Nguyên Linh Đại Lục

Chương 36: Nham Thú



Nguyên ma, thực tế cùng nguyên thú không sai biệt lắm. Nhưng mà nguyên thú có thể tiến hoá thành Nguyệt Linh tộc, mà nguyên ma lại chỉ có thể trở thành Ma tộc.

Nhiều năm qua, chưa từng có bất kỳ Ma tộc nào xuất hiện, chỉ biết rằng ngoại hình của Ma tộc cùng Nguyệt Linh tộc không khác nhiều, có điều trân thân Ma tộc mang một loại sức mạnh khác với tất cả sinh linh trên đại lục.

Nguyên ma cũng vậy. Chỉ cần có trí tuệ, bất kể là người hay động vật đều có thể cảm nhận được năng lượng tà ác trên người chúng.

Nguyên ma phân chia thành tám giai, từ nhất giai tới bát giai. Mỗi một giai lại chia thành bát đoạn. Rất dễ dàng để phân biệt ra nguyên ma là cấp mấy, dựa vào một số đặc điểm trên thân thể chúng để phát hiện.

Giống như Địa Long. Trên đầu nó có bao nhiêu chiếc sừng, đại biểu cho nó là cấp độ bao nhiêu. Hơn nữa, mỗi một cấp đều phân chia rất rõ ràng, giống như là cảnh giới của nhân loại, chỉ cần trên đặc điểm nhận dạng của nó có một vạch, chính là nhất đoạn.

Đại loại như Địa Long, chiếc sừng trên đầu nó có mấy sừng, vậy thì nó là mấy cấp. Chú ý kỹ hơn sẽ phát hiện trên đầu nó có bao nhiêu vạch, thì sẽ biết được cấp độ chân chính của nó.

Xoạt!

Dương Phong vừa đoán ra được khả năng nguyên ma nào sẽ xuất hiện tại đây liền lập tức rút vũ khí cảnh giác nhìn quanh, hơn nữa thân thể còn cố hạ xuống thấp nhất.

Bởi vì Nham Thú thích nhất chính là từ phía dưới nhìn lấy con mồi của mình.

Toàn thân của Nham Thú giống với màu của những tảng đá xung quanh, bởi vì nó có thể chuyển đổi màu sắc để hoà vào với màu của đá. Hình dáng của nó giống như một con tê tê vo tròn lại, làm cho bản thân giống như một tảng đá tròn.

Con mắt sẽ lộ ra bên ngoài nhìn về phía con mồi, chỉ cần mất cảnh giác, nó tuỳ thời đều có thể cho ngươi một kích chí mạng.

Quan trọng nhất, quanh người Nham Thú có một bộ giáp như vảy cá bao bọc toàn thân. Mỗi một cái vảy của nó đều là một cái gai sắc nhọn, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn.

Nhất là móng vuốt của nó, có thể dễ dàng xuyên qua hộp sọ nhân loại mà không tốn công sức chút nào.

Có thể nói Nham Thú không phải nguyên ma đáng sợ nhất, nhưng khó đối phó nhất. Bởi vì chúng không chỉ có một bộ giáp cực kỳ dầy, còn có lực công kích cũng vô cùng bá đạo.

Tốc độ còn cực kỳ nhanh.

Dương Phong hơi híp mắt lại, hắn lúc này cũng đã phát hiện ra Nham Thú. Ánh mắt hắn phong toả một hòn đá tròn cách đó vài mét. Chỉ thấy nơi đó có một viên đá giống như hình con mắt, nếu hắn đoán không lầm, đây chính là mắt của Nham Thú đang đóng lại.

Bá!

Ngay lúc này, con mắt kia mở ra, lộ ra một con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm lấy Dương Phong. Một giây sau…

Oanh!

Nham Thú nhảy lên, hất tung những viên đá trên thân dùng để nguỵ trang ra, sau đó lao về phía Dương Phong.

Toàn thân nó đổi thành màu vàng kim, nó nâng lên bàn chân trước lộ ra một cái móng vuốt sắc bén chém về phía Dương Phong. Dương Phong giật mình vội vàng né tránh, nhưng mà khoảng cách vài mét thực sự là quá ngắn, dù cho thân thủ hắn có nhanh nhẹn hơn nữa cũng khó mà tránh né được tất cả.

Nham Thú móng vuốt chém hụt, nó liền dùng chiếc đuôi của mình quất về phía Dương Phong.

Dương Phong hoảng hốt nâng kiếm lên đỡ, may mắn là cái đuôi kia đánh trúng thân kiếm, nếu như đánh vào trên người, hẳn sẽ tạo ra không ít lỗ máu trên ngực hắn.

Toàn thân Nham Thú phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, con ngươi đỏ như máu, cái đầu dài lộ ra hai cái răng cửa sắc bén, cái đuôi giống như một cái chuỳ gai.

Thân thể được bọc dưới lớp giáp cực kỳ rắn chắc, toàn thân của nó gần như không có bất kỳ điểm yếu nào, ngoại trừ con mắt.

Có điều, đây cũng không phải là điểm hắn kiêng kị nhất.

Mà là…

Hắn rõ ràng trị số nguyên năng là 17, còn chưa đạt tới Nguyên Đồ cảnh nhị trọng, nhưng mà Nham Thú trước mặt, móng vuốt trên chân của nó rất rõ ràng là có hai vạch đó nha.

Vì cái gì hắn lại gặp phải nguyên ma nhất giai nhị đoạn?!

Đừng nói là hắn, ngay cả Hàn lão ở bên ngoài cũng không biết.

“Hàn lão, đây là tình huống gì? Vì cái gì Phong ca sẽ gặp phải nguyên ma cấp bậc cao như vậy?!”. Phong Thiên nhịn không được hỏi.

“Khả năng… là Ma Tháp sai lầm. Nhưng mà… cái này rất không có khả năng. Hẳn là Ma Tháp cho rằng Dương Phong xét về toàn diện có thể sánh với nguyên ma nhất giai nhị đoạn”.

“Cũng chỉ có khả năng này mới có thể xảy ra. Dù sao mấy ngàn năm qua, Ma Tháp chưa bao giờ xuất hiện sai lầm như vậy”. Hàn lão cau mày nói.

“Hàn lão, sẽ không có chuyện gì chứ?”. Doanh Thiến lo lắng hỏi.

“Yên tâm, mặc dù tình huống này ta không hiểu rõ, nhưng mà Ma Tháp, thuỷ chung chỉ là Ma Tháp. Nó chỉ có năng lực mô phỏng ra nguyên ma, chứ không có khả năng triệu hồi ra nguyên ma”.

“Nhiều lắm là để cho Dương Phong khó mà thắng được thôi, không có chuyện gì lớn”. Hàn lão đáp.

Nghe vậy, Phong Thiên cùng Doanh Thiến cũng an tâm hơn, ánh mắt lần nữa chăm chú nhìn vào hình chiếu trước mặt.

Bên trong Ma Tháp.

Dương Phong cảm thấy ngực có chút đau đớn, mặc dù tránh được cái đuôi đầy gai nhọn của Nham Thú, nhưng mà cũng khiến hắn cảm thấy rất đau. Giống như bị một tảng đá khổng lồ đập trúng, rất khó chịu.

Hô!

Dương Phong thở ra một hơi để lấy bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy Nham Thú, tuỳ thời đều sẽ làm ra phản kích nếu như Nham Thú có hành động.

Đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu, tinh thần của hắn tập trung toàn bộ, không dám có một tia phớt lờ nào.

Tu tu!

Nham Thú ngửa đầu kêu lên, sau đó nó cuộn tròn lại lao về phía Dương Phong. Dương Phong không dám phớt lờ, dùng kiếm là không cách nào đâm thủng được bộ giáp của nó, cho nên…

Xoạt!

Dương Phong lao lên phía trước đối mặt trực diện với Nham Thú, sau đó, ngay khi Nham Thú sắp lao trúng hắn, hắn tung người nhảy sang một bên, kiếm trong tay đưa ra đâm về phía con mắt của nó.

Nhưng mà, Nham Thú giống như cảm nhận được nguy hiểm, nó nhắm lại hai mắt.

Keng!

Mũi kiếm mặc dù đâm trúng mắt, nhưng mà chỉ phát ra tiếng va chạm như đâm phải một viên đá.

Nham Thú thân thể va chạm vào đống đá phía trước nhưng chẳng hề si nhê gì, nó lăn tròn rồi nhảy lên không trung, sau đó quay người lần nữa đối mặt với Dương Phong.

Mẹ nó!

Dương Phong thầm mắng một tiếng.

Nếu như chỉ là Nham Thú nhất giai nhất đoạn, một kiếm kia hắn là có thể đam rách mí mắt của nó, tấn công được vào điểm yếu duy nhất trên người nó. Nhưng mà đây lại là Nham Thú nhất giai nhị đoạn, cho nên một kiếm kia không hề có bất kỳ tác dụng gì ngoài để lại một vệt trắng trên mắt nó.

Tu tu!

Nham Thú đứng lên bằng hai chân, thân thể nó sau khi đứng lên cao gần hai mét, áp lực tạo ra có thể nói cực kỳ lớn.

Sau đó, chân sau phát lực, Nham Thú giống như là nhân loại dùng hai chân lao về phía Dương Phong.

Dương Phong con mắt trừng lớn.

Con mẹ nó!

Trong sách rõ ràng không có ghi chép Nham Thú có thể dùng hai chân lao tới, vì cái gì hắn lại gặp phải loại trường hợp quái dị này?!

Nhưng mà lúc này đã không kịp suy nghĩ, Dương Phong nhìn móng vuốt của Nham Thú chém tới, hắn vội vàng né tránh, sau đó một kiếm đâm vào trên bụng nó, đáng tiếc không có tác dụng gì.

Hắn cũng không cho rằng một kiếm này có thể gây tổn thương cho nó, chỉ cần có thể để nó mất cảnh giác là được.

Sau đó, hắn nhân cơ hội liên tục xuất kiếm, mỗi kiếm đều chém vào trên người Nham Thú phát ra âm thanh keng keng chói tai. Ngay sau đó, Dương Phong tung người nhảy lên, dùng cả hai chân toàn lực đạp vào trên bụng nó.

Phanh!

Thân thể Nham Thú bị đầy lùi lại vài mét, mà hắn cũng bị đẩy ra xa vài mét.

Nhan Thú đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía những nơi bị Dương Phong chém trúng, sau đó nó nhìn về phía Dương Phong, phẳng phất như thể đang khinh bỉ lực lượng của hắn. Sau đó, nó miệng há ra…

Gào!

Xoạt!

Thân thể nó lần nữa cuộn tròn lại lao về phía Dương Phong, ngay khi tới gần, nó tung người nhảy lên, bốn cái bàn chân duỗi ra như thể muốn ôm lấy hắn, miệng há to phẳng phất muốn cắn nát đầu hắn.

Dương Phong híp mắt lại, nguyên năng trong thân thể tập trung lại toàn bộ vào thanh kiếm. Hắn dùng toàn lực, một kiếm nhắm ngay vào dưới cằm của nó.

Xẹt!