Nguyên Linh Đại Lục

Chương 22: Khác biệt



Ngô Tôn sau khi biết được đáp án, ông liền rơi vào chết lặng.

Dương Tuyết cho người mang ông ta đi, chuyện về sau thế nào sẽ không có người quan tâm, bởi vì Ngô gia bất kể là có bị diệt, hay là chịu cúi đầu hay không thì hiện tại Thiên Nam quận cũng chỉ có một người làm chủ.



“Thiếu gia, người đã cứu ra”. Dương Tuyết cúi người nói.

“Cứu được?”. Dương Phong kinh ngạc hỏi.

“Thiếu gia là không tin tưởng năng lực của ta sao?”. Dương Tuyết chớp chớp mắt nói.

“Ha ha, Tuyết tỷ, không phải ta không tin ngươi, ta là tin tưởng mẹ ta. Nếu ta đoán không lầm, sau khi điều tra tới 18 đời của nhà nữ nhân kia, mẹ ta mới không có ý định động tới nàng, ta nói đúng không?”. Dương Phong cười nhạt nói.

“Thiếu gia, phu nhân là vì tốt cho ngươi”.

“Ta biết, ta chính là nói một chút mà thôi. Nếu ta thật muốn tìm nữ nhân, cũng sẽ không tìm người như thế. Mẹ ta là quá nhạy cảm, điểm này ta làm sao không biết chứ”. Dương Phong cười nói.

“Thiếu gia còn gì dặn dò sao?”.

“Ta thật đúng là có chuyện muốn nhờ. Nhưng ngươi phải giúp ta che giấu, ngươi làm được chứ?”. Dương Phong nghiêm túc nhìn Dương Tuyết hỏi.

“Thiếu gia, nếu như là giúp ngươi giết người, ta tuyệt đối không nháy mắt một cái. Nhưng nếu thiếu gia để ta che giấu, ta sợ là làm không được”. Dương Tuyết đáp.

“… Vậy quên đi”.

“Đừng nha thiếu gia, ngươi cứ nói ra, nói không chừng ta giúp được”.

“Ta sợ mẹ ta đem cả cái học viện lật lên”.

“Thiếu gia, ngươi sẽ không phải muốn điều tra nữ nhân nào nữa đó chứ?”.

“… Đúng vậy, một người rất đặc biệt”. Dương Phong do dự trong giây lát rồi đáp.

“Thiếu gia, phu nhân…”. Dương Tuyết cảm thấy có chút không ổn, chẳng lẽ thiếu gia thật vừa mắt nữ nhân nào sao? Phu nhân mà biết sợ rằng sẽ nổi trận lôi đình.

“Yên nào. Ta chỉ muốn biết nàng là ai mà thôi, ngươi nói với mẹ ta như vậy là được. Sẽ không có chuyện gì”. Dương Phong nói.

“Vâng, thiếu gia”.

“Nàng gọi Dạ Nguyệt, là học viên năm hai. Nghe nói tính cách rất quái gở, đây là những gì ta biết”.

“… Hết rồi?”. Dương Tuyết im lặng hỏi.

“Ta cũng chỉ biết nhiêu đó”.

“Thiếu gia, ít nhất ngươi cũng phải nói gương mặt nàng thế nào, dáng người ra sao ta mới có mục tiêu đi điều tra chứ”.

“A… ta quên. Nói thế nào nhỉ? Nàng rất đẹp, là đệ nhất mỹ nhân trong khu A. Đúng, nàng có một đôi mắt rất đặc biệt, giống như có thể phản chiếu lại tất cả mọi thứ, vô cùng đặc biệt”. Dương Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Thiếu gia, ngươi động tâm?”. Dương Tuyết dò hỏi.

“Có lẽ vậy, nhưng còn chưa tới mức đó. Chính là cảm thấy nàng rất đặc biệt, cho nên muốn tìm hiểu một chút”. Dương Phong đáp.

“Ta đã biết, thiếu gia”.



Chớp mắt liền trôi qua một tuần.

Phong Thiên vào hai ngày trước cũng đã bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, đây là do hắn thúc dục cùng với chỉ dạy những gì hắn biết mới có thể để Phong Thiên chuyên tâm tu luyện, nếu không e rằng cũng không có nhanh như vậy.

Hắn cũng không biết sau một tháng nếu không bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trong sẽ thế nào, nhưng Phong Thiên hiện tại có thể xem như bằng hữu của hắn, hắn cũng không muốn Phong Thiên bị cái gì.

“Kỳ hạn một tháng đã đến, ta biết các ngươi đều rất hiếu kỳ vì cái gì một tháng qua ta liên tục nhắc nhở các ngươi tu luyện đúng không”. Nhan Tử Huyên nhìn đám người nói.

Lúc này trong phòng học ngồi đầy đủ một trăm người, Dương Phong nhìn qua, trong số này cũng có tới gần một phần ba đã bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, những người còn lại đều chưa có đột phá thành công.

“Nhan nguyên giáo, đây là vì cái gì?”. Doanh Thiến lên tiếng hỏi.

Mặc dù nàng đã bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, nhưng cũng không hiểu vì cái gì. Nhưng trước khi tới đây, cha mẹ nàng đã dặn dò rất kỹ, trong vòng một tháng bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, sẽ có niềm vui đặc biệt.

Ban đầu nàng cho rằng cha mẹ muốn thưởng cho nàng, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải.

“Bởi vì chỉ tiêu của học viện chính là chọn lựa nhân tài cho đế quốc. Một tháng, từ không hiểu cái gì cho tới biết làm thế nào hấp thu nguyên năng. Có thể nói ngoại trừ thiên phú không được đầy đủ ra thì dù là người bình thường cũng có thể đạt tới cấp độ này”.

“Nhưng ta thấy được trong lớp A3 chúng ta, lại có tới hơn 60 người chưa bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, điều này khiến ta vô cùng thất vọng, càng khiến cho ta mất mặt”.

“Chính vì vậy, những người chưa đột phá thành công sẽ ở lại, mà những người đột phá thành công sẽ bước vào khu vực trọng điểm bồi dưỡng”. Nhan Tử Huyên nói.

“Nhan nguyên giáo, cái này không công bằng. Chúng ta đều còn trẻ, ham chơi là rất bình thường. Tại sao lại đối xử khác biệt như vậy? Chẳng lẽ trở thành nguyên sư, chỉ có thể ngồi một chỗ tu luyện mới có tư cách sao?”. Một người đứng lên phản bác.

“Không. Ngươi sai. Ta cũng không có nói những người không đột phá thành công sẽ bị đuổi, các ngươi sẽ chỉ ở lại nơi này, không tiến vào được khu trung tâm mà thôi”.

“Hơn nữa, dù cho có đột phá thành công, cũng không phải tất cả đều được vào. Chỉ có những thiên tài ưu tú nhất mới có thể thông qua. Hay nói cách khác, mỗi một lớp sẽ tuyển ra ba người có thiên phú cao nhất đi vào”.

“Nhưng mà, đây không phải trọng điểm. Thiên phú tốt, đủ cố gắng là có thể có tư cách tiến vào. Cái ta muốn nói chính là, tiến vào khu trung tâm, không có nghĩa đó là tuyệt đối”.

“Tại khu trung tâm, bất kỳ ai thụt lại phía sau đều sẽ bị đào thải, thậm chí mất đi tư cách học viên”. Nhan Tử Huyên nói.

“Nhan nguyên giáo, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”. Dương Phong nhịn không được lên tiếng hỏi.

Chẳng lẽ những người này đều ưa thích nói kiểu mờ mịt hư vô sao? Nghe vào chẳng khác gì không nói.

“Đúng vậy Nhan nguyên giáo, ngươi có thể nói dễ hiểu hơn một chút được không?”. Đám người cũng lên tiếng.

“Được rồi, các ngươi thật mất kiên nhẫn. Vậy ta nói thẳng”.

“Tiến vào khu trung tâm, các ngươi lấy được chính là sau khi tốt nghiệp, các ngươi sẽ có tư cách tiến thẳng vào học viện đế quốc. Nhưng nếu như tại khu trung tâm, các ngươi chẳng những không tiến bộ, hoặc là tiến bộ rất chậm, các ngươi sẽ bị đuổi khỏi khu trung tâm”.

“Một khi bị đuổi, toàn bộ bốn năm học cũng không có tư cách đi vào, thậm chí sau này muốn vào học viện đế quốc cũng sẽ cần rất nhiều điều kiện”.

“Đây là đánh đổi cùng đạt được khi vào khu trung tâm”.

“Mà không tiến được vào khu trung tâm, thì sẽ ở lại khu A. Các ngươi vẫn sẽ nhận được giáo dục cùng tài nguyên do học viện cung cấp, nhưng so với khu trung tâm sẽ ít hơn một phần”.

“Ví dụ ngươi một tháng nhận được ba lọ dược dịch tăng nguyên năng, vậy thì bên trong khu trung tâm là bốn”.

“Nhưng các ngươi không nên nghĩ sai về học viện, học viện cũng không có cho rằng các ngươi không bằng người khác. Chỉ cần thành tích cuối năm của các ngươi có thể sánh ngang, thậm chí là vượt qua khu trung tâm, như vậy các ngươi nhận được sẽ gấp bội”.

“Hiện tại hiểu rồi chứ?”. Nhan Tử Huyên nói.

Dương Phong hơi híp mắt lại, hắn không thể không thừa nhận, học viện dùng chiêu này quả thực là hữu hiệu vô cùng. Chẳng những có thể để cho thiên tài nhận lấy đãi ngộ xứng đáng, còn không làm mất lòng người thiên phú bình thường.

Nếu như người có thiên phú bình thường có thể vượt qua một số thiên tài trong khu trung tâm, hắn dám nói người này tuyệt đối sẽ nổi danh, hơn nữa còn được bồi dưỡng trọng điểm.

Đương nhiên, phía sau còn rất nhiều ẩn ý khác, người có thể nghĩ ra cách này quả thực là điên cuồng. Nhưng… nhiều năm qua đã đủ chứng minh, cách này là đúng.