Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 5: Lời nói dối phải được che đậy bằng lời nói dối khác



Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn

Hơi thở giao hòa vào nhau.

Đó là một nụ hôn đầy sự kiềm chế, cái chạm môi chỉ dừng ở mức độ đụng chạm chưa tới ba giây.

Tạ Đạc không dám vượt quá nó, bởi vì anh biết chắc bản thân sẽ mất không chế, nụ hôn này chỉ đơn thuần là giúp Thẩm An Đồ tỉnh táo lại mà thôi.

Quả thật Thẩm An Đồ đã bình tĩnh lại, hoặc chăng cũng có thể là do không biết nên phản ứng thế nào. Tóm lại là không khiến cho Tạ Đạc có mặc cảm tồi tệ nữa.

Tạ Đạc nắm cằm buộc cậu quay sang nhìn mình: "Anh vừa nói gì, lặp lại đi."

"Nhìn... nhìn anh này." Thẩm An Đồ quên cả chớp mắt, đôi mắt hoa đào đa tình lóng lánh ánh nước như khóa chặt lấy Tạ Đạc khiến anh khó mà nhẫn nhịn nổi.

"Không phải, câu trước kia."

"Chúng ta, không chia tay." Thẩm An Đồ lặp lại một cách máy móc, nhát gừng từng chữ một, hệt như một chiếc máy nhại thiếu thông minh.

"Ừ là thế đấy. Nếu em vẫn muốn biết, anh có thể nói cho em toàn bộ sự thật. Vì cha mẹ muốn anh lập gia đình, em biết chuyện này nên đã lặng lẽ rời đi với ý định sẽ tác thành cho anh, hay chính xác hơn là tác thành cho cha mẹ anh. Bây giờ thì em đã biết tại sao anh gạt em rồi đấy, nếu anh kể với em ngay từ đầu thì chắc anh đã chẳng gặp được em khi anh đến bệnh viện vào hôm sau đâu."

Khi Tạ Đạc nói những câu này, vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, trời sinh anh đã có một gương mặt đoan chính. Chu Minh Huy còn từng phỉ nhổ rằng, với khuôn mặt này của Tạ Đạc thì dù anh có chỉ vào mặt trời và nói đó là chiếc đèn chùm mới mua, chắc người khác cũng sẽ nghi ngờ về nhận thức của mình trước.

Mà lúc này, Tạ Đạc lại trăm phương nghìn kế muốn lừa một người.

Thẩm An Đồ khụt khịt mũi, rũ mắt xuống che đi cảm xúc của mình: "Vì thế nên anh mới không cho em ra ngoài à?"

Một lời nói dối nhất định phải được che đậy bằng nhiều lời nói dối khác. Tạ Đạc nói: "Đấy là điều thứ nhất, thứ hai là vụ tai nạn xe của em có vấn đề, một mình em ra ngoài không an toàn. Cho nên cứ xem như vì anh, trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài có được không em?"

Tạ Đạc buông lỏng cằm cậu, không biết vừa rồi do anh nặng tay hay vì da của Thẩm An Đồ quá mỏng manh mà mới chỉ bóp hai lần, chiếc cằm ấy đã in dấu tay đỏ ửng, nhìn mà thấy đau lòng. Tạ Đạc không khỏi dùng tay xoa dịu nó.

Thẩm An Đồ hoảng hốt: "Đừng nói là do những người theo đuổi anh gây ra đấy chứ? Motif củ chuối gì vậy?"

"... Còn chưa chắc chắn, có thể là đối thủ trong kinh doanh, anh vẫn đang điều tra."

Tạ Đạc không thể giải thích kỹ hơn, vấn đề mà anh đề cập thực ra là liên quan đến vụ rơi máy bay của Thẩm An Đồ. Mấy ngày nay anh đã phái người đi điều tra nguyên nhân vụ tai nạn máy bay và phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ, mà đáng ngờ lớn nhất là hộp đen của máy bay đã biến mất. Tuy nhiên, theo điều tra tại hiện trường vẫn có thể tra được một chút manh mối.

Khi ấy Thẩm An Đồ đưa hôn thê và hai vệ sĩ bay đến đảo Haisha, cách nhanh nhất là ngồi máy bay băng qua biển vượt qua dãy núi Omanxi. Lẽ ra chuyến bay chỉ mất nửa giờ, tình huống nguy hiểm nhất có thể gặp phải là sương mù trên biển gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn.

Nhưng tay phi công thời điểm đó đã có gần 10 năm kinh nghiệm bay và thực hiện hơn trăm chuyến đi và về giữa thành phố Z và đảo Haisha, vì vậy đó không phải là lần đầu tiên anh ta bay trong sương mù, chắc chắn anh ta biết cách xử lý.

Lý do được đưa ra trong báo cáo điều tra là chiếc máy bay do phi công lái có thể đã không được lắp đặt radar công nghệ cao và hệ thống tránh va chạm trên không. Và trong điều kiện tầm nhìn bị hạn chế, chiếc máy bay đã đâm vào sườn núi Omanhi, nơi có độ cao hơn 300m so với mực nước biển. Tuy nhiên, nguyên nhân chính xác cần được điều tra và phân tích thêm.

Nếu nói rằng máy bay tư nhân của Thẩm An Đồ không được lắp thiết bị radar công nghệ cao và hệ thống tránh va chạm trên không thì Tạ Đạc không tin. Chắc chắn là có kẻ nào đó đã can thiệp vào máy bay, hoặc đơn giản hơn là mua chuộc phi công để đẩy Thẩm An Đồ vào chỗ chết.

Có quá nhiều kẻ muốn lấy mạng Thẩm An Đồ, mà trong mắt những kẻ ngoài cuộc thì Tạ Đạc chính là đối thủ lớn nhất ấy.

Không tính những thế lực bên ngoài thì ba anh em của Thẩm An Đồ cũng đã đủ. Mấy ngày nay khi hay tin Thẩm An Đồ biến mất, anh trai và hai đứa em quý hóa của cậu đã nhảy vào xâu xé tập đoàn ra từng mảnh, hệt như lũ linh cẩu ngửi thấy mùi xác thối.

Hiển nhiên Tạ Đạc không thể kể những chuyện này cho Thẩm An Đồ, may là cậu cũng không quan tâm. Từ khi xác nhận được "lý do chia tay", cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không lộn xộn mà còn rất ngoan ngoãn ngồi xuống, cam đoan với Tạ Đạc rằng: "Em sẽ đợi ở nhà thật ngoan, anh ra ngoài đi làm cũng phải cẩn thận đấy."

Tạ Đạc ừ một tiếng, đưa tay sờ đầu Thẩm An Đồ, lần này cậu không tránh nữa.

Vết thương có thể nhìn thấy trên đầu Thẩm An Đồ là ở trán, nhưng thật ra chỗ bị va đập mạnh nhất nằm ở đỉnh đầu bên phải, sờ vẫn còn sưng.

Tạ Đạc dịu dàng sờ cái cục u ấy: "Còn đau đầu không?"

"Còn ạ." Thẩm An Đồ nói giọng mũi, nghe vừa tủi thân vừa đáng thương.

"Để anh ủ ấm cho em, ngủ đi."

"Dạ..."

Tạ Đạc xem camera cả một ngày, phát hiện mỗi khi Thẩm An Đồ đau đầu sẽ dùng tay ôm chỗ này lại, chắc hẳn nhiệt độ bàn tay đã khiến nó dễ chịu hơn.

Thế là hai người tắt đèn, cùng nằm lên giường, Thẩm An Đồ tựa vào ngực của Tạ Đạc một cách rất tự nhiên. Tạ Đạc vòng tay ôm cậu, lòng bàn tay bao bọc đỉnh đầu cậu rồi nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."

Trong bóng đêm, Tạ Đạc mở mắt, anh nhớ lại những tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân trong tương lai vào mỗi đêm trước đây, rằng anh đã từng hạ quyết tâm sẽ phân giường ngủ với vợ sau khi kết hôn vì không thích có một người bên cạnh một khi đã say giấc.

Nhưng khi nhớ lại hôm qua Thẩm An Đồ hỏi tại sao không ngủ chung phòng với cậu, anh đã quên mất đi lý do kia.

Quyết tâm ấy đã bị anh quên sạch sẽ khi Thẩm An Đồ hỏi tại sao họ không ngủ chung phòng vào tối hôm qua.

Tạ Đạc suy tư một chút, không phải do anh quên mà là vì trong số đối tượng đó không bao gồm Thẩm An Đồ.

Dù sao một tuần trước, trước khi máy bay của cậu gặp nạn, Tạ Đạc chưa bao giờ hy vọng xa vời có được dù chỉ là một ánh mắt của Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ đã ngủ say trong lồng ngực, cậu dụi dụi vào ngực Tạ Đạc một cách vô thức, Tạ Đạc nhân cơ hội đó trao lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn.

Đã rất muộn rồi nhưng Tạ Đạc mãi vẫn không chợp mắt. Đêm quá ngắn, còn anh thì không nỡ ngủ.

Ngày hôm sau khi Thẩm An Đồ tỉnh lại thì Tạ Đạc đã đi rồi. Cậu ngồi ngẩn ngơ trên giường một lát. Nhớ lại giấc mơ kia, cậu cảm thấy nó giống như chuyện của quá khứ, nhưng bây giờ lại không cách nào nhớ được nên đành bỏ qua.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thẩm An Đồ vào bếp thì phát hiện Tạ Đạc để phần đồ ăn sáng cho cậu bên trong một cái hộp. Có cả bánh bao, sữa đậu nành và trứng gà, có vẻ là mua từ ngoài tiệm.

Thẩm An Đồ vừa ăn vừa nghịch điện thoại. Cậu nhớ về chuyện tối hôm qua, thế rồi lại nhập tên Tạ Đạc vào thanh tìm kiếm.

Hàng loạt thông tin hiện ra, đột nhiên Thẩm An Đồ cảm thấy bánh bao trong tay không còn ngon nữa.

Cùng lúc đó, sổ ghi chép tự động của Tạ Đạc nhận dữ liệu duyệt web từ phía Thẩm An Đồ. Cậu vừa ăn sáng vừa mở website.

Laptop của Tạ Đạc tự động nhận dữ liệu duyệt web nền từ di động của Thẩm An Đồ, và thấy cậu vừa ăn vừa lướt các trang:

Thông tin về Tạ Đạc.

Phân tích chuyên sâu về tập đoàn Thụy Càn của Tạ Thị và giám đốc đương nhiệm Tạ Đạc.

Liệu Thái tử của tập đoàn Tạ Thị có thể dẫn dắt Thụy Càn lên một tầm cao mới?

Mỹ nhân tại tiệc rượu — phải chăng mùa xuân của Tạ Đạc đang cận kề?

...

Chủ tịch tập đoàn Cẩm Thịnh, Thẩm Lẫm vẫn đã mất tích, liệu Thụy Càn có trở thành người chiến thắng.

Thẩm An Đồ search đến đây thì dừng. Tạ Đạc xem camera thì phát hiện cậu vào phòng bếp rửa chén.