Nguyên Linh Đại Lục

Chương 40: Diệu Nguyệt kiếm



“Cái này… là mẹ ta nói cho ta”. Dương Phong ánh mắt khẽ đảo, sau đó nói.

Dù sao hắn cũng là con trai quận chủ, biết được cái này cũng không có gì là lạ đúng không…

Mới có quỷ!

Bởi vì cơ sở kiếm pháp mặc dù có thể tu ra kiếm hình, nhưng mà không có khả năng để người ta cảm ứng được kiếm trên tay mình có phù hợp hay không.

Hay nói cách khác, Dương Phong tu luyện, không phải cơ sở kiếm pháp.

“Ngươi nghĩ ta rất dễ gạt sao?”. Dạ Nguyệt như cười như không nhìn hắn hỏi.

Dương Phong: …

“Ha ha, đùa ngươi thôi. Ngươi hẳn là tu luyện quyển thứ nhất đúng không? Dù sao ta cũng không tin chưa bước vào Nguyên Linh cảnh, người khác dám để ngươi luyện nguyên kỹ chân chính”. Dạ Nguyệt nhếch miệng cười nói.

Dương Phong khoé miệng giật giật nói không ra lời.

Chơi vui lắm sao?!

“Ngươi cũng giống ta?”. Dương Phong dò hỏi.

“Đúng vậy, dù cho người khác biết cũng không có gì. Lấy thân phận của ngươi, tu luyện kiếm pháp cơ sở quả thực có chút không nói được. Dù sao tài nguyên là của gia tộc, không tu luyện thực đúng là lãng phí”.

“Hơn nữa nguyên kỹ muốn tu luyện, đều phải bắt đầu từ cơ sở. Mà cơ sở của nguyên kỹ cùng những võ học cơ sở khác cũng không khác nhau là bao nhiêu. Cho nên cũng có thể xem đây là tình huống bình thường, không có chuyện công bằng hay không, ngươi không cần sợ người khác biết được”. Dạ Nguyệt giải thích nói.

“Vậy ta an tâm”. Dương Phong nghe vậy mới thở phào một hơi.

Dạ Nguyệt không có tiếp tục nói, ánh mắt nàng nhìn quanh một chút, sau đó rơi vào một thanh kiếm cách đó không xa. Nàng đi tới, đưa tay ra lấy thanh kiếm kia ra, quan sát một chút rồi đưa cho Dương Phong nói.

“Thử cái này xem”.

Dương Phong nhận lấy, nhưng sau đó liền nhẹ lắc đầu.

“Không được sao? Vậy còn cái này?”.

“Không được? Hừm… nếu không ngươi tự mình chọn?”.

Dương Phong nghe vậy cũng không có ý kiến gì, hắn là người sử dụng, để cho người khác chọn có vẻ không đúng lắm.

Dạ Nguyệt nhường chỗ, Dương Phong đi tới, ánh mắt nhìn về phía nơi để kiếm, nhưng mà hắn cũng không có nghiêm túc nhìn, chỉ là dựa vào cảm giác để tìm kiếm.

Một lát sau, Dương Phong dừng lại, ánh mắt hắn khoá chặt vào một thanh kiếm đã bị phủ đầy bụi bặm. Bên ngoài không có gì đặc sắc, chỉ giống như một thanh kiếm bình thường.

Dương Phong đưa tay lấy nó ra, sau đó thổi một hơi.

Bụi bặm bay tứ tung, vài giây sau, thanh kiếm liền được thanh tẩy sạch sẽ.

Mặt ngoài nhìn không khác gì những thanh kiếm bình thường khác. Nhưng mà Dương Phong có thể cảm nhận được, thanh kiếm này… không bình thường chút nào.

“Thứ này… ngươi chọn nó?”. Dạ Nguyệt ngẩn ra hỏi.

“Ta cảm thấy nó cùng ta hữu duyên”. Dương Phong đáp.

Dạ Nguyệt: …

“Được rồi, tuỳ ngươi. Lấy lên vỏ kiếm, sau đó đi theo ta tới chỗ quản lý trả tiền”. Dạ Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Dạ Nguyệt mang theo Dương Phong đi ra ngoài, tới chỗ quản lý, Dương Phong bỏ ra 100 nguyên tệ để mua thanh kiếm trên tay cùng với. Cùng Dạ Nguyệt nói lời tạm biệt, sau đó hắn liền lập tức trở lại phòng tu luyện.

Nâng lên thanh kiếm vừa mới mua, hắn bắt đầu dùng nó để luyện kiếm pháp.

Nhớ lại các chiêu pháp của Truy Phong Kiếm Pháp trong đầu, hắn hít sâu một hơi.

Chiêu thứ nhất: Thiên Phong Hạ Phàm.

Dương Phong nhắm ngay vào tượng đồng trước mặt, một kiếm đâm tới. Nguyên năng tụ tập trong thanh kiếm hoá thành hình vòng xoáy, ngay khi chạm vào tượng đồng liền tạo ra trên bức tượng đồng một vết xoáy sâu khoảng một cm.

Thấy vậy, Dương Phong đại hỉ.

Vũ khí thông thường, hắn ngay cả đâm vào nửa phân cũng không đâm vào được. Hiện tại lại có thể nhẹ nhàng đâm vào sâu như vậy, thanh kiếm này quả thực là rất tốt.

Hô!

Điều chỉnh lại hô hấp, Dương Phong lập tức thi triển chiêu thức hai.

Thần Phong Vô Ảnh!

Chỉ thấy Dương Phong phong đâm ra liên tục mấy nhát kiếm, nhưng mà nhìn vào lại chỉ cảm giác hắn chỉ đâm duy nhất một kiếm. Có điều, trên bức tượng đồng lại hiện lên tận năm, sáu vết đâm.

Đây là do hắn còn chưa có thành thạo, nếu như đạt tới kiếm hình đỉnh phong, như vậy thậm chí từ thị giác nhìn vào sẽ từ mấy nhát kiếm biến thành một nhát duy nhất.

Răng rắc!

Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên hắn nghe được một tiếng đứt gãy.

Dương Phong ngơ ngác nhìn thanh kiếm trên tay mình, lúc này, thân kiếm đã hiện ra vết nứt. Thấy cảnh này, Dương Phong triệt để im lặng.

Mới chỉ thi triển hai chiêu liền hỏng? Cái này làm sao có thể?!

Thanh kiếm bình thường trong phòng tu luyện hắn cũng có thể luyện nửa tháng mới gãy, vậy mà hắn mua kiếm từ Chế Tạo Viện, dùng được hai chiêu liền nứt?!

Khó trách sẽ chỉ bán có 100 nguyên tệ, xem ra hắn bị lừa.

Tức giận, Dương Phong nâng kiếm lên toàn lực chém vào trên thân tượng đồng. Nhưng mà không biết do hắn run tay hay do tức giận mà sống kiếm không có chém vào trên thân tượng đồng, ngược lại lại dùng thân kiếm đập vào tượng đồng.

Ngay lúc Dương Phong đang ngẩn người vì điều này, đột nhiên thanh kiếm trên tay hắn lại nứt thêm mấy vết.

Hắn phát hiện, từ bên trong phát ra ánh sáng bạc kỳ lạ.

Chẳng lẽ…

Dương Phong lấy lại tinh thần, hắn chăm chú nhìn lấy thanh kiếm trên tay của mình lần nữa. Sau đó, không chút do dự, hắn toàn lực đập thanh kiếm vào tượng đồng.

Răng rắc!

Lần này, toàn bộ thanh kiếm trực tiếp vỡ nát.

Nhưng mà, đó chỉ là vỏ ngoài.

Đây là kiếm trong kiếm!

Sau khi toàn bộ mảnh kiếm rơi xuống, hiện ra thanh kiếm chân chính bên trong. Một thanh kiếm màu bạc hiện ra, tạo hình vô cùng kỳ lạ.

Thân kiếm giống như được tạo thành từ hai thanh nhuyễn kiếm, một đen một trắng quấn lại với nhau, sau đó tụ lại ở điểm đầu tạo thành mũi kiếm. Tay cầm kiếm chính là cán của hai thanh nhuyễn kiếm kia hợp lại với nhau.

Cầm trên tay không hề có cảm giác khó chịu, ngược lại lại có cảm giác vô cùng thoải mái.

Dương Phong hơi cau mày, hắn thấy được một dòng chữ nhỏ trên cán kiếm. Hơi cúi xuống nhìn, chỉ thấy trên cán kiếm được khắc một dòng chữ vô cùng tinh tế.

Diệu Nguyệt kiếm.

Diệu Nguyệt kiếm không hề nặng, cũng chỉ có 2kg. Nhìn bao quát giống như hai con rắn đang quấn lấy nhau, nhưng mà lại có cảm giác giống như song long ra biển.

Hơn nữa, thân kiếm phát ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp, phẳng phất như ánh sáng của mặt trăng.

Khó trách sẽ đặt tên là Diệu Nguyệt.

Xẹt!

Dương Phong nhịn không được vung kiếm lên chém một cái lên thân tượng đồng.

Trong nháy mắt, tượng đồng bị cắt ra làm hai.

“Thật sắc bén!”. Dương Phong kinh ngạc bật thốt.

Đúng, còn có vỏ kiếm.

Hắn vậy mà quên cái này.

Lập tức, Dương Phong nhặt lên vỏ kiếm, sau khi kiểm tra một chút, hắn liền xác nhận, vỏ kiếm này cũng là vỏ trong vỏ. Không chút do dự, Dương Phong liền dùng Diệu Nguyệt kiếm đem vỏ ngoài vỏ kiếm phá huỷ.

Rất nhanh, một cái vỏ kiếm cùng Diệu Nguyệt kiếm có màu sắc giống nhau như đúc hiện ra.

Trên thân vỏ kiếm còn khắc lấy hai dòng chữ.

Kỳ kiếm phiêu nhiên ngàn năm bất hủ.

Nhật tinh nguyệt hoa tiên uẩn hải tàng.

Dương Phong: …

Xem không hiểu, quên đi.

Thế là hắn lại lần nữa luyện tập lại Truy Phong Kiếm Pháp. Lần này không có bất kỳ dừng lại nào, hắn phẳng phất có cảm giác thanh kiếm này vì hắn mà sinh.

Cầm nó trong tay, phẳng phất như thể thanh kiếm hoá thành cánh tay của hắn.

Cảm giác này thật sự vô cùng thần kỳ.



Vài ngày sau.

Hôm nay là ngày học viên năm nhất tiến hành tỉ thí. Đương nhiên, chỉ nằm trong phạm vi khu trung tâm.

Xung quanh võ đài có vô số người đứng xem, đa phần đều là học viên năm hai trở lên. Mục đích họ tới đây chỉ có một, đó chính là lôi kéo học viên thiên tài năm nhất gia nhập vào thế lực của mình.