Nguyệt Quang Của Dương Thiếu

Chương 4: Tôi không cần anh tin tưởng!



Nghe câu nói của Kha Nguyệt, ánh mắt nhuộm chút tức giận của Dương lão cũng dịu hẳn đi. Quả nhiên là người bà hài lòng, lời nói chặn đầu cũng nói một cách nhuần nhuyễn như vậy. Rất tốt!

Dương Trình nghe cô nói xong cũng thần người. Giọng điệu này thật sự rất quen thuộc.

Giống như một người anh từng quen…

Dương lão thái nhìn bộ dạng thất thần của cháu trai thì lập tức hừm một tiếng, kéo tâm hồn của ai đó quay trở về.

Dương Trình vừa định mở miệng thì nghe giọng nói của ba anh vang lên, anh cũng lập tức nuốt luôn câu muốn hỏi vào bụng.

“Tiểu Nguyệt, con có từng làm ở đâu chưa?”

Kha Nguyệt gật đầu, vừa rót thêm một ít nước trái cây vào ly của Dương lão thái vừa nhẹ nhàng trả lời: “Có ạ. Khi còn ở Đức, cháu từng làm việc tại MW, một công ty về thiết kế đồ họa và IT.”

MW?

Dương Trình nghe cô nhắc đến MW thì liền ngẩn ra. MW tuy là một công ty không quá lớn nhưng thực lực thật sự rất ghê gớm. Anh còn nhớ rất rõ, ba năm về trước, bản thân bị một nhà thiết kế không biết tên của MW đánh bại một cách tâm phục khẩu phục trong cuộc đấu thầu dự án ở Đức.

Anh chỉ tiếp xúc với người đó một thời gian nhưng anh thật sự công nhận trình độ của người đó rất cao, kể cả anh cũng cảm thấy có chút không bằng.

Nếu cô thật sự từng làm việc ở MW, việc đưa cô vào Tam Thần Á là chuyện vô cùng dễ dàng.

Dương lão thái nâng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía con trai, thấy ông gật đầu thì lập tức mỉm cười, hướng về Kha Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt à, thằng cháu trai này của bà tuy bề ngoài trưởng thành nhưng bên trong vẫn còn trẻ con lắm. Nó có làm gì sai con cũng đừng giận nó, cứ nói với bà, bà sẽ mắng nó cho cháu.”

Kha Nguyệt nghe bà nói xong cũng vui vẻ đáp lại: “Vâng ạ. Nhưng cháu mong Dương Trình sẽ không làm gì sai, cháu cũng nhỏ mọn lắm đấy ạ.”

“Haha. Được, được.”

Dương lão thái được Hàn Viên Viên đỡ đứng dậy, dìu bà đến bên cạnh Kha Nguyệt và Dương Trình. Bà nắm lấy bàn tay của hai người rồi đan chúng vào nhau, vừa nhẹ nhàng vỗ vừa từ ái nói.

“Bà có chút mệt rồi, mấy lão già chúng ta cũng nên nhường lại không gian cho bọn trẻ. Dương Trình, con tổ chức một cuộc họp báo, thông báo việc con sẽ kết hôn với bên ngoài đi.”

“Nội, như vậy không thích hợp.” - Dương Trình lập tức phản đối.

“Tại sao không thích hợp? Cháu dâu của Dương gia không cần phải giấu giấu diếm diếm với bên ngoài, người tài năng đều chứng minh bằng thực lực của họ, chứ không phải dùng chỗ dựa. Ta tin Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ làm tốt.”

Dương Trác cũng gật đầu chấp nhận cách suy nghĩ này của bà, ông quả thật cũng nghĩ giống như vậy: “Con cứ làm theo lời của bà đi.”

“Còn một chuyện nữa. Dương gia tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng phải dạng xuề xòa. Nguyệt Nguyệt, trước tiên con cứ đến Tam Viên ở một thời gian để quen với mọi người đi, sau khi kết hôn sẽ dọn ra ở riêng.”

Lời nói của Dương lão thái khiến Kha Nguyệt và Dương Trình bất ngờ không nói nên lời…

Sống chung? Bọn họ phải sống chung?

Không phải chứ!

Bọn họ bốn mặt nhìn nhau, không hề có ý ưng thuận nhưng khi lọt vào ánh mắt của người khác thì lại là liếc mắt đưa tình, mừng rỡ không nói nên lời...

Một ngày trước ngày mở họp báo.

Dương Trình đưa Kha Nguyệt đến Olent Fashion. một cửa hàng lễ phục lớn nhất nhì ở Ninh Thành. Hai người vừa bước vào trong thì đã chạm mặt ngay với một quen thuộc, người đó không ai khác chính là Phó Thành.

Phó Thành không ngờ tới là sẽ gặp Kha Nguyệt ở đây, trong lòng lập tức mắng một câu ‘oan gia ngõ hẹp’’. Thấy cô lờ mình mà chỉ chăm chú lựa lễ phục thì lập tức nổi nóng: “Cô kênh kiệu gì chứ, chỉ là một kẻ hám tiền, vì tiền có thể làm bất cứ thứ gì. Kênh kiệu cho ai xem!”

Kha Nguyệt mặc kệ Phó Thành đang hậm hực phun ra mấy câu không được tốt đẹp cho lắm, bản thân vẫn vui vẻ đi lựa lễ phục để chuẩn bị cho ngày họp báo.

Hắn ta thấy cô càng lờ mình thì càng tức tối, càng chửi hăng say hơn, mặc kệ khuôn mặt đã đen lại của Dương Trình.

Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Dương Trình nhưng lại lớn tiếng châm chọc Kha Nguyệt: “Kha Nguyệt à, không ngờ cô lại vớ được một thằng đàn ông nhìn có vẻ được đấy. Không tồi! Cô ăn được bao nhiêu rồi, đủ mua cho mình một chiếc xe hơi chưa? Có cần tôi trợ giúp không, dù gì cô cũng từng rủ tôi vào khách sạn nhưng tôi không đồng ý đấy.”

“Cô đừng quên, cô còn nợ tôi một khoản tiền chưa trả đấy. Không ít đâu!”

“Sao, cô có muốn lên giường với tôi không? Một triệu… thế nào?”

Tới lúc này thì Kha Nguyệt không còn nhịn được nữa. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc váy đắt tiền trên tay xuống, khẽ thả đôi giày cao gót ra khỏi chân, không nói một lời liền nắm lấy cánh tay của Dương Trình, 180 độ xoay một vòng nện thẳng một cước vào bụng của Phó Thành khiến hắn ta ngã lăn quay ra đất. Sau đó còn không quên phủi phủi tay đầy chế giễu.

“Nói đủ chưa? Đừng tưởng bà đây im thì muốn nói sao thì nói, ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu. Biết chưa?”

Hành động của cô cùng biểu cảm như ngậm trái đắng của Phó Thành khiến Dương Trình bất ngờ đến mức không biết nói gì. Đừng nói với anh là cô biết võ…

Phó Thành bị cô đá một cước liền tức giận đến đen mặt, lập tức đứng phắt dậy, vừa giơ cánh tay lên muốn đánh cô vừa lớn tiếng mắng: “Tiện nhân! Mày dám đánh tao, được lắm! Đồ đàn bà lẳng lơ!”

Dương Trình thấy bàn tay kia sắp chạm đến mặt của Kha Nguyệt liền nhanh chóng nắm lấy, trầm giọng cảnh cáo: “Anh nên giữ mồm giữ miệng một chút, miệng quá thối cũng là bệnh nan y không thể chữa! Cẩn thận cái miệng hại cái thân lúc nào không hay đâu.”

Phó Thành nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Dương Trình thì liền nuốt ngay câu chửi vừa định tuôn ra khỏi miệng, chỉ có thể khịt mũi một cái rồi quay người bỏ đi.

Kha Nguyệt nhìn Phó Thành rời đi liền xì một cái đầy tức giận, nhỏ giọng mắng: “Tên đàn ông thối, dám nói xấu bà đây! Đợi đấy!”

Câu mắng của cô dù nhỏ vẫn lọt vào tai của Dương Trình. Anh hắng giọng một cái, trầm giọng chế giễu cô: “Chuyện xấu thì cô nên che lại, tại sao cứ lọt ra bên ngoài vậy? Cô không thấy xấu hổ à?”

Kha Nguyệt không dám tin vào tai mình, vừa trừng mắt thật lớn nhìn anh vừa hỏi lại: “Anh nói cái gì? Tôi không biết xấu hổ?”

Dương Trình nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, hai tay vừa mân mê chiếc vest trong tay vừa nhỏ giọng đáp lại cô.

“Là cô tự nói đấy, không phải tôi.”

Kha Nguyệt nghe giọng nói chế giễu của anh thì tức giận đến phồng má nhưng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ hít một hơi thật sâu để tiết chế cảm xúc của bản thân lại, nhìn thẳng vào mắt của anh, hỏi một câu.

“Anh tin lời của hắn ta chỉ trích tôi. Trong mắt anh, tôi là loại người khiến người khác không tin tưởng như vậy à?”

Dương Trình lắc nhẹ đầu, đến cả một ánh mắt cũng không nhìn vào cô mà chỉ dùng giọng mũi để trả lời.

“Tất nhiên là không. Tôi chỉ tin vào những gì mắt nhìn thấy, những gì tai nghe được.”

Cô không ngờ rằng sẽ nghe được câu nói rặc mùi tra nam từ một người bề ngoài chính trực như Dương Trình.

Anh cũng giống như những thằng đàn ông khác… không khác gì…

Kha Nguyệt buông chiếc áo cưới trong tay, mặc kệ ánh mắt tò mò của nhân viên đang nhìn mình, nhìn thẳng vào mắt của Dương Trình, lạnh nhạt buông một câu rồi xoay người rời khỏi Olent.

“Tôi không cần anh tin tưởng. Hiện tại không, tương lai cũng sẽ không!”