Nguyệt Quang Của Dương Thiếu

Chương 17: Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!



Lưu Phàn Thanh mỉm cười nhìn Thiển Hi đang gọt quả cam cho mình, ánh mắt nhìn cô cũng vô cùng trìu mến, giống như đang nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đang ở bên cạnh ông vậy.

Nhưng cuối cùng người đó vẫn là Thiển Hi, không phải Kha Nguyệt!

Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Thiển Hi, giọng nói khàn đặc vang lên mang theo không ít sự thấu đáo.

"Hi Hi, con có chuyện gì giấu ông đúng không? Đừng giấu ông, ta sống từng tuổi này, không lẽ lại không nhìn ra được con có chuyện hay sao. Nói đi, ta muốn con nói sự thật.”

Đến nước này, Thiển Hi cũng không muốn giấu ông nữa, hít một hơi thật sâu, cô mở miệng giải thích một cách nhẹ nhàng: “Ông, để đưa ông đến được đây, Nguyệt Nguyệt bị cô ta đưa đi rồi. Chúng cháu cần ông giúp đỡ.”

“Cô ta? Ý cháu là Niệm Lâm?” - Lưu Phàn Thanh nghe Thiển Hi nói xong lập tức không dám tin mà hỏi lại thêm lần nữa.

Nhìn thấy Thiển Hi gật đầu, ông không thể tin được bọn họ lại đi đến bước đường này. Niệm Lâm, dù gì cũng là con gái của ông, còn Nguyệt Nguyệt… Tại sao lại không thể vẹn cả đôi đường!

Thiển Hi nhìn thấy ánh mắt đau lòng của ông cũng cảm thấy buồn một chút, nhưng cô cũng không thể an ủi ông được. Hiện tại cô chỉ có thể cố gắng tìm ra Kha Nguyệt mới có thể giúp được MW thoát khỏi khó khăn hiện tại.

“Ông, Lưu Niệm Lâm hiện tại không chỉ muốn MW, cô ta còn muốn cả mạng của Nguyệt Nguyệt! Muốn cứu được em ấy, cháu cần bản di chúc của ông."

Lưu Phàn Thanh không ngờ bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của bản di chúc đó. Đã vậy còn mang nó ra làm lý do để đấu đá lẫn nhau!

Thiển Hi nghe thấy tiếng thở dài phát ra cũng hiểu được suy nghĩ của ông, nhưng một khi bản di chúc đó còn… cả ông và cả Nguyệt Nguyệt cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Ông, ông chỉ cần giao bản di chúc, chúng cháu sẽ giải quyết mọi vấn đề xảy ra. Nhất định sẽ không kẻ xấu được như ý nguyện, cũng sẽ không khiến MW gặp chuyện không may. Ông tin chúng cháu lần này, được không?"

Lưu Phàn Thanh im lặng một hồi, khóe mắt già nua nhắm nghiền lại như muốn che đi cảm xúc của mình.

Cuối cùng đôi mắt của ông mở ra, bên trong đó không còn sự do dự nữa mà chỉ còn lại sự kiên định, sự tin tưởng vào những người ông đã đặt niềm tin của mình.

"Được, ta tin tưởng các con."

Dương Trình và Đoàn Quang và cả John ngồi trong phòng cả một ngày một đêm, cuối cùng cũng tìm được cách xoay vòng vốn trái phiếu của MW. Nhưng khó khăn hơn chính là phải có chữ ký của người điều hành chính thức…

John vui mừng khi tìm thấy cách giải quyết, nhưng lại đau đầu về việc cứu Kha Nguyệt như thế nào.

"Không biết bên Ran thế nào rồi, chủ tịch có chấp nhận giúp chúng ta không nữa. Chỉ mong ông ấy đồng ý là được."

Dương Trình lại không quá lo lắng, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt rồi đáp lại một tiếng: "Nếu ông ấy không chấp nhận thì chúng ta sử dụng cách khác. Không có gì là không giải quyết được hết!"

John vừa định trả lời thì cửa phòng mở ra, Thiển Hi bước vào với ánh sáng vui vẻ trên mặt.

Đoàn Quang tất nhiên không bỏ qua cơ hội để tiếp cận với cô nên lập tức lớn tiếng hỏi han.

"Có chuyện gì khiến Tiểu Hi nhà chúng ta vui vẻ vậy?"

"Ai là Tiểu Hi nhà anh? Ăn nói cho cẩn thận!"

Dương Trình ngửi thấy mùi thuốc súng phát ra liền lập tức ngăn lại, đổi sang một chủ đề khác: "Chuyện đó xử lý thế nào rồi?"

Thiển Hi nghe câu hỏi của Dương Trình liền vui vẻ đáp lại một chữ 'được'.

Chữ 'được' của cô cũng mang đủ hàm ý để bọn hiểu, mọi chuyện đã ổn thỏa.

"Nếu đã hoàn tất, vậy bắt đầu kế hoạch đi."

Thời gian trôi qua hai ngày không lâu, nhưng đối với Kha Nguyệt lại giống như ở một thế giới khác, đầy u tối và lạnh lẽo.

Lưu Niệm Lâm cả người thong dong ngồi trên ghế, năm ngón tay thon dài vừa mân mê tách trà sứ trắng vừa nói chuyện với Kha Nguyệt một cách nhẹ nhàng.

"Cô cũng rất gan lì đó. Vẫn không nói cho tôi bản di chúc ở đâu, nhưng cô yên tâm, cô không nói thì tất nhiên cũng sẽ có người tình nguyện tự mang nó đến đây cho tôi thôi.”

Kha Nguyệt vốn dĩ đã hai ngày không ăn cơm, chỉ có thể uống nước, nhưng cũng là nước do Lưu Niệm Lâm ban cho. Lúc này cô cũng chẳng còn sức lực nào để cải tay đôi với cô ta nữa, chỉ có thể trả lời bằng giọng nói nhỏ nhẹ như giọng mũi phát ra.

“Tôi đã nói tôi không biết. Cô đừng mong dùng tôi làm công cụ để hãm hại người khác!”

Lưu Niệm Lâm nghe Kha Nguyệt nói xong liền cười phá lên một cách khoái chí: “Kha Nguyệt, cô đang thì thầm cho ai nghe vậy. Sao cứ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai thế. Cô cứ tận hưởng đi, không lâu nữa đâu, cô sẽ phải cuốn gói và cút khỏi nơi này!’

“Cũng không biết ai sẽ là người cút đâu. Cô nên nhớ ba mươi chưa phải là tết, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!”

Lưu Niệm Lâm càng nghe càng không nhịn được mà cảm thấy nực cười: “Người cười cuối cùng tất nhiên là người chiến thắng, nhưng cô cũng quên mất một câu ‘mưu sự tại thiên, hành sự tại nhân’, người tính không bằng trời tính, cô không hiểu à?”

Kha Nguyệt vừa định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại của Lưu Niệm Lâm vang lên.

Nhìn thấy tên số điện thoại quen thuộc trên màn hình, Lưu Niệm Lâm hướng về phía Kha Nguyệt rồi nở một nụ cười vô cùng đắc ý, giống như cô ta là người chiến thắng vậy.

“Nhìn xem là ai gọi tới? Là Thiển Hi, đứa em gái thân thiết của cô đây. Tôi đã nói là sẽ có người tự nguyện dâng đến tận tay tôi!”

“Lên tầng. Đi thẳng quẹo trái.”

Kha Nguyệt không trả lời mà chỉ thăm mắng Thiển Hi trong lòng. Chẳng phải cô đã nói không được tự ý hành sự hay sao, vậy mà bọn họ vẫn tự quyết định.

Rất nhanh cả Thiển Hi và John đã xuất hiện trước mặt Lưu Niệm Lâm cùng một chiếc phong bì nhỏ màu trắng, bên trên còn được niêm phong bằng dấu ấn của MW.

Ánh mắt Lưu Niệm Lâm khi nhìn thấy tập phong bì liền nhanh chóng sáng lên như sao đêm, cả người chỉ muốn ba bước thành một tiến đến giật nó về tay. Nhưng cô cũng không cần vội vàng, bọn họ đã đến đây thì ván bài này… cô thắng là cái chắc rồi!

Thiển Hi nhìn Kha Nguyệt bị hành hạ tới mức người không ra người, ma không ra ma như trước mặt, nắm đấm lập tức siết chặt lại, ánh mắt nhìn Lưu Niệm Lâm cũng trở nên sắc lạnh.

“Cô lấy quyền gì, lấy tư cách gì mà hành hạ Nguyệt Nguyệt thành như vậy? Hả?”

‘Tôi có hành hạ cô ta sao? Không hề. Tôi đối xử với cô ta rất tốt, chỉ là hai ngày không ăn không uống thôi. Cô ta cũng không chết được.”

“Cô…” - Thiển Hi nghe xong lập tức không thể nhịn được nữa nhưng lại bị John cản lại.

“Di chúc đã có. Cô mau thả người ra!”

Lưu Niệm Lâm nhìn tập giấy Thiển Hi cầm trên tay, ánh mắt của cô ánh lên sự thèm thuồng không nói nên lời. Nhưng vì cái lợi trước mắt, cô không thể có phản ứng quá thái quá, chỉ có thể hạ giọng xuống hết mức có thể.

“Muốn tôi thả cũng được, tôi phải xem bản di chúc là thật hay giả. Đâu có thể lấy về khơi khơi như vậy được.”

“Tất nhiên là thật! Cô yên tâm.”

Lưu Niệm Lâm không nói một lời nào, chỉ rời khỏi một chút rồi quay trở lại với một thùng nước lạnh trên tay. Cô ta không nói một lời, cứ như vậy mà tạt thẳng vào Kha Nguyệt từ đầu đến chân.

Hành động đó không chỉ thu hút sự chú ý của hai người Thiển Hi mà có cả hai người đang theo dõi bọn họ qua camera giấu kín

Dương Trình thấy mọi chuyện diễn ra trước mặt, chân mày lập tức nhíu chặt lại đầy vẻ tức giận, ánh mắt như hàn băng nhìn hình ảnh Kha Nguyệt yếu đuối bị trói trên ghế.

Đoàn Quang vừa định lên tiếng lập tức bị hành động của Dương Trình làm cho giật bắn mình, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo. Chỉ thấy anh không nói không rằng lập tức đứng phắt dậy, rồi phóng như bay vào căn nhà hoang trước mặt.

Thiển Hi nhìn thân thể Kha Nguyệt vì bị dội nước lạnh mà run lên, bàn tay của cô nhanh chóng nắm lại thành nắm đấm, giọng nói vang lên cũng trầm xuống đầy tức giận.

“Lưu Niệm Lâm, cô đang làm cái quái gì vậy? Thứ cô muốn chúng tôi cũng đã mang đến rồi, tại sao cô vẫn không muốn thả người?”

Lưu Niệm Lâm vừa phủi phủi bàn tay của mình giống như mới vừa đụng vào thứ gì đó không được sạch sẽ, vừa nhỏ giọng chế giễu sự ngu ngốc của hai người đang đứng đối diện mình.

“Tất nhiên là thử xem các người có mang một bản di chúc giả đến đây rồi bịp bợm nói rằng nó là thật. Muốn lừa tôi, chỉ với hai người, có nắm chắc phần thắng không?”

Thiển Hi còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác đã vang lên cắt ngang.

“Hai người không đủ? Vậy thêm một người, cô có chắc mình sẽ là người cười đến cuối cùng không?”