Nguyên Linh Đại Lục

Chương 35: Tiến vào Ma Tháp



“Cái này…”.

Ngay cả Hàn lão cũng không nghĩ tới sẽ kết thúc nhanh như vậy. Ánh mắt ông ta nhìn lên trên đỉnh cửa Ma Tháp, trên đó có một tấm bảng ghi chép lại những người đi vào.

Nhìn thấy tên ba người kia, phía sau là một con số 0, Hàn lão ‘xúc động’ che mặt.

Thật mẹ nó mất mặt!

Dương Phong cũng kinh ngạc không thôi, cái này xác thực là mô phỏng sao? Loại trí tuệ này thực sự là kinh khủng.

Mặc dù hắn biết nguyên ma là có trí tuệ rất cao, không kém gì nguyên thú. Nhưng mà loại chiến thuật này, đánh lén này, dụ dỗ này… thực sự là có chút kinh khủng.

Mà lúc này, ba người kia từ bên trong cánh cổng bị lực lượng nào đó trực tiếp ném ra ngoài.

Phanh!

Cả bà người bộ dáng nằm trên đất, gương mặt có chút dại ra, hiển nhiên còn chưa có thoát ra khỏi cái cảm giác vừa rồi.

Cùng lúc đó, hai tên đứng bên ngoài Ma Tháp sớm đã chờ sẵn, khi ba người ki bị ném ra, họ liền lấy ra một thùng nước, sau đó hướng về phía ba người nằm trên đất tạt xuống.

“A! Lạnh!”.

“Cái quỷ gì?!”.

Ba người kia giật mình bật dậy.

“Thế nào? Tỉnh chưa?”. Hàn lão âm thanh vang lên.

Ba người kia giật mình nhìn qua, liền thấy được Hàn lão đầy ý cười đang nhìn họ.

“Cái đó… Hàn lão, chúng ta…”.

“Không cần giải thích. Biểu hiện của các ngươi thế nào ta rõ ràng. Kiến thức về nguyên ma không đủ, tính cách giác kém, phản ứng chậm. Ngay cả phối hợp cũng không làm được”.

“Vậy mà một tuần qua các ngươi còn dám lười biếng như vậy? Thật cho rằng khu trung tâm muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?”. Hàn lão tức giận quát.

“Thật xin lỗi…”.

“Hừ! Cho ta suy nghĩ kỹ càng, lui xuống”.

Ba người kia ảo não lùi lại phía sau. Hàn lão ánh mắt nhìn về phía những người còn lại, lần này không ai dám đối mặt với ông ta. Dù sao tình huống của họ cùng ba người kia không khác gì nhiều.

Nếu như bị lôi ra, lúc đó vào Ma Tháp, bị nhiều người xem nhìn cảnh xấu mặt của mình, lúc đó quả thực so chết còn sướng hơn.

“Hừ! Một đám hèn nhát. Dương Phong, ngươi đi vào”. Hàn lão lạnh lùng nói.

“Gì?”. Dương Phong ngẩn ra, hắn không nghĩ Hàn lão lại chỉ đích danh hắn.

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng không có tự tin chút nào?”. Hàn lão híp mắt hỏi.

Dương Phong: …

Lão đầu, ngươi không thấy kế khích tướng này rất thấp kém sao?!

“Được rồi”. Dương Phong nhún vai nói, sau đó đi tới.

Hắn mặc dù có thể từ chối, chẳng qua thời gian sau này còn cần cùng Hàn lão tiếp xúc không ít. Hiện tại hiển nhiên Hàn lão đang cần hắn làm người đại diện, như vậy mới có thể chấn nhiếp những người khác.

Ông ta đã tin tưởng hắn như vậy, hắn cũng không thể không nể mặt được.

Ai bảo Hàn lão hiện tại là nguyên giáo của hắn đâu.

“Chờ đã, ngươi định vào một mình?”. Hàn lão vội lên tiếng dò hỏi, ông ta còn tưởng rằng Dương Phong sẽ kéo theo Phong Thiên cùng Doanh Thiến đi cùng đâu, làm sao lại chỉ đi một mình?!

“Ta nghĩ, một mình ta hẳn là có thể đối phó. Hơn nữa so với việc cùng người khác hợp tác, ta nghĩ năng lực cá nhân càng quan trọng hơn một chút. Dù sao nếu như không thể để đồng bạn biết năng lực của mình tới mức độ nào, người khác sẽ nguyện ý tin tưởng sao?”.

“Giống như vừa rồi, ba tên kia nhìn như cùng tiến cùng lùi. Nhưng mà nếu như tin tưởng thì họ cũng sẽ không đồng loạt ra tay. Cùng một cái tư thế lao tới, vẻn vẹn một người là có thể giải quyết, hai người còn lại có thể ở bên trợ trận”.

“Nhưng mà họ vốn không tin tưởng nhau, cho nên mới làm ra hành động giống nhau như vậy. Không phải sao?”. Dương Phong nói.

“Chúng ta…”.

“Ừm?”.

Ba người kia muổn phản bác, nhưng mà đột nhiên lại thấy được ánh mắt uy hiếp của Dương Phong, cả đám đều câm như hến.

Ai bảo thân phận Dương Phong có chút doạ người đâu.

Lại nói, sau chuyện của Hồ Hiểu Đông, đám người họ đều cho rằng Dương Phong là người khó gần, lại thêm ngay cả học viên đã tốt nghiệp hắn đều dám uy hiếp, mấy người họ thì tính là gì.

Cứ như vậy, Dương Phong liền bị cô lập, hoặc là nói không ai dám tới gần hắn, cũng chỉ có Phong Thiên cùng Doanh Thiến là duy trì quan hệ bằng hữu với hắn.

Chính vì vậy, thấy được Dương Phong uy hiếp nhìn họ, họ ngay cả phản bác cũng không dám nói.

Dương Phong hài lòng nhẹ gật đầu.

Đây là kết quả hắn mong muốn, làm một cái cá ướp muối… không phải, làm con trai quận chủ, thế tử vương phủ, hẳn phải lập nên uy nghiêm của mình.

Đánh chết hắn cũng không thừa nhận rằng mình nhìn ba tên kia ngứa mắt.

Không sai, chính là ngứa mắt.

Ai bảo ngày đó chúng lại chiếm đoạt số 13 nhân viên xoa bóp đâu. Làm hại hắn phải chờ tới lượt mới có thể giải toả mệt mỏi.

Khụ khụ, lạc đề.

“Ngươi thật muốn một mình đi vào? Phải biết nếu như là một mình, độ khó sẽ tăng lên không thiếu”. Hàn lão lên tiếng nhắc nhở.

“Ta biết, mặc dù chưa chắc sẽ thắng, nhưng ít nhất cũng để ta biết thực lực của mình ở mức độ nào. Ma Tháp không phải chính là sinh ra dùng để làm chuyện này sao”. Dương Phong nhếch miệng nói.

“Vậy được, nhớ kỹ đề cao cảnh giác. Ngươi vào đi”. Hàn lão thấy vậy cũng không nói thêm, ông ta cũng không muốn mang trên người danh tiếng xấu.

Quá bảo bọc Dương Phong sẽ để học viên khác bất mãn.

Dương Phong hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, sau đó bước vào bên trong Ma Tháp.

Hắn cảm nhận được quanh người có một màng bọc, giống như là rơi vào trong nước, nhưng nước lại không dính vào thân thể. Cảm giác này vô cùng thoải mái.

Chỉ là vài giây sau, trước mặt hắn liền xuất hiện một cái Nguyên Châu.

Dương Phong đi tới đặt tay lên, rất nhanh, một con số hiện lên – 17.

Bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rằng trị số nguyên năng của hắn đã cao như vậy.

Bên ngoài, đám người thấy được con số kia liền nhấc lên vô số kinh hô. Bọn họ cũng không phải tất cả đều chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ đi kiểm tra nguyên năng của mình.

Nhưng mà cao nhất cũng mới chỉ có 16, cũng chính là Doanh Thiến.

Họ không ngờ rằng, thiên tài thực sự lại chính là Dương Phong.

“Hừ. Nguyên năng cao thì thế nào? Thắng được lại nói”. Một người bĩu môi lên tiếng.

“Thôi đi, kinh nghiệm chiến đấu có thể bồi dưỡng, thiên phú có thể không? Không ăn được nho liền nói nho chua. Ha ha”.

“Đúng vậy, nguyên năng đạt tới 17, mức độ thân thể có thể đạt tới gấp 1,7 lần. Bất kể là sức mạnh hay là tốc độ đều nhận được tăng lên, cũng không phải như ai đó nguyên năng chỉ có 13, chỉ có thể ở đây nói xấu sau lưng người khác”.

“Ta thấy hắn chính là ghen ghét”.

Tên kia vừa nói xong liền nhận lấy một đám người châm chọc.

Không có cách, thực lực chính là căn bản của tất cả sự việc. Trước kia họ kiêng kị thân phận của Dương Phong, nhưng hiện tại khác biệt. Dương Phong nắm giữ thực lực mạnh như vậy, đây chẳng phải nói tương lai phủ quận chủ sẽ càng thêm cường đại sao?!

Hiện tại người đi theo Dương Phong cũng chỉ có Phong Thiên cùng Doanh Thiến, nếu như họ nhân cơ hội này dâng lên lòng trung thành, như vậy tương lai cũng sẽ không cần lo lắng.

Có phủ quận chủ bảo hộ, so với những thứ khác đều tốt hơn nhiều lắm.

“Hừ, một đám thấy lợi liền trở mặt, nực cười”. Phong Thiên nhìn đám người hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm nói.

“Đây là nhân tính, cũng không sai”. Doanh Thiến ở bên nói.

Phong Thiên kinh ngạc nhìn nàng, hắn vẫn cho rằng Doanh Thiến là một cái thiếu nữ ngốc bạch ngọt, còn lại cái gì cũng không hiểu.

Hoá ra nữ nhân này trước giờ vẫn giấu dốt.

“Đừng nhìn ta, Phong ca chuẩn bị đánh rồi, chú ý một chút”. Doanh Thiến liếc mắt nói.

Phong Thiên nghe vậy mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình chiếu phía trước.

Lúc này, khung cảnh xung quanh Dương Phong cũng biến đổi. Hắn lúc này đang đứng tại một nơi giống như là một bãi đá, xung quanh tất cả đều là những tảng đá lớn nhỏ không đồng đều.

Dưới chân hắn là chỗ đứng duy nhất, nhưng mà vị trí không lớn, cũng chỉ đủ để cho khoảng 10 người đứng trên đó. Hơn nữa, nơi hắn đứng, xung quanh còn là một dốc núi dựng đứng, nếu như ngã xuống, không chết cũng tàn phế.

Dương Phong cảnh giác nhìn quanh, mặc dù ngoài đá ra không nhìn thấy gì khác, nhưng hắn có thể cảm giác được, có một ánh mắt đang theo dõi hắn.

Đá…

Vách núi…

Nhất thời, Dương Phong biến sắc.

Ma Tháp mô phỏng nơi sống của nguyên ma, mà không phải một nơi ngẫu nhiên nào. Cho nên nếu như xuất hiện tình cảnh này, như vậy chỉ có thể là…

Nham Thú!