Nguy Tình Thử Ái

Chương 37: Cướp người không nên cướp!



Edit: Ly Bê La

"Hừ!"

Phong Sính nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên chút lạnh lùng. Đường Ý giãy dụa, hai tay Phong Sính lại vẫn như cũ ôm chặt cô không buông. Anh chậm rãi mở mắt, "Làm ầm ĩ đến tận bây giờ, chưa thấy đói bụng sao?"

"Không đói!"

Phong Sính cầm lấy điện thoại bàn, bảo người mang đồ ăn vào. Anh mới vừa rồi đã dùng bữa ăn cùng Lệ Cảnh Trình, người phục vụ nhanh chóng đẩy xe ăn đi vào, Phong Sính ôm lấy cô đi tới trước bàn ăn, Đường Ý nhìn cả bàn ăn thịnh soạn, cô đặt hai tay lên bàn, "Anh trói tôi, tôi làm sao ăn được?"

"Tôi đút cho em."

Đường Ý tức giận đập xuống bàn, "Tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh, tại sao anh lại phải trói tôi?"

"Kể từ bây giờ, tôi sẽ dạy cho em một điều, phụ nữ không nghe lời là nên trói". Giọng điệu Phong Sính như thể chuyện này là đương nhiên.

"Tôi không ăn".

Phong Sính cầm lấy dao nĩa, chuyên tâm cắt miếng thịt bò, Đường Ý nhìn theo động tác của anh, miếng thịt bò ngấm nước tỏa ra thứ ánh sáng mê người, không cần ăn cũng biết ngon cực kỳ.

Cô gắng nuốt nước miếng, Phong Sính thong thả cắt thịt, từng miếng từng miếng được cắt tỉ mỉ mà đều đặn, cổ tay Đường Ý nhẹ cử động, cảm giác xiết đau càng thêm rõ ràng.

Phong Sính lấy một miếng thịt trong đĩa, "Muốn ăn không?".

Đường Ý chống lại ánh mắt của anh, "Anh thả tôi ra, tôi tự ăn." Phong Sính đưa cái nĩa đến bên miệng cô, "Nếu không muốn ăn, cũng đừng miễn cưỡng."

Đường Ý lườm anh, hé miệng cắn lây miếng thịt bò.

Phong Sính đút cho cô mấy miếng, Đường Ý chìa tay, "Để tự tôi làm đi."

"Hôm nay tôi sẽ phục vụ em một ngày." Cánh tay Phong Sính tự nhiên khoác lên vai Đường Ý, "Dì nhỏ, em không cần lo lắng cho chị của em, cô ấy là người mạnh mẽ, sẽ không bị suy sụp đâu."

Cô né tránh cánh tay của anh. Phong Sính cầm lấy bát, "Muốn ăn canh không?"

Anh dùng thìa múc súp nấm sữa tươi, Đường Ý cúi thấp mặt, đến gần uống một ngụm, món súp này mùi rất nồng, uống xong, ở bên khóe môi còn lưu lại một vòng sữa trắng, Phong Sính vươn tay ra giữ chặt gương mặt Đường Ý, đem cô lại gần.

Đường Ý biết chuyện người đàn ông này sắp làm là gì, cô không khỏi nhíu mày, "Tôi đang ăn cơm."

Anh chặn môi cô lại, hôn nồng nhiệt, trán hai người kề sát, dư vị gần gũi còn lưu lại, Phong Sính đắc ý: "Mùi vị thật thơm."

Đường Ý lùi về sau, "Khi nào chúng ta mới về?"

"Em vội cái gì, khó khăn lắm mới được ra ngoài."

Phong Sính thấy sắc mặt cô không được vui, tay anh xoa nhẹ lên trán Đường Ý, "Nhiều mồ hôi như vậy, trên người ướt đẫm hết rồi phải không?"

Đường Ý hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông cong nhẹ cánh môi khêu gợi, "Tôi nói sai chỗ nào sao?" Phong Sính nắm lấy cánh tay của cô, "Tôi giúp em tắm rửa."

Đường Ý bị anh lôi kéo vào phòng rửa tay, "Tôi không muốn tắm!"

Phong Sính đem tay che trán cô, "Em ướt hết rồi."

"Vậy anh giúp tôi cởi trói."

Phong Sính rút chiếc khăn lông trên kệ, dùng nước ấm thấm ướt rồi vắt khô, Đường Ý cho rằng anh muốn thay mình lau mặt, không nghĩ tới Phong Sính lại vén quần áo của cô lên, tự tay cầm khăn lông lau sau lưng cô.

Anh cũng coi như hết lòng cố gắng lau cho cô, chẳng qua là Đường Ý cảm thấy rất không thoải mái, chiếc khăn lông vòng qua xương quai xanh của cô đi xuống, Đường Ý nhìn chằm chằm động tác của anh trong gương, mặt cô đỏ như thiêu như đốt, cô đè lại tay Phong Sính, "Tôi thật sự không nóng."

Phong Sính tiến lên một bước, lồng ngực cứng rắn của anh dính sát vào lưng cô, không để lại chút khe hở nào, Đường Ý không thể không dịch lên trước, nhưng chân đã tì vào mép bệ rửa, không thể tiến lên nữa.

Tầm mắt Phong Sính, ở trong gương chạm phải mắt cô, tư thế hai người dựa sát vào nhau, tạo thành một bức tranh đẹp mà tràn đầy tình cảm mê hoặc, tay người đàn ông ở trước người cô không có ý định rút lại, anh nhắm mắt lại, mặt tiến đến gần cần cổ Đường Ý, Phong Sính hít sâu một hơi, vẻ mặt sống động. Đường Ý cố nuốt xuống, "Không phải nói tôi cả người đầy mồ hôi sao? Có gì dễ ngửi đâu chứ?"

Cô nghĩ mà thấy muốn chán ghét. Phong Sính vẫn mắt nhắm như cũ, "Không đâu, trên người dì nhỏ chỗ nào cũng thơm."

Cô dùng đầu vai đẩy nhẹ cằm anh, "Khăn lông lạnh rồi, anh không lấy ra, tôi thật sự sẽ bị cảm."

Tay Phong Sính rút ra, Đường Ý giật giật cổ tay, "Anh muốn chơi đùa, lúc nào cũng được, trước hết để cho tôi gặp chị được không?"

"Lúc nào cũng được?" Phong Sính xoay mặt cô lại. "Tại sao?"

"Tôi không muốn đi, buổi tối tôi cùng anh về lại Ức cư."

Phong Sính nghiêng người hôn khóe miệng Đường Ý, "Tôi thích khi thấy em nghe lời".

- --

Trở về, nhưng không bằng du thuyền, mà là Phong Sính tự lái xe. Đường Ý giơ hai tay bị trói, "Bây giờ cởi trói được chưa?" Phong Sính lấy ra con dao nhỏ, đem dây nhựa mềm cắt đi, chỗ cổ tay Đường ý như có nột hồi tê dại truyền đến, không nhịn được "ưm" một tiếng.

Phong Sính cười khẽ, "Có phải hay không cùng một cảm giác?"

Đường Ý xoa bóp hai tay, thấy hai đường hằn đỏ thật sâu, "Biến thái."

Phong Sính đưa tay về phía đồng hồ đo, ấn xuống chốt mở một ngăn nhỏ trước người Đường Ý, cô thấy bên trong chất đầy khóa mềm, cảm giác rùng mình lan từ lòng bàn chân đi lên, Đường Ý khép ngăn kéo lại, "Ở trên xe này, anh đến tột cùng đã trói bao nhiêu thiếu nữ rồi?"

"Có một số là van xin tôi, em biết không... mỗi người đều có một sở thích đặc biệt."

"Buồn nôn."

Phong Sính cười khẽ, "Mồm miệng cứng rắn lắm, đợi lát nữa hai chị em em gặp nhau, đến lúc đó lại khóc."

Lòng Đường Ý trầm xuống, biết điều nên im lặng, thời gian này, tốt nhất là nghĩ tới nên an ủi Đường Duệ thế nào.

- --

Chạy tới Phong gia, vừa lúc đến giờ cơm tối. Xe vừa dừng hẳn, Đường Ý vội vàng đi xuống. Quản gia thấy xe Phong Sính, đã sớm đứng ở sân nghênh đón, Đường Ý đưa mắt nhìn ngôi biệt thự xanh vàng rực rỡ này, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, chị cô vẫn ở lại nơi này hay sao?

Cô vội vàng đi vào trong, Phong Sính cũng sải bước đi theo phía sau. Quản gia cung kính chào hỏi, "Phong thiếu." Anh chưa kịp nói câu nào, mắt đã nhìn thấy Đường Ý bước vào phòng khách, Phong Sính tiến lên kéo bàn tay cô, "Đi vội vã như vậy làm cái gì?" Đường Ý dùng sức hất tay anh ra. Một màn này, vừa đúng lúc bị Đường Duệ đang ngồi ở ghế salon bên trong nhìn thấy.

Khóe mắt Phong Sính ẩn hiện ý cười, đi nhanh vào phòng khách, "Mẹ hai, cô ăn cơm tối chưa?" Đường Duệ đóng quyển tạp chí trong tay lại, "Còn chưa có ăn, ba cậu đang ở trên lầu". Đường Ý bước lên trước, "Chị".

"Hai người cùng tới sao?" Đường Duệ không có cách nào quên chi tiết này.

Đường Ý ngừng lại một lát, nghĩ tới động tác của Phong Sính vừa rồi, cô đưa mắt nhìn người đàn ông, đáy mắt anh giấu không được nụ cười, "Cùng tới thì sao? Cô ấy là dì nhỏ của tôi a."

Đường Duệ lạnh mặt, không nói thêm gì nữa.

"Chị," Đường Ý kêu to, ngồi vào bên cạnh, Phong Sính thấy thế, dứt khoát lên lầu, mắt thấy bóng anh biến mất trong tầm mắt, Đường Ý lúc này mời kéo tay Đường Duệ, "Chị không sao chứ?"

Vẻ mặt Đường Duệ thẫn thờ, "Ừ? Làm sao?"

Đường Ý khẽ cắn cánh môi, "Nếu chị khó chịu, chị có thể nói với em, đừng cố chịu, cùng lắm thì hai chị em mình đi khỏi đây, trở lại chỗ trước kia chúng ta ở đi."

Cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của em gái, Đường Duệ khẽ cười, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Đường Ý mấy cái, "Em là thấy được những tin tức giải trí kia phải không?"

Đường Ý kéo chặt tay chị, "Chị cùng anh rể..."

"Đường Đường, đừng lo cho chị," Đường Duệ cười giải thích, "Mới đầu, chị cũng giận điên lên như vậy, nhưng sau đó Triển Niên đã giải thích rõ ràng, trước lúc anh ấy biết chị, đã cùng cô người mẫu kia cắt đứt quan hệ rồi, tin tức hôm nay cũng đã làm sáng tỏ sự việc, tấm hình kia là của nhiều năm trước thôi."

Đường Ý nghe vậy, tâm tình buông lỏng, hơi thở cuối cùng cũng nhẹ đi chút ít. Cô ngả người về phía salon, "Làm em sợ muốn chết!"

Đường Duệ không khỏi bật cười, "Cứ như vậy vội vàng chạy tới, làm sao lại không gọi điện thoại trước cho chị?" Đường Ý sợ chị nghi ngờ, nói gấp, "Còn không phải em sợ chính mình không biết nói với chị thế nào ư? Em định không an ủi chị, muốn giả vờ như không biết chuyện, sau đó suy nghĩ, lại muốn đến thăm chị một chút."

Đường Duệ vỗ vỗ đầu cô, "Em đó." Tầm mắt Đường Ý rơi xuống chiếc bụng đang nhô cao của Đường Duệ, "Chị, lúc nhìn thấy những tin tức đó, trong lòng chị nghĩ thế nào?"

"Còn có thể nghĩ như thế nào?" Đường Duệ đưa tay vuốt ve bụng, nhớ tới, không khỏi cảm thấy sợ hãi, "Lúc ấy, thật giống như bầu trời cũng sụp đổ, em nói xem, chị còn đang mang thai, nếu thật sự có chuyện như vậy lan ra ngoài, vậy thì so với trời sụp có gì khác nhau, cảm giác đau đớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."

Đường Ý im lặng, Phong Sính lúc trước nói, lúc nào cũng quấy rối cô, lần này lại cố tình tiết lộ hình chụp quá khứ càng làm cho tâm trạng Đường Ý không yên.

Nói cho cùng, hay là bởi vì Phong Triển Niên có quá khứ quá phong phú.

"Chị, chuyện anh rể lúc trước, chị có để tâm không?"

"Trước kia có để ý, bây giờ thì không còn nữa".

Đường Ý tiến lên, đầu dựa vào vai Đường Duệ, "Em chỉ hi vọng chị thật vui vẻ."

"Đường Đường, đừng lo lắng cho chị, Triển Niên đối với chị thế nào, em cũng thấy rồi, mỗi người đều có quá khứ, em nhìn chị xem, ngay cả con trai cũng có rồi..."

Đường Ý không khỏi cười khẽ, "Đúng vậy, đúng vậy, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại a."

Cô mặc dù cười, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác bất an.

- --

Khách sạn.

Tần Du Ninh thay đổi lại quần áo rồi theo Tiêu Đằng ra ngoài.

Lúc này, trời đã tối, Tiêu Đằng ở thêm một đêm, anh nói đây là lần đầu tiên của Tần Du Ninh, sợ thân thể cô không thoải mái, muốn cô nghỉ ngơi cho tốt.

Hai người ra khỏi đại sảnh, Tiêu Đằng thay cô buộc khăn quàng cổ lại, "Muốn ăn cái gì?"

"Em muốn ăn cá nướng."

"Đi thôi."

Hai người vừa mới ra, vừa vặn cùng mấy người đang đi vào chạm mặt, Viên Viện mặt mày phờ phạc đi phía sau, chợt ngẩng đầu, thấy hai người, cô bước nhanh đến kéo tay Tiêu Đằng, "Tiêu Đằng, sao anh lại ở đây? Hai ngày nay em gọi cho anh nhưng làm thế nào cũng không tìm được..."

Tần Du Ninh khó xử đứng bên cạnh.

Tiêu Đằng gỡ tay Viên Viện ra, "Sao em lại tới đây?"

"Em, em mời bạn đại học ăn cơm...". Cô chợt hiểu ra, đôi mắt trợn tròn, trong mắt lộ ra vẻ khó có thể tin, "Hai người tại sao lại ở cùng nhau? Tại sao lại ở nơi này?"

Tần Du Ninh núp người sau Tiêu Đằng, hành động này, càng làm cho Viên Viện cảm thấy có gì không đúng.

Cô gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, "Tiêu Đằng, anh đã làm chuyện gì có lỗi với em?"

Mấy người bạn của Viên Viện thấy vậy liền tiến đến.

Tiêu Đằng tự nhiên muốn nói rõ ràng mọi chuyện, "Viên Viện, chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, cho tới bây giờ cũng chưa từng chính thức bắt đầu, tôi cũng không có đồng ý cùng em qua lại."

Viên Viện há hốc mồm, đáp án này, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô, "Anh nói gì?"

"Em hãy nghĩ lại đi, tôi đã từng thật sự cho em một đáp án chính xác chưa?"

"Nhưng em đã đưa anh về nhà, lúc em giới thiệu anh cho bạn thân, anh cũng không có phản đối!". Nước mắt Viên Viện chảy xuống, tầm mắt hướng về người phía sau Tiêu Đằng, "Đều nói đề phòng hỏa hoạn đề phòng bạn thân*, tôi vốn còn không tin, Du Ninh, tôi chuyện gì cũng nói cho cậu biết, tìm cậu bàn bạc, nhưng cậu đã làm gì đây? Cậu lại cùng bạn trai tôi tới khách sạn?"

* Trích trong câu "Phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật"

Vành mắt Tần Du Ninh ửng đỏ, bị nhiều người vây xem như vậy, mặc dù có Tiêu Đằng che chở, nhưng cô vẫn cảm thấy không có chỗ dung thân.

Thấy cô cúi thấp đầu không nói, đáy lòng Viên Viện nảy sinh tuyệt vọng lấn át lí trí, nói cách khác, mọi điều cô suy đoán đều đúng.

"Các người thật sự đã lên giường phải không?"

Bên cạnh thật đúng là có nhiều bạn tốt, một đám người ánh mắt đều giống như gai nhọn, Tần Du Ninh theo bản năng nắm lấy áo khoác ngoài của Tiêu Đằng.

Tiêu Đằng lui về phía sau một bước, đem Tần Du Ninh kéo vào lòng, "Viên Viện, vốn là hai ngày nay, tôi định tìm thời điểm thích hợp cùng với em nói rõ ràng, em đã thấy rồi, vậy thì tôi cũng khỏi cần tìm em, nếu như là tôi đã cho em một hi vọng mù mờ, tôi thành thật xin lỗi, người trong lòng tôi là Du Ninh, tôi đã ở cùng cô ấy."

Viên Viện đưa tay che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được cất tiếng nghẹn ngào.

Tần Du Ninh nâng ánh mắt, trong lòng tràn ngập áy náy, "Viên Viện, thật sự xin lỗi."

Các cô đã từng là bạn thân chưa giấu nhau điều gì, trong lòng Tần Du Ninh vốn đã cực kì khó chịu, thấy Viên Viện như vậy, cô càng thêm đau lòng.

"Xin lỗi, cậu đang nói xin lỗi với tôi? Lúc tôi nói chuyện thích Tiêu Đằng với cậu, cậu còn chưa biết anh ấy đâu!" Tâm tình Viên Viện kích động, trái tim đau đớn như sắp nứt ra, "Tôi thật vất vả mới có thể ở bên anh ấy, tôi chia sẻ niềm vui với cậu, mong cậu chúc tôi vui vẻ, chứ tôi không bảo sẽ cùng cậu chia sẻ người đàn ông của tôi!"

Đôi môi Tần Du Ninh run rẩy, một câu cũng không nói được.

Bạn bè tiến lên an ủi Viên Viện, "Đừng như vậy, vì loại đàn ông cặn bã mà thành ra thế này không đáng đâu."

"Chính là, cậu lại có thể coi loại người phụ bạc này là bạn thân, tiện nhân..."

Tần Du Ninh chỉ có thể cúi mặt vào ngực Tiêu Đằng, Tiêu Đằng ngăn chặn đầu vai cô, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía mấy người đang nói, "Miệng các người nên nói năng sạch sẽ một chút đi!"

Viên Viện nhìn anh che chở Tần Du Ninh như vậy, trong lòng lại càng đau xót, cô đẩy mấy người bạn ra, tiến lên trước, "Tiêu Đằng, anh cùng cô ta ở bên nhau, là bởi vì gia thế nhà cô ta so với em tốt hơn sao? Là bởi vì Tần gia ở trong thành phố Lận An này quyền thế số một số hai sao?"

Ánh mắt Tiêu Đằng trong trẻo lạnh lùng, càng không có chút nào chột dạ, Viên Viện đã nói ra điều trong lòng anh nghĩ.

"Vậy em thích tôi, nhìn trúng tôi là vì cái gì?"

Viên Viện nóng lòng muốn thổ lộ, "Em thích anh chính là bởi vì con người anh, là vì sự tài giỏi của anh."

"Tôi cũng vậy, đối với tôi mà nói, xuất thân của Du Ninh chính là trở ngại trên con đường tình yêu của chúng tôi, chứ không phải là cầu nối."

Tần Du Ninh nghe thấy vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Tiêu Đằng, ánh mắt ôn nhu của cô cũng không thể làm cho sự lạnh lùng trong mắt anh tan đi, cô rất cảm động, bàn tay không khỏi muốn nắm lấy tay Tiêu Đằng.

Viên Viện lại lần nữa muốn khóc, "Vậy Đường Ý thì sao? Anh nhanh như vậy đã quên mất tình yêu với cô ấy sao?"

"Tôi nếu như không từ bỏ, sẽ vĩnh viễn không cách nào nhìn thấy những người khác tốt đẹp." Tiêu Đằng bước lên phía trước, cánh tay đem Tần Du Ninh che chở trong lòng, Viên Viện xoay người nhìn theo bóng lưng hai người, cô chính là không tin, với gia thế của Tần gia, có thể đón nhận Tiêu Đằng?

"Viên Viện?" bên cạnh, có người đang cố gắng an ủi cô.

Tay vừa mới chạm lấy vai Viên Viện, cô đã vội vàng chạy ra ngoài, cô chạy rất nhanh, đôi giày cao gót tựa như muốn cắm sâu vào nền đá, cô rất nhanh đi qua hai người, cũng không cản trở đường đi của bọn họ, mà là thẳng tới bãi đỗ xe, lấy xe rời đi.

Tần Du Ninh dừng chân tại chỗ, "Em không nghĩ tới sẽ gặp Viên Viện như vậy."

Cô chẳng qua cho là, Viên Viện đau lòng, chịu không được nên đã về nhà.

Tiêu Đằng đưa tay ôm vai Tần Du Ninh, trong lòng anh hiểu rất rõ, Viên Viện không phải là Đường Ý, từ trước đến nay làm việc chưa bao giờ biết nhẫn nhịn, hôm nay bị bạn thân phản bội, cục tức này, cô đảm bảo là nuốt không trôi.

Hai người đi tới phòng ăn cơm, cá nướng vừa mới bưng lên bàn, điện thoại của Tần Du Ninh đã vang lên.

Cô đưa mắt nhìn, là số của nhà.

Tiêu Đằng đem chiếc đũa đưa tới tay cô, "Em mau nghe đi, không cùng gia đình liên lạc, nhỡ có việc gấp thì sao?"

Tần Du Ninh do dự, sau đó vẫn nghe, "A lô?"

"Du Ninh con đang ở đâu?" Tiếng bà Tần khẩn cấp truyền đến.

"Con, con ở nhà bạn..."

"Con mau về nhà ngay!"

"Con còn muốn ở chơi hai ngày."

"Con!", bà Tần cuối cùng cũng không giấu nữa, "Con mau quay về cho mẹ, con muốn làm tức chết mẹ có phải không? Thân thể mẹ không tốt, ba con thì vừa ra nước ngoài..."

"Mẹ, mẹ thấy khó chịu sao?"

Hai người vội vàng nói mấy câu, Tần Du Ninh thấy điện thoại bị cắt, cô nhìn sang Tiêu Đằng ngồi đối diện, "Em phải về nhà ngay, mẹ không được khỏe".

"Anh đi cùng em."

Tiêu Đằng cố ý muốn đưa Tần Du Ninh trở về, đến ngoài cửa nhà, Tần Du Ninh đưa mắt nhìn tòa biệt thự hào hoa xa xỉ mà lạnh như băng, "Tiêu Đằng, anh sẽ vào cùng em sao?"

"Không phải nói chú không ở nhà sao? Để một mình em anh không an tâm." Tiêu Đằng nắm lấy tay Tần Du Ninh cùng cô bước vào.

Vào trong phòng khách, người giúp việc sắc mặt quái dị, cũng không dám cùng hai người chào hỏi, Tần Du Ninh sải bước đi vào bên trong, mà đập vào mắt, lại là hình ảnh của Viên Viện.

Ông Tần ngồi ở ghế salon bên trong, bà Tần ngoại trừ sắc mặt có chút khó coi, nhìn qua thân thể cũng không có gì đáng ngại.

Viên Viện một mực khóc lóc, ông Tần vô cùng phiền não, hướng về phía con gái quát, "Con mau tới đây cho ta!"

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đối mặt.

Tiêu Đằng nhìn Tần Du Ninh, anh đi tới, đứng thẳng trước bàn trà, "Chú, dì."

Ông Tần ngay cả cái liếc mắt cũng không cho anh, ông đứng dậy đi tới trước mặt con gái, một tay đem cô kéo ra, bà Tần không khỏi lên tiếng, "Du Ninh, con biết không, bao nhiêu người muốn làm quen với con, tiện thể mơ ước Tần gia chúng ta? Đều tại mẹ, chỉ sinh được mỗi đứa con gái là con, mới có thể làm cho nhiều người như vậy hướng mũi nhọn vào nhà chúng ta."

"Mẹ, Tiêu Đằng không phải là người như thế."

"Con câm miệng cho ta!"

Tiêu Đằng đứng ở đó, dáng đứng rất thẳng, giọng nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, "Chú, dì, cháu cùng Du Ninh ở cùng nhau, cháu không dám hứa hẹn cho cô ấy một cuộc sống khá giả như ở đây, nhưng cháu sẽ dốc hết sức, sẽ cố gắng, có lẽ không thể thăng chức trong một ngày, nhưng cháu có thể làm cho Du Ninh đi theo cháu không phải chịu khổ."

Viên Viện nghe thấy vậy, nước mắt chảy dài, những lời này, Tiêu Đằng chưa bao giờ nói với cô.

Tần cha nghe thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, "Dốc hết sức? Dựa vào Tần gia nhà chúng tôi sao?"

Tần Du Ninh cũng nghe không nổi nữa, "Cha, người nói như vậy là thế nào? Cha mẹ lúc trước để cho con đi xem mắt, con cũng đi, nhưng những người nhà giàu kia, bình thường tin tức phong lưu cũng đủ làm người ta không chịu nổi, con chỉ muốn tìm một người toàn tâm toàn ý sống cùng con, có cái gì là không đúng?"

"Du Ninh, con có hiểu môn đăng hộ đối là gì không?" bà Tần có chút bất đắc dĩ lên tiếng.

"Con chỉ muốn có một tấm lòng xứng đáng với con." Tần Du Ninh không chịu lùi bước.

Những điều này, đối với Tiêu Đằng mà nói, là đau khổ, là hành hạ, anh từ trước đến giờ luôn tâm cao khí ngạo, trước kia anh luôn xem thường nhất là loại phụ nữ dựa vào đàn ông mà đi lên, nhưng hôm nay, trải qua việc Phong Sính hết lần này tới lần khác khiêu khích, Tiêu Đằng đã có một sức nhẫn nhịn vô cùng tốt.

Người cũng cần giống như báo săn mồi, muốn đem con mồi ra, cũng chỉ có thể vận sức chờ phát động!

- --

Phong gia.

Phong Triển Niên cùng Phong Sính đi xuống, Đường Ý và Đường Duệ đang nói chuyện, thấy bọn họ đi tới, Đường Ý vội vàng đứng dậy, "Anh rể."

"Mau ngồi xuống đi, khó có được lúc nào em tới đây."

Người giúp việc đang đem bữa tối vừa chuẩn bị xong đưa lên bàn, Phong Sính đi thẳng qua, Đường Duệ cũng muốn giữ Đường Ý ở lại đây ăn cơm.

Trong bữa cơm, Phong Tiển Niên gắp thức ăn cho Đường Duệ, ánh mắt ôn nhu tựa như có lẽ đã không thấy được người khác.

"Nào, ăn món này nhiều một chút."

Phong Sính liếc nhìn, khóe miệng anh nhẹ mím lại thành một đường thẳng tắp, ánh mắt thâm trầm, nhưng Đường Ý hiểu rất rõ ràng động tác nhỏ này của người đàn ông, tình cảm kia rơi vào mắt anh trở nên... giễu cợt.

Đường Ý cầm đôi đũa, trong lòng có chút ảo não, cô ở trên chiếc du thuyền thượng hạng kia đã biến thành cái dạng gì rồi, anh cũng không phải không thấy, nhưng Phong Sính lại một chữ cũng không tiết lộ, anh biết rõ tin tức kia, ở Phong Triển Niên nói mở sau, đối Đường Duệ cấu không thành được cái gì.

Cô thật muốn đá cho anh một phát.

Phong Triển Niên chăm sóc Đường Duệ ăn xong, lúc này mới bắt đầu nói chuyện, "Nghe nói mấy hôm trước, Lại Hải đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì? " Phong Sính biết rõ còn cố hỏi.

"Lệ nhị thiếu bị đâm trọng thương, mà đoàn xe đâm người bị ném bỏ bên bờ biển, nghe nói, xếp thành một hàng, cực kì kiêu ngạo."

"Thật không? " Phong Sính cười dùng chiếc đũa ở trong mâm đâm mấy cái, "Người nào lại gan lớn như vậy?"

"Lệ nhị thiếu bị đồn là Ông trùm giấu mặt của X, cái chỗ X đó, đặc biệt biệt chuyên bắt cóc những tiểu thư con nhà giàu lại có chút ít tài hoa, đây chính là hại người không ít mà, ba rất ngạc nhiên, Lệ nhị thiếu kia rốt cuộc là đắc tội với ai mà để bị đâm trọng thương như vậy?"

Phong Sính hừ lạnh, "Chính là cướp người hắn không nên cướp!"

Đường Ý cắn đầu đũa, không khỏi nghĩ đến một buổi chiều gặp mặt kia.