh lớn tiếng nói, phá tan sự yên tĩnh vốn có ở nơi này: “Anh hai có chuyện mau khai báo đi!” Một câu nói mang theo ý tứ khẳng định mạnh mẽ tuôn ra.

Nguyên Triệt nghe cậu em vừa đi vừa hét to, hơi nhếch miệng cười một chút. Tính tình của Thomas thật giống như Nguyên Hiển, lúc nào cũng lanh chanh tò mò như vậy. Lúc anh mới xuyên đến thế giới này, anh nhìn thấy Thomas bảy tuổi liền nghĩ đến lúc Hiển Nhi còn nhỏ. Sau đó, hết lòng quan tâm chăm sóc cho cậu em này giống như đã từng làm với đứa con trai ở Đại Ngụy vậy.

Thomas hết sức xem trọng Nguyên Triệt, trong lòng Thomas anh hai vừa là anh, vừa là bạn thân, vừa là thầy. Anh vô cùng kính phục, tin tưởng và ỷ lại người đàn ông này.

“Không có gì để nói.” Nguyên Triệt vẫn chú tâm vào trang sách, không thèm ngẩng đầu nhìn em trai lấy một cái.

Thomas bị ‘mặt nóng dán vào mông lạnh’, muốn nổi nóng nhưng lại không dám làm gì, chỉ có thể vạch trần âm mưu của anh mình:

“Anh hai, anh trăm phương ngàn kế dụ dỗ em tới thay thế công việc cho giáo sư Kevin ở đại học Canberra. Anh vốn không thích tụ tập với người lạ lại bảo mẹ làm BBQ đón mừng anh trở về. Sau đó, lại bảo em mời cả lớp đến trang trại dự tiệc. Anh hai à, đánh chết em cũng không tin, anh không có âm mưu quỷ kế gì trong đó. Hừ!”

Nguyên Triệt làm dấu trang sách đang đọc dở, xếp lại đặt một bên, ngẩng đầu nhìn Thomas hỏi: “Vậy chú muốn nghe anh nói cái gì?”

“Dĩ nhiên là… ha ha… dĩ nhiên là muốn biết tại sao anh biết cô bé đó?”

“Hai năm trước anh gặp cô ấy ở đại học Canberra, vừa thấy đã yêu, được chưa?”

“Anh gạt con nít à? Hai năm trước anh còn công tác ở Adelaide mà. Hơn nữa, anh yêu thích như vậy, sao hai năm trước không cưa đổ người ta, mà đợi đến giờ mới thả lưới?”

“Lúc nhỏ chú thích đọc truyện Hansel và Gretel lắm mà, không thấy phù thủy nuôi con mồi mập mạp rồi mới bắt đầu làm thịt à?”

Nguyên Triệt nói xong thì cầm sách đứng dậy đi vào nhà, mặc kệ tiếng la hoảng hốt của Thomas không ngừng vang lên sau lưng anh: “Anh hai, anh đúng là mặt người dạ thú mà!”

**********

Cũng trong vòng một tuần lễ này, lắm lúc Ngôn Ngôn vô tình trông thấy Ngọc Lan dường như đánh mất linh hồn, thường một mình lặng yên đứng nhìn chăm chăm vào mảnh sân sau nhà. Hoặc khi hai người đang ăn cơm, xem ti vi và trò chuyện, qua một lúc nếu không nghe Ngọc Lan nói gì thì chắc chắn quay lại sẽ thấy cô ngồi thả hồn đi đâu nữa rồi.

Khi Ngôn Ngôn hỏi thì sẽ nhận được câu trả lời là ‘tớ không sao cậu đừng lo’, nhưng mà Ngôn Ngôn biết Ngọc Lan thật sự có vấn đề. Cô lại thầm trách anh hai kia một chút, nếu đã thích thì sao cả tuần lễ vẫn không thấy liên lạc gì cả. Không lẽ là người ta chỉ là ga lăng lịch sự với phái nữ, còn cô đã suy nghĩ quá nhiều hay sao?

Trong thâm tâm Ngôn Ngôn thật sự mong muốn Ngọc Lan tìm được người tốt để dựa vào. Gia cảnh của Lan Lan không tốt, đã không còn mẹ để tâm sự lại thêm người ba có cũng như không. Nếu anh hai thật sự yêu thích Ngọc Lan, như vậy bạn ấy sẽ sớm có hạnh phúc cho riêng mình rồi.

Ngôn Ngôn nhìn dưới mi mắt Ngọc Lan có quầng thâm, ngồi trên xe buýt nhắm mắt tựa đầu vào kính cửa sổ, tự nhiên cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Đúng là mấy ngày nay, Ngọc Lan luôn ăn không ngon ngủ không yên. Mấy cái giấc mơ kì quái liên tục xuất hiện trong giấc ngủ của cô, muốn trốn cũng trốn không thoát. Nhất là từ sau cái đêm kinh hoàng ở trang trại rượu, những giấc mơ quái lạ và cái hôn nóng bức đó luôn luân phiên thay thế chỗ trong suy nghĩ của cô, điên cuồng quấy nhiễu cả khi thức cũng như khi ngủ. Chúng hành hạ cô không ngừng, trong dạ lúc nào cũng bồn chồn lo lắng không yên. Xem chừng giống như người ta nói, chính là tương tư trong truyền thuyết.

Cô vừa nghĩ đến đây thì muốn tự vả mặt một cái. Mới gặp mặt một lần, người còn không biết rõ, lấy đâu ra ‘tương’ với ‘tư’ hả?

Vậy nên, cô suy đoán… là do cô xem quá nhiều manga, truyện ngôn tình và phim chuyển thể, cho nên mới có nhiều giấc mộng kì lạ như vậy. Nhưng cô không thể ngờ, càng về sau giấc mơ càng biến đổi nhiều hơn.

Có đôi khi, cô mơ thấy mình đang tháp tùng một quân đội hùng hậu, từng tên lính tráng to cao mặc áo giáp bạc sáng bóng, đang hành quân di chuyển đi đâu đó. Sau đó, cũng là bóng dáng cao lớn quen thuộc kia nắm tay cô đi dạo ở một dãy núi có rất nhiểu cây thông, cảnh trong mơ lại chuyển đổi như trong phim thần tượng, hàng trăm hàng ngàn con đom đóm lập lòe bay lượn trong không gian, hòa vào khúc nhạc du dương được hắn tấu lên từ cây sáo trúc.

Một giấc mơ khác cô thường hay gặp phải, là thân hình cao lớn của người kia mặc chiến giáp đầy máu, vì giúp cô che chắn nên bị đâm một nhát kiếm trên vai, rồi hai người lại giúp đỡ nhau trong một căn nhà nhỏ. Cô và hắn đã hôn nhau trong mộng cảnh đó.

Cũng có lúc cô vào vai một cô dâu cổ đại được “chồng” ẵm gọn vào lòng, nhẹ nhàng đặt vào kiệu hoa. Đám cưới phô trương rình rang, người ngựa tháp tùng như nước, hồng trang trải dài mười dặm.

Duy chỉ một điều hết sức kì lạ, cô hoàn toàn không nhìn được khuôn mặt nam chính trong những giấc mộng của mình.

Liên tục bảy ngày nằm mơ như thế, cả người Ngọc Lan tựa hồ mất đi sức sống. Trong lòng cô cũng rất hoang mang không biết những giấc mơ kia có nghĩa là gì.

Thỉnh thoảng Ngôn Ngôn còn trêu chọc: “Chắc cậu phải đi gặp bác sĩ tâm lý mới được.”

Ban đầu Ngọc Lan nghe Ngôn Ngôn nói vậy, lập tức muốn đánh Ngôn Ngôn một trận cho hả lòng hả dạ. Nhưng sau bảy đêm bị ép buộc liên tục, cô cũng có suy nghĩ muốn gọi bác sĩ đặt lịch luôn rồi.

Vừa căng thẳng trong học tập vừa căng thẳng vấn đề tâm lý, khiến cho tính tình Ngọc Lan trở nên cáu gắt khó chịu, cho nên cô thường chọn phương pháp im lặng, đặc biệt đối với Ngôn Ngôn, tránh tình trạng cô quá căng thẳng sẽ nói ra những điều không nên nói, làm tổn thương cô nàng.

Tuy Ngọc Lan cho rằng đây là một tuần lễ đầy gian nan thử thách, nhưng đã là con người, luôn phải có những vấn đề nan giải khác nhau. Dù muốn hay không, cô vẫn phải duy trì ba điều cơ bản nhất đó là học tập, làm việc và nghỉ ngơi. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn vẫn đều đặn đến trường, một tuần ba buổi làm thêm vào buổi tối.

Hôm nay là thứ bảy, hai cô sửa soạn chỉnh tề rồi đón xe buýt, bắt đầu công việc đầy bận rộn tại nhà hàng quán bar vào dịp cuối tuần.