Nguyên Linh Đại Lục

Chương 46: Nhan Tử Huyên tới



“Phong ca, mau dùng đi. Thứ này có vị đào, rất thơm”. Cẩm Nam mang theo dịch dinh dưỡng chạy tới đưa cho Dương Phong cười nói.

“Ngươi không cần phải như vậy”. Dương Phong vừa đi ra khỏi Ma Tháp liền thấy được Cẩm Nam mang theo dịch dinh dưỡng chạy tới, hắn bất đắc dĩ cười khổ nói.

Hắn cũng không phải chán ghét Cẩm Nam, chỉ là đối với nàng có chút không biết nên nói gì mới tốt. Đương nhiên không phải vì mục đích của nàng là gì, mà là thái độ của nàng quả thực quá rõ ràng.

Đừng nói là hắn, những người khác đều có thể nhìn ra được mục đích của Cẩm Nam là cái gì. Dù sao Cẩm Nam xuất thân chỉ là một gia đình bình thường, thậm chí có thể nói là túng thiếu vô cùng.

Khi nàng mới chỉ năm tuổi, cha nàng liền đã chết trong miệng nguyên ma, mẹ nàng một mình nuôi nấng nàng trưởng thành cho tới bây giờ. Xuất thân bần hàn, lại không có thiên phú tu luyện, cũng chỉ có thể làm công cho người khác.

Đủ để biết tuổi thơ của Cẩm Nam thiếu thốn ra sao.

Tuy rằng có một chút thành kiến, nhưng hắn thật không ghét nổi. Có lẽ là do thương hại, hoặc là cảm thấy Cẩm Nam quá ngây thơ. Bất kể là lý do gì, Dương Phong cũng tốt, người khác cũng được.

Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nhưng không có ai mở miệng châm chọc hay khiêu khích gì Cẩm Nam cả.

Dù sao, đây là thực tế, không phải trong tiểu thuyết, không phải ở đâu cũng xuất hiện những tên nhân vật phụ não tàn nhảy ra tìm cảm giác tồn tại như trong truyện.

Ngược lại, những người này đa phần đều xuất thân không tầm thường, giáo dưỡng quả thực là không thể chê được. Cho nên tình cảnh kia cũng không có xuất hiện.

Dù cho người có tình cảnh giống như Cẩm Nam cũng không nói gì. Dù sao Cẩm Nam mặc dù muốn trèo cao, nhưng người ta có thiên phú, đồng thời cũng rất nỗ lực.

Có thể nói được cái gì?!

“Không sao, Phong ca, mau uống đi”. Cẩm Nam cười nói.

Dương Phong thở dài bất đắc dĩ uống hết ly dịch dinh dưỡng, sao đó giao lại cho nàng.

Cẩm Nam vui vẻ nhận lấy, sau đó lại giống như ngày thường, bắt đầu trở lại phòng tu luyện luyện tập.

“Phong ca, không động tâm sao?”. Phong Thiên đi tới, nhìn về phía Cẩm Nam rời đi cười hỏi.

“Nếu ngươi động tâm, có thể đi thử”. Dương Phong liếc mắt hắn nói.

“Nói đùa. Nàng trong mắt cũng chỉ có ngươi, lại nói, ta cũng không thích nàng”.

“Đã ngươi nói như vậy, vậy hẳn cũng hiểu được nàng cũng không có thích ta, không phải sao”.

“Quan trọng không?”.

“Đối với ngươi không quan trọng, nhưng đối với ta rất trọng yếu. Ta cũng không phải loại người thấy nàng xinh đẹp liền thèm thân thể nàng. Hơn nữa, người như Cẩm Nam, rất dễ đoán. Ngươi biết, kiểu ngươi như nàng, nếu như ta thật sự đem nàng mang về nha, hậu quả kia rất nghiêm trọng”. Dương Phong bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Phong Thiên cũng không nói gì thêm.

Tuy rằng hắn biết Dương Phong rất chuyên tình, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm túc tới mức này. Thậm chí vừa rồi hắn còn muốn nói để cho Dương Phong đem Cẩm Nam bao nuôi.

Nhưng mà nghĩ tới gia cảnh của Cẩm Nam, hắn liền không có nói ra.

Dù sao thân thế của Cẩm Nam thật rất khiến người khác đồng cảm, dù cho nàng có tư tâm, nhưng lại không biết cách che giấu.

Người như vậy, hiển nhiên không phù hợp với Dương Phong. Phải biết Dương Phong không chỉ là con của quận chủ, còn là thế tử vương phủ. Tuy rằng hắn không rõ ràng trong phủ vương gia tình huống thế nào, nhưng hắn biết rất rõ, để người như Cẩm Nam vào phủ, đơn giản chính là một tai nạn.

Dù sao, có thể tiếp xúc với vương phủ, có người nào không phải lão hồ ly đâu. Người như Cẩm Nam không biết cách che giấu tâm tư, chẳng khác nào đang nói cho người khác biết mình nghĩ gì.

Người như vậy rất dễ bị lợi dụng.

Dương Phong không muốn cùng Cẩm Nam phát triển cũng là điều dễ hiểu.

Lệ!

Mà ngay lúc này, một âm thanh thánh thót vang lên.

Phong Điêu từ bên ngoài bay vào, đậu lên trên vai Dương Phong kêu lên.

Mấy tháng qua, Phong Điêu đều được Dương Phong giao cho Nhan Tử Huyên hỗ trợ chăm sóc. Dù sao đã để cho Phong Điêu nhân chủ, hắn cũng không lo lắng vấn đề nó sẽ phản bội.

Mấy tháng qua hắn đều ngâm mình trong phòng tu luyện, rất ít đi ra ngoài, càng đừng nói tới chăm sóc Phong Điêu, không giao cho người khác chăm sóc, hắn thật đúng là không có thời gian đi chăm sóc nó.

Mà hiện tại, Phong Điêu đột nhiên bay tới, chẳng lẽ Nhan Tử Huyên cũng tới đây?!

Lúc này, bên ngoài cửa, một thân ảnh xuất hiện.

“Nhan nguyên giáo?”. Phong Thiên kinh ngạc kêu lên.

Đám người đồng loạt nhìn ra, dù sao danh tiếng của Nhan Tử Huyên tại học viện cũng rất nổi bật. Cơ bản học viên năm nhất đều biết nàng, ai bảo nàng chẳng những xinh đẹp, thực lực lại còn mạnh đâu.

“Chào Nhan nguyên giáo”.

Đám người xung quanh vội vàng đứng lên tươi cười chào hỏi.

“Các ngươi tốt. Xem ra tinh thần của các ngươi rất không tệ”. Nhan Tử Huyên mỉm cười nói.

“Nhan nguyên giáo, ngươi tới đây là…”. Phong Thiên dò hỏi.

“Thế nào? Đổi nguyên giáo, liền không cho phép ta tới đây?”. Nhan Tử Huyên nhướng mày nhìn hắn hỏi.

“Không phải. Đương nhiên không phải. Ta chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi. Lại nói, Nhan nguyên giáo xinh đẹp như vậy, chúng ta đương nhiên chào mừng ngươi rồi, mọi người nói có phải hay không?”. Phong Thiên kêu lên.

“Không sai!”.

Đám người đồng loạt đáp.

Mặc dù bình thường họ không có tiếp xúc gì, nhưng mà về khoản này, cơ bản toàn bộ nam nhân đều có chung một ý nghĩ.

Đương nhiên, trong đó còn có không ít hủ nữ đâu.

“Ha ha, cám ơn các ngươi khích lệ. Ta nghe nói, mấy tháng qua, thực lực các ngươi tăng lên rất nhanh đúng không?”. Nhan Tử Huyên cười hỏi.

“Không có Nhan nguyên giáo chỉ dậy, thực lực của chúng ta tiến bộ rất chậm. Nếu có thể để Nhan nguyên giáo tới dạy chúng ta, như vậy nhất định là làm ít công to”. Phong Thiên lấy lòng nói.

“Đừng có dẻo miệng. Tiểu tử ngươi đem mấy ý nghĩ vớ vẩn kia cho ta ném ra khỏi đầu, đừng tưởng rằng hiện tại Hàn lão trở thành nguyên giáo của các ngươi ta liền không dám đánh ngươi”. Nhan Tử Huyên trừng mắt nói.

Phong Thiên nghe vậy vội rụt đầu.

Hắn quên mất nữ nhân này thực lực nhưng là Nguyên Linh cảnh bát trọng, hơn nữa hắn còn nghe nói Nhan Tử Huyên đang muốn xung kích Nguyên Linh cảnh cửu trọng.

Không tìm hiểu không biết, khi biết được thật sự là doạ người.

Mặc dù nói mỗi một cảnh giới cũng chỉ có bát trọng, nhưng vẫn còn tồn tại trọng thứ chín. Có điều chỉ có thiên tài cấp bậc yêu nghiệt mới có thể đi vào cảnh giới thứ chín.

Mà Nhan Tử Huyên chính là vị thiên tài yêu nghiệt đó.

Nghe nói nàng khi còn là Nguyên Đồ cảnh đã có thể đột phá tới cửu trọng, thậm chí hắn còn nghe nói nàng hiện tại chậm chạp không đột phá lên Nguyên Huyền cảnh là vì muốn xung kích cửu trọng.

Người như vậy hắn thật đúng là không dám trêu ghẹo.

Hắn không xứng!

Nếu Dương Phong biết ý nghĩ của Phong Thiên, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Dù sao Phong Thiên bình thường cà lơ cà phất, không nghĩ tới lại có năng lực tình báo đáng kinh ngạc như vậy. Dù sao điểm này hắn thật đúng là không biết.

“Nhan nguyên giáo, đa tạ”. Dương Phong đi tới hơi cúi người nói.

“Không cần khách sáo. Dù sao có thể giúp tân sinh đệ nhất chăm sóc nguyên thú, cũng xem như là vì học viện cống hiến”.

Dương Phong: …

Nàng đây là đang châm chọc hắn đi? Tuyệt đối là như vậy.

“Ngươi đây là thái độ gì?”. Nhan Tử Huyên giống như nhìn ra được ý nghĩ của hắn liền híp mắt hỏi.

“Không có. Chỉ là không biết Nhan nguyên giáo tới đây là có chuyện gì sao?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.

“Thế nào? Ta giúp ngươi chăm sóc Phong Điêu, ngươi liền xem ta là nhân viên chăm sóc nguyên thú sao? Chẳng lẽ quyền lợi tới nơi này cũng bị tước đoạt?”.

Dương Phong: …

Đại tỷ, ngươi cố tình gây sự có phải hay không?!

“Ha ha, đùa ngươi chơi. Ta tới là xem các ngươi một chút, dù sao các ngươi trước kia cũng là người dưới tay ta. Là ta dạy cho các ngươi kiến thức vỡ lòng. Nếu như ở trong khu trung tâm bị người khác ức hiếp, đây không phải là làm mất mặt ta sao?”.

“Thuận tiện cũng đem Phong Điêu trả lại cho ngươi. Nó đã có thể tự do bay lượn, không cần người khác chăm sóc”. Nhan Tử Huyên cười nói.

Nụ cười này thật sự rất khuynh thành.

Bất quá, đám người đều vì lời nói của nàng mà trầm mặc.

Đại tỷ, ngươi còn không biết mới ngày hôm qua con hàng này đem một học viên phế bỏ hai cánh tay chứ? Hắn không ức hiếp người khác liền đã là thiên đại hảo sự.

Ngươi lại nói hắn bị ức hiếp? Ngươi cũng quá xem trọng chúng ta đi.