Nguyên Linh Đại Lục

Chương 31: Nữ đế tới



“Cái… cái gì?”. Phương Nhược Lan ngẩn ra, có chút ngẩn người nhìn Dương Phong.

“Thế nào? Ngươi không muốn?”. Dương Phong có chút hài hước nhìn Phương Nhược Lan hỏi.

“Không… không phải. Ta…”.

Phương Nhược Lan nói không ra lời, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới Dương Phong sẽ đưa ra yêu cầu này. Trong nhất thời, nàng không biết nên nói gì mới tốt.

Lúc này, Phương Lâm đi tới, hai tay ôm quyền nói.

“Chuyện này là chúng ta làm sai, đa tạ Dương thiếu rộng lượng”.

“Không có gì, mặc dù ta có chút phản cảm cách làm của các ngươi, nhưng cũng chưa tới mức vì chút chuyện này mà vận dụng tới phủ quận chủ. Bất quá, hi vọng sau này Phương sư huynh có thể tỉnh táo một chút, dù sao Phương sư tỷ nếu gặp chuyện, Phương gia cũng không muốn nhìn thấy, có phải hay không”. Dương Phong nhếch miệng nói.

Phương Lâm ngẩn ra, sau vài giây mới hiểu được ý của hắn.

Dương Phong đây là muốn Phương Lâm làm hứa hẹn, mặt ngoài nhìn như rộng lượng, nhưng là đã nhắc tới phủ quận chủ, hiển nhiên là đang ám chỉ rằng Phương gia tốt nhất nên ủng hộ quận chủ.

Nếu có dị tâm, Phương gia, sẽ gặp chuyện không may.

Mẹ nó!

Tuổi không lớn, làm sao lại âm hiểm như vậy?!

Quả nhiên, người một nhà, tính tình cũng giống nhau.

Đều mẹ nó là cáo già!

Phương Lâm đã tốt nghiệp, hiển nhiên đã có tư cách tiếp xúc với cao tầng của Phương gia. Đương nhiên hiểu được sức mạnh của phủ quận chủ như thế nào.

Uy hiếp.

Đây mẹ nó chính là trần trụi uy hiếp.

Chơi chính trị, tâm mẹ nó đều bẩn!

“Đa tạ Dương thiếu nhắc nhở, chuyện này sẽ không tái diễn lần thứ hai”. Phương Lâm cắn răng nói.

Dương Phong thấy vậy mỉm cười gật đầu.

Hắn còn cho rằng Phương Lâm sẽ lựa chọn giả ngu đâu, dù sao trong tư liệu hắn biết, Phương Lâm là đại thiếu gia Phương gia, thiên phú lẫn trí tuệ đều rất mạnh.

Chỉ cần phát triển tiếp, tương lai Phương gia hiển nhiên sẽ rơi vào tay Phương Lâm. Phương lão gia chủ tuổi đã lớn, những người khác của Phương gia có sức mạnh lại không có năng lực.

Cho nên cũng chỉ có thể là Phương Lâm.

Dù sao, có thể trở thành quản lý của một toà cung điện nơi này, Phương gia trút xuống tài nguyên cho học viện bao nhiêu có thể nghĩ tới. Chắc chắn là con số không nhỏ.

Mà mục đích vào nơi này, chính là muốn lôi kéo thiền tài sau khi tốt nghiệp gia nhập vào Phương gia. Nếu không hai người này sẽ không chọn cách lập uy như vừa rồi.

Người được Phương gia chú trọng bồi dưỡng như vậy, sao có thể là hạng người đơn giản được, làm sao có thể không nghe ra được ẩn ý của hắn.

Đã Phương Lâm nói như vậy, hắn cũng không có làm khó gì thêm.

“Sau một tuần, Ma Tháp sẽ chính thức mở ra, lúc đó các vị có thể tiến vào bên trong. Chỉ cần đạt được thành tích tốt, tài nguyên nhận được sẽ rất nhiều”.

“Điều này các vị hẳn đều hiểu. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy chúng ta liền đi trước, cáo từ”.

Phương Lâm nói xong, không quản đám người đồng ý hay không liền kéo lấy Phương Nhược Lan rời đi. Nhìn bộ dáng giống như là đang chạy trốn, quả thực là có chút buồn cười.

“Ngươi trâu”. Phong Thiên giơ lên ngón tay cái nói.

“Chậc chậc, nhìn không ra, quan uy thật là to lớn. Đại lão, trên đùi ngài còn thiếu trang sức sao?”. Doanh Thiến đi tới cười hỏi.

“Các ngươi thật đúng là rảnh rỗi”. Dương Phong im lặng nói.

Hắn biết Dương Phong cùng Doanh Thiến cũng không xem thân phận hắn ra gì, hoặc là nói, hai người họ biết tính cách của hắn, sẽ không dùng thân phận đè người.

Đương nhiên, chuyện hôm nay là ngoại lệ.

Lại nói, có thể cùng người như Dương Phong kết giao bằng hữu, như vậy tương lai họ cũng không cần lo lắng đường ra. Chỉ cần đi theo Dương Phong là được rồi.

Ý nghĩ này nảy sinh trong đầu hai người.

Dương Phong nếu biết cũng không cảm thấy thế nào, nước chảy chỗ trũng, người leo chỗ cao. Điều này rất dễ hiểu.

Chỉ cần thật lòng, hắn cũng không quan tâm hai người họ nghĩ gì.



“Ca, ngươi làm gì?”. Phương Nhược Lan bị Phương Lâm kéo đi có chút kinh ngạc, sau khi ra ngoài nàng liền giật tay ra, sau đó không hiểu hỏi.

“Nhược Lan, sau này cách xa hắn một chút, ngươi này tâm cơ rất đáng sợ”. Phương Lâm nghiêm túc nói.

“Gì?”. Phương Nhược Lan ngẩn ra.

Phương Lâm nhìn quanh, sau đó thấp giọng cùng Phương Nhược Lan nói.

Sau một lúc, sắc mặt Phương Nhược Lan trở lên kinh ngạc, sau đó là có chút sợ hãi, âm thanh có chút run rẩy vang lên.

“Ca, vậy hắn…”.

“Yên tâm đi, đã hắn nói như vậy, cũng sẽ không làm gì Phương gia. Hơn nữa từ thái độ bảo vệ của quận chủ với hắn tới nói, hẳn sẽ nguyện ý nghe hắn”.

“Dù cho không nghe cũng không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhiều nhất là đánh đổi một ít mà thôi. Bất quá sau này ngươi cũng không nên cùng hắn xảy ra bất hoà. Đương nhiên, nếu có thể, ngươi cũng có thể nếm thử…”.

Phanh!

“Đau!”. Phương Lâm ôm bụng kêu lên.

“Hừ! Ca, ngươi lại dám ra chủ ý này cho ta?”. Phương Nhược Lan tức giận nhìn Phương Lâm nói.

“Ta chính là nói một chút mà thôi”. Phương Lâm vội vàng giảng hoà nói.

“Hừ. Bất quá… cũng không phải không được”. Phương Nhược Lan hừ lạnh một tiếng, sau đó chống cằm suy tư nói.

“Gì?!”. Phương Lâm ngẩn ra, ánh mắt có chút quỷ dị nhìn Phương Nhược Lan.

Phanh!

Lại một quyền đánh tới, Phương Lâm ôm bụng, ánh mắt ai oán nhìn Phương Nhược Lan hỏi.

“Ngươi làm gì lại đánh ta?”.

“Ngươi đáng đánh”.

“Ta…nhịn”.

Phương Lâm cùng Phương Nhược Lan rất nhanh liền rời đi học viện. Họ cần đem chuyện này nói cho Phương gia, dù cho phủ quận chủ có làm gì Phương gia hay không cũng cần phải nói cho họ biết.

...

“Bái kiến bệ hạ”. Phong Nguyệt dẫn theo người của phủ quận chủ đi ra đón tiếp nữ đế.

Nàng không nghĩ tới bệ hạ sẽ công khai tới đây. Dù sao những năm trước, bệ hạ là âm thầm đi tới, chưa từng công khai như thế này.

“Quận chủ không cần đa lễ, nhiều năm qua, nhờ có ngươi, muội muội trẫm mới có thể an nghỉ không bị người quấy phá. Sau này trước mặt trẫm, không cần đa lễ như vậy”. Nữ đế mỉm cười nói.

“Thứ cho thần không dám tuân theo. Đây là luật lệ. Một đế quốc, tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ đặt ra, mới có thể tín phục dân chúng”. Phong Nguyệt bình tĩnh đáp.

“Vậy cũng được, quận chủ không định để trẫm vào trong sao?”.

“Là thần thất lễ, mời bệ hạ”. Phong Nguyệt nhường ra lối đi đưa tay ra, hạ thấp người nói.

Đứng ở phía sau, Dương Quân nhìn chằm chằm Phong Nguyệt không hề chớp mắt, ông ta rất muốn nói gì đó, nhưng trước ánh mắt lạnh như băng của Phong Nguyệt, ông ta chỉ có thể im lặng.

Một lát sau, đám người liền đi vào bên trong.

Phong Nguyệt đi tới tự mình rót trà, sau đó cung kính đưa lên.

“Mời bệ hạ dùng trà”.

“Trẫm tự mình tới, quận chủ mau ngồi đi”.

“Tạ bệ hạ”.

“Quận chủ, lần này trẫm tới, quận chủ hẳn là biết trẫm muốn làm gì”. Nữ đế nhâm nhi ly trà xong để xuống nói.

“Bệ hạ yên tâm, thần minh bạch. Thần đã cho người sắp xếp mọi chuyện, chỉ cần bệ hạ cần, mọi việc đều có thể xử lý trong một ngày”. Phong Nguyệt đáp.

“Vậy là tốt rồi, đúng, quận chủ ở xa, có lẽ còn không biết. Để trẫm giới thiệu, đây là vị vương gia đầu tiên của đế quốc, trước đó vương gia đã giúp trẫm rất nhiều”.

“Hai vị đều là hiền thần lương đống đế quốc, sau này nên đi lại gần hơn”.

Nữ đế rất tinh ranh, nàng hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện trước đó, chỉ là như đang giới thiệu một vị đại thần cho tâm phúc của mình nghe.

Một là vì không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, hai là không muốn hai người cảm thấy khó xử.

Cuối cùng chính là để hai người họ làm lại từ đầu.

Đương nhiên, điểm này không qua mắt được Dương Quân cùng Phong Nguyệt.

“Bái kiến vương gia”. Phong Nguyệt lạnh lùng đứng lên, sau đó nhìn Dương Quân nói.

“Không cần...”. Truyện Đam Mỹ

Dương Quân còn chưa nói xong thì Phong Nguyệt đã lên tiếng trước.

“Bệ hạ, thần chỉ là một vị quận chủ nho nhỏ, năng lực của thần là có hạn. E rằng không xứng tới gần người như vương gia”.

“Tâm ý của bệ hạ thần hiểu, nhựng thức cho thần không thể làm theo. Mong bệ hạ thứ tội”.

Dương Quân há to miệng, ông ta không nghĩ tới chuyện sẽ tới mức này. Càng không nghĩ rằng Phong Nguyệt sẽ tuyệt tình tới như vậy.

Nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn còn giận ta sao?!

“Quận chủ, lời của trẫm nói ra, chẳng lẽ quận chủ muốn trẫm hồi hay sao?”. Nữ đế cau mày hỏi.

Hiển nhiên, lời nói này mang theo vẻ uy hiếp không che giấu chút nào.

“Bệ hạ, thứ cho thần không thể tuân theo. Nếu bệ hạ nhất định muốn như vậy, thần chỉ có thể từ đi chức vị này”.

Dứt lời, Phong Nguyệt từ trên người lấy xuống lệnh bài quận chủ, lại từ trên bàn lấy xuống quan ấn. Sau đó đi tới trước mặt nữ đế, một chân quỳ xuống, âm thanh vang lên.

“Mong bệ hạ thành toàn”.

“Ngươi!”. Nữ đế nhất thời nghẹn lời.

“Phong Nguyệt, ta...”.

“Bệ hạ, thần ý đã quyết, mong bệ hạ thành toàn”. Phong Nguyệt lớn giọng nói.

“Quận chủ, chức vị này ý nghĩa phi phàm. Không phải nói muốn bỏ là có thể bỏ. Ngươi là đang uy hiếp trẫm sao?”. Nữ đế híp mắt lại hỏi.

“Thảo dân không dám. Nhưng thảo dân cơ thể bạc nhược, không đảm nhiệm được chức vụ này, còn mong bệ hạ tìm hiền tài khác”. Phong Nguyệt lạnh nhạt đáp.

“Ngươi! Ngươi thân thể bạc nhược đúng không? Tốt! Người đâu? Truyền ngự y vào!”. Nữ đế tức giận quát lớn.

Bên ngoài, lập tức có người mang theo ngự y đi vào. Dù sao bên người nữ đế, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có thể gặp nguy hiểm, cho nên ngự y nhất thiết phải tùy thời mang theo.

“Quận chủ, đây là Ngọc Y, là ngự y có y thuật tinh diệu nhất đế quốc, dù cho quận chủ có bị thương ra sao cũng có thể trị được”.

“Ngọc Y, cho trẫm giúp quận chủ khám bệnh”. Nữ đế lạnh lùng nói.

“Quận chủ, mời”.

Vị ngự y này là một nữ tử, hơn nữa rất trẻ trung, nàng đi tới bên cạnh Phong Nguyệt mỉm cười nói.

Phong Nguyệt lạnh lùng đứng dậy, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống để Ngọc Y bắt mạch.

Ngọc Y đưa ta ra bắt mạch, nhưng là một lát sau, sắc mặt nàng biến đổi.