Nguyệt Quang Của Dương Thiếu

Chương 12: Quay về MW - Trực diện đối đầu



Khách sạn Florea - đường Mistel.

Ba người Kha Nguyệt, John và Thiển Hi vừa bước vào đại sảnh đã được lễ tân tại đây chào đón vô cùng nhiệt tình. Hai phòng VIP cũng được bọn họ an bài từ trước vô cùng thỏa đáng. Hai người phụ nữ tất nhiên ở chung một phòng, còn John được sắp xếp ở phòng ngày bên cạnh.

Kha Nguyệt vừa đến nơi liền lôi công việc ra giải quyết, kéo theo cả hai người còn lại cũng không được nghỉ ngơi lại sức.

“Trái phiếu không tuần hoàn được? Vậy cổ đông của công ty làm cái gì trong khi công ty gặp khó khăn? Ngồi mát ăn bát vàng?”

John nhìn Kha Nguyệt đang âm trầm trước mặt rồi lại nhìn vào màn hình ipad trên tay, từ tốn giải thích cho cô nghe.

“Công ty vốn dĩ đang gặp khó khăn trong vấn đề nhập xuất đơn hàng với các nhà đầu tư. Cách đây một tháng, chúng ta phát hiện trưởng phòng kinh doanh thông qua làm giả hóa đơn để ăn chặn tiền của công ty. Do công ty không có người điều hành, cộng thêm sự nhiễu loạn nội bộ nên anh ta dễ dàng bỏ trốn, hiện tại phía cảnh sát vẫn đang truy tìm tung tích.”

Thiển Hi cũng hiểu sơ được tình hình liền nhanh chóng tiếp lời: “Trái phiếu thực tế vốn dĩ đã có nhiều rủi ro. Hiện tại nếu không giải quyết, công ty chắc chắn sẽ gặp rắc rối với các nhà đầu tư nước ngoài.”

Kha Nguyệt lười biếng ngã người ra phía sau, bàn tay vẫn chậm rãi gõ từng nhịp lên mặt bàn. Cô hiểu khó khăn hiện tại của MW, nhưng hiện tại cô vẫn chỉ là CEO tạm thời, không có quyền hạn gì nhiều.

John nhìn ra băn khoăn trong mắt của Kha Nguyệt, cũng hiểu được sự khó xử của cô.

MW là tâm huyết của chủ tịch cố gắng gầy dựng suốt mấy chục năm. Ông khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, không thể chỉ vì một khó khăn nhỏ mà đánh mất tất cả được.

John nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt dần lấp đầy sự kiên định, giọng nói cũng chắc nịch như đinh đóng cột nói với cả cô và Thiển Hi.

"Sella, nếu cô thật sự muốn cứu công ty, chỉ còn một cách duy nhất. Cô không thể cứ mãi nhìn mọi thứ dần lụi bại, cô là người duy nhất mà chủ tịch đặt hết tâm tư, niềm hy vọng và cả MW."

Thiển Hi nghe xong liền hiểu ý của anh, cũng nâng ánh mắt tán đồng nhìn về phía Kha Nguyệt, bồi đắp thêm ý kiến.

"John nói đúng. Nguyệt Nguyệt, cậu đừng chần chừ nữa. Nếu còn do dự, không chỉ MW, kể cả chủ tịch, kể cả cậu cũng không còn gì đâu."

"Sella, không thể chần chừ nữa. Hai năm, chủ tịch đợi cô quá lâu rồi."

"..."

Dần dà, dưới sự động viên của hai người Thiển Hi và John, kiên định trong mắt Kha Nguyệt cũng dần mạnh mẽ.

"Được. Trước tiên chúng ta đến bệnh viện, sau đó sẽ bàn bạc về cuộc triệu tập cổ đông."

LNS là bệnh viện hàng đầu ở Đức với cơ sở vật chất hàng đầu trong ngành y học, cũng như đội ngũ y bác sĩ có chuyên môn tay nghề cao.

Ba người Kha Nguyệt vừa bước đến phòng bệnh đã bị vệ sĩ bên ngoài chặn lại, không cho bọn họ vào trong.

John vừa tiến đến phía trước bảo vệ Kha Nguyệt sau lưng, vừa lớn tiếng cảnh cáo.

“Tránh ra! Tổng giám đốc đến mà các người cũng dám cản."

Mặt của hai vệ sĩ đó vẫn lạnh tanh không có một chút cảm xúc nào. Một ánh mắt cũng không nhìn vào ba người mà chỉ trầm giọng ngăn cản bọn họ vào trong.

"Xin lỗi. Dù là ai chăng nữa cũng không được vào. Lưu tổng đã ra lệnh, không ai được phép vào trong."

Lưu tổng? Lưu Niệm Lâm?

“Lưu Niệm Lâm, cô ta nghĩ bản thân chắc chắn có thể một tay che trời à?”

Kha Nguyệt không ngờ rằng người có dã tâm nhất lúc này lại là Lưu Niệm Lâm. Cô ta dù gì cũng là con gái ruột của chủ tịch, tại sao lại có thể làm ra loại việc giam lỏng ba của mình như vậy.

Quả nhiên tiền bạc có thể làm một con người thay đổi tính tính nhanh đến chóng mặt.

Kha Nguyệt nghĩ đến người nằm bên trong là người kia thì ánh mắt liền đanh lại, giọng nói vang lên cũng trầm xuống mấy độ: “Tránh ra!”

“Nếu… không tránh thì cô làm gì được họ?”

Kha Nguyệt xoay người lại, trước mắt xuất hiện một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, cả người một thân váy bó sát màu đỏ rượu, tà áo còn được xẻ cao đến mức gần như lộ cả vòng ba.

Cô ta từng bước đi đến, vừa dùng ngón tay thon dài của mình chậm rãi vuốt ve cánh tay của Kha Nguyệt vừa nhỏ giọng khinh thường.

“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tổng giám đốc tạm thời của chúng ta. Hân hạnh, hân hạnh.”

“Lưu Niệm Lâm, cô định làm gì đây? Giam lỏng ba cô ở đây à?”

Lưu Niệm Lâm nhướng mày nhìn Kha Nguyệt một cách đầy thách thức: “Thì sao? Ông ấy là ba của tôi, tôi muốn làm gì cũng cần cô quản à?”

Kha Nguyệt không thể tin được mình có thể nghe được câu nói này từ miệng của cô ta. Khi chủ tịch còn khỏe mạnh, người ông thương nhất cho đến khi ông nằm xuống thì người có mưu đồ nhất cũng chính là cô ta.

Thật sự rất nực cười!

“Niệm Lâm, niệm tình cô là con gái của chủ tịch, tôi sẽ không đôi co với cô. Còn bây giờ, tránh ra! Đừng khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh.”

Lưu Niệm Lâm nghe cô nói sẽ dùng biện pháp mạnh liền cười đến chảy cả nước mắt, khịt mũi một tiếng rồi lớn tiếng chế giễu.

“Biện pháp mạnh? Mời! Cô đừng quên mình chỉ là ‘tạm thời’, là tạm thời. Một ngày nào đó cô sẽ phải quỳ xuống chân tôi, cầu xin tôi lấy lại cái ghế tổng giám đốc. Cô nên nhớ, nó là của tôi thì vĩnh viễn là của tôi. Một đứa ngoại tộc như cô, muốn giành, đừng hòng!”

Kha Nguyệt thật sự không chấp nhận được cách Lưu Niệm Lâm đối xử với cha của mình như vậy. Cô ta có còn nhân tính không…

“Lưu Niệm Lâm, tôi muốn vào trong thăm ông ấy! Cô cảm phiền tránh đường!”

“Cút! Tôi nói không là không. Đừng tưởng mình ngồi lên vị trí đó thì muốn diễu võ dương oai với tôi. Hôm nay cô muốn vào trong, đừng hòng!”

Kha Nguyệt nhìn thấy Lưu Niệm Lâm xoay người đi vào phòng bệnh thì lập tức muốn xông lên, nhưng lại bị John và Thiển Hi cản lại, kéo cô rời khỏi bệnh viện.

Thiển Hi thấy bọn họ đã đi xa liền nhỏ giọng nhắc nhở Kha Nguyệt: “Đây là địa bàn của cô ta, cậu nóng nảy cũng không giải quyết được vấn đề. Cứ về khách sạn trước đã.”

“Nhưng ông ấy ở bên trong...”

John cũng không ngờ Lưu Niệm Lâm lại trở thành như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể khuyên Kha Nguyệt bình tĩnh để xem xét tình hình.

"Không sao. Chủ tịch mạng lớn ắt có quý nhân phù trợ, ông ấy sẽ khỏe lại thôi. Cô đừng lo."

Kha Nguyệt cũng không phản đối nữa mà xoay người rời khỏi, trước khi đi còn không quên ngoái đầu lại đầy luyến tiếc.

Lưu Niệm Lâm vừa bước vào phòng liền nhíu chặt chân mày lại một chỗ, khó chịu nhìn về chiếc máy đang phà hơi sương trước mặt. Nhìn khuôn mặt an ổn của người nằm trên giường, sự tức giận trong lòng cô lại trỗi dậy.

“Ba, cô ta quay về rồi đấy, ba có vui không? Vui không? Muốn tranh giành với tôi, cô ta có tư cách chắc. Ba còn nằm đây thì cô ta đừng hòng có thể lấy được một mảnh phân tiền nào từ Lưu gia!”

“Một đứa ngoại lai như cô ta cũng dám quay về đây để tranh giành với tôi! Nằm mơ.”

"Đừng hòng có thể lấy của tôi một phân tiền nào! Ba cứ an tâm nằm ở đây, nhìn tôi từng bước lấy lại những gì thuộc về tôi đi!"

Lưu Niệm Lâm nói xong liền xoay lưng rời đi, đến một ánh mắt cũng không nhìn về phía giường bệnh.

Nếu lúc đó cô ta đặt ánh mắt của mình vào nói đó, chắc chắn sẽ nhìn thấy một vài ngón tay của người nằm kia đang động đậy…

Tin tức MW gặp rắc rối rất nhanh đã lan truyền đến bên ngoài, kể cả Dương Trình cũng không ngoại lệ.

Dương Trình nhíu chặt chân mày nhìn tin tức hiển thị trên màn hình. Anh không ngờ một tập đoàn lớn như MW cũng có khi gặp chuyện.

Đoàn Quang nhìn ánh mắt đầy sự suy ngẫm của Dương Trình thì lập tức phì cười, nhỏ giọng trêu chọc anh.

"Lão đại, anh cũng có lúc ngâm cứu chuyện người khác à? Chuyện gì vậy, nói tôi nghe xem nào?"

Dương Trình nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên màn hình, dù chỉ là bóng lưng nhưng không biết vì sao, anh lại cảm thấy nó vô cùng quen thuộc.

"Tấm ảnh này có gì đặc biệt à? Cô gái này là ai mà lại khiến anh nhìn chăm chú thế?"

Nghe câu hỏi của anh, Dương Trình càng mông lung hơn, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán: "Không rõ, nhưng lại thấy có cảm giác quen thuộc. Dường như đã gặp ở đâu rồi."

Đoàn Quang nghe xong càng không dám tin vào tai mình, 'ồ' một tiếng dài đầy sự kinh ngạc.

"Dương đại thiếu gia lại quen mỹ nữ, lại còn là nữ tổng giám đốc bí ẩn của MW. Wow, bất ngờ, thật là bất ngờ."

"Cô ta chưa bao giờ lộ mặt hay xuất hiện trên mặt báo. Cậu bảo tôi quen, quen như thế nào?"

Đoàn Quang nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, liếc xéo ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Dương Trình.

"Ai biết được. Chẳng đâu cậu quen cô ta thật thì sao?"