Nguyệt Quang Của Dương Thiếu

Chương 7: Ngày đầu tiên đi làm



Kha Nguyệt không dám tin vào tai mình, mắt nhìn thẳng về phía anh, ngón trỏ run rẩy chỉ ngược về phía mình, lớn tiếng hỏi llại.

"Anh nói cái gì? Tôi không biết liêm sỉ?"

Dương Trình nói xong mới biết bản thân mình hơi quá lời, nhưng anh cũng không cho bản thân sai. Hợp đồng vốn dĩ đã ghi rất rõ, còn chưa được một ngày, cô đã không tuân thủ.

Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt 'tôi nói gì sai sao' của Dương Trình, trong lòng tức giận không nói nên lời. Anh ta mắng cô không biết liêm sỉ…

Cô làm gì sai hả?

Cuối cùng mọi tức giận của Kha Nguyệt hóa thành một nụ cười tự giễu, cây bút trong tay bị cô quăng mạnh xuống mặt đất mà vỡ tan tành. Một lời giải thích hay biện minh cũng không nói, cứ vậy mà xoay lưng đi khỏi phòng.

Dương Trình nhìn cô một lời cũng không nói, cứ vậy mà đi, ttrong lòng dâng lên một chút có lỗi, nhưng lại bị chính anh phủ nhận.

Người sai là cô ta, lý nào anh lại cảm thấy áy náy.

Hừ… để anh xem cô giận dỗi được bao lâu.

Hai ngày cuối tuần với bọn họ giống như tảng băng, lạnh tanh không có tí cảm xúc nào.

Ở Tam Viên, buổi cơm chiều cuối tuần dường như không bao giờ vắng mặt một thành viên nào. Hôm nay, trên bàn ăn có thêm một chiếc bát, một đôi đũa, một chiếc ghế… nhưng lại không có thêm người.

Bà Dương nhìn cháu trai xuống một mình liền khó hiểu gặng hỏi: "Tiểu Nguyệt đâu, sao cháu xuống có một mình vậy?"

Dương Trình nghe bà hỏi tới cô liền cau có một chút: "Làm sao cháu biết được, cô ta đang mệt nên bảo muốn nghỉ ngơi."

Hàn Viên Viên cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng cũng không tiện xen vào chuyện của con trai nên chỉ nhẹ giọng nhắc nhở.

"Con bé dù gì là lần đầu đến đây, con đừng quá khắt khe. Từ từ nhắc nhở cũng tốt."

"Con biết rồi." - Dương Trình không chú tâm vào câu hỏi của mẹ mình, chỉ nhàn nhạt trả lời lại xem như có lệ.

Kha Nguyệt dường như mất hút cả một ngày chủ nhật. Cô giam mình trong phòng, tập trung hoàn thành bản dự án mà cô vừa nhận.

Đến chính Kha Nguyệt cũng không biết thời gian trôi nhanh như vậy, đến khi ánh mắt cô chạm đến chiếc đồng hồ trên tay thì mới phát hiện một điều…

Hiện tại đã là 10 giờ đêm!

Cái bụng bé nhỏ của cô cũng hợp lúc đánh trống, muốn đình công vì bị cô bỏ đói từ buổi trưa cho đến hiện tại.

Bóng dáng nhỏ bé của Kha Nguyệt lén lút lướt qua khỏi phòng làm việc thì thấy Dương Trình đang ngủ say sưa trên giường.

Nhìn anh thong dong như vậy, Kha Nguyệt chỉ muốn đấm cho anh mấy phát, nhỏ giọng mắng mỏ: "Chờ đó, tên rùa chết tiệt! Nếu bà đây không phải đang đói thì sẽ cắn chết anh. Grừ"

Mười phút sau, Kha Nguyệt quay trở lại với một bát mì nóng hổi trên tay.

Nếu có thể cô vẫn muốn ăn ở phòng bếp sẽ tiện hơn, nhưng bất tiện chính là cô không biết bật điện như thế nào. Cuối cùng chỉ đành bê thẳng lên phòng và… thưởng thức nó.

Nhưng đời thường không lường trước được điều gì…

"A…"

Tiếng hét thất thanh của cô đánh thức Dương Trình đang say giấc.

Cảnh tượng trước mắt khiến Dương Trình đầu tiên chính là không nói nên lời, sau đó là tức giận không kìm chế được mà gằn giọng.

"Cô làm cái gì vậy hả?"

"Bên ngoài cửa sổ… tôi vừa thấy có một bóng đen soẹt qua. Cho nên… cho nên hơi run tay…"

Chỉ thấy trước mặt anh, Kha Nguyệt đứng như trời chồng, dưới chân còn vương vãi không ít mì tôm cùng nước dùng.

Thứ khiến anh tức giận nhất chính là bàn tay bị nước sôi làm cho đỏ hồng của cô.

Dương Trình vội vàng nắm lấy tay Kha Nguyệt, kéo nhanh tới bồn nước rồi nhét tay cô vào vòi nước lạnh tanh đang chảy như thác kia.

Kha Nguyệt bị đau liền hất tay của anh ra, lớn giọng trách: "Anh làm tôi đau đấy, anh biết không? Tránh ra!"

Dương Trình thấy bản thân lo lắng nhưng lại bị cô hắt hủi liền tức giận, giọng nói trầm thấp đầy sự khinh miệt:

“Tránh ra? Tôi cũng được xem là chồng chưa cưới của cô, tại sao phải tránh?”

Kha Nguyệt cười khẩy, cảm thấy nực cười cho ba chữ ‘chồng chưa cưới’ anh vừa nói ra. Chồng chưa cưới… cùng lắm chỉ là trên danh nghĩa thôi!

Kha Nguyệt vừa xoay người bước đi, vừa nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Chúng ta chỉ là hôn nhân trên hợp đồng. Chuyện gì nên quản thì quản, không nên quản thì đừng để ý đến."

"Thì sao? Cô đừng quên trong đó có ghi rất rõ ràng… không được có quan hệ mập mờ với người khác giới!"

"Người khác giới? Tôi có quan hệ mập mờ với ai? Anh bị điên à. Tôi không phải hạng gái không đứng đắn như anh nói. Dương Trình, anh đừng có mà quá đáng!"

Dương Trình bị Kha Nguyệt nói đến họng cũng cứng lại, không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng, căn phòng chỉ còn lại tiếng hừ đầy lạnh lùng của cô, tiếng đóng cửa thô bạo và rồi chỉ còn lại mình anh. Chính anh cũng không biết chính mình bị cái gì. Chỉ cần nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ đến cô gọi người đàn ông khác là anh yêu, nhớ đến cô không xem trọng bản hợp đồng của bọn họ.

Hai người cứ như vậy giận dỗi đến không thèm nhìn mặt nhau cho đến ngày hôm sau.

Ngày đầu tiên Kha Nguyệt đi làm nhưng lại có vẻ không được thuận lợi. Cô vừa đến trạm xe buýt thì bị một chiếc xe máy chạy nhanh qua, làm nước dưới đường văng lên tung tóe, ướt cả đôi giày mà cô đang đi trong chân.

Vừa đến cửa công ty thì đã bị một đồng nghiệp nam vì đi muộn mà chạy nhanh đến, va phải khiến cô suýt té nhào xuống đất. Không những vậy, anh ta còn chẳng xin lỗi cô một tiếng nào.

Kha Nguyệt ấm ức đến mức muốn khóc một trận nhưng lại không làm được, chỉ có thể nín nhịn mà đến công ty nhận việc.

Cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Dương Trình cũng có mặt ở đại sảnh, lập tức không nói một lời mà lảng đi nơi khác.

Nhưng khi cô bước vào đã bị nhìn thấy rồi, lập tức bị anh gọi vọng lại: “Thấy sếp mình cũng không biết chào hỏi, mặt mũi trợ lý Kha cũng lớn thật đấy.”

Kha Nguyệt nở một nụ cười đúng chuẩn nghiệp vụ, nhỏ nhẹ đáp lại anh: “Dương tổng, buổi sáng vui vẻ. Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi sắp xếp công việc.”

Dương Trình nhìn bóng dáng của cô rời đi, mặt mày liền đanh lại, khiến cho các nhân viên khác cùng có một suy nghĩ, ‘cô nhân viên này mới đến mà đã chọc giận sếp tổng, quá đỉnh. Về sau phải tránh tiếp xúc với cô ta.’

Phòng họp của tập đoàn Tam Thần Á.

Kha Nguyệt vừa đến bên ngoài đã bị một nhân viên khác kéo lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, mau đứng lại. Cô là nhân viên mới đến à? Sếp đang tức giận mà cũng dám vào làm phiền!”

“Cô là…?” - Kha Nguyệt tò mò nhìn cô gái kia, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi là Nam Tuyền, nhân viên của phòng thiết kế. Cô đừng vào, sếp đang không được vui đấy!”

“Không sao đâu.”

Kha Nguyệt lịch sự gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra thì đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Dương Trình vang lên bên trong.

“Các người làm việc kiểu gì vậy? Một bản hợp đồng nhỏ như vậy cũng không giải quyết được!”

Kha Nguyệt lúc này mới biết được cơn giận của anh không hề nhỏ. Cô cũng không dám quấy rầy mà chỉ rón rén rời khỏi.

Nhưng cô lại một lần nữa bị anh gọi giật ngược trở lại: "Đứng lại. Trợ lý Kha, có thể đi mua hộ tôi một ly cà phê không?"

Với thân phận chủ và nhân viên, Kha Nguyệt cũng không ngại từ chối mà nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng họp, người của phòng thiết kế có mặt không thiếu một ai, kể cả trưởng phòng.

Liêu Mân nhìn Kha Nguyệt mặt mày cau có bước ra khỏi phòng họp liền cười khẩy, nhỏ giọng chế giễu.

"Mới ngày đầu đã chọc sếp, cô nhân viên mới này chắc không quá ba ngày đâu."

Một nhân viên khác còn thêm mắm dặm muối, đệm vào thêm vài câu châm chọc: "Chắc không đến ngày mai được. Ba ngày là quá nhiều rồi."

"Để tôi chống mắt lên xem cô ta bị hành hạ thảm đến mức nào!"

Kha Nguyệt mặc kệ lời của bọn họ, cứ vậy mà rời khỏi. Rất nhanh liền quay trở lại, trên tay còn mang về vài tách cà phê đang chậm rãi mát lạnh vì tan đá.

Dương Trình nhìn thấy tách cà phê đó liền gằn giọng: “Tôi không uống đá. Đổi đi.”

Kha Nguyệt cũng không chấp tính khí khó ở của anh, dù gì cô vào đây là làm trợ lý, bị sai bảo một chút cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng có lẽ sự nhẫn nhịn của cô không được người khác tôn trọng…

Cô mang về một tách cà phê nóng, anh không hài lòng: “Tôi không uống nóng. Đổi.”

Cô lại mang về một tách cà phê khác, lần này cô còn kèm theo một túi đá riêng nhưng anh vẫn không hài lòng: “Không uống. Đổi.”

Nhìn Kha Nguyệt mặt mày nhợt nhạt đi ra khỏi phòng họp, Liêu Mân càng chắc chắn suy đoán của cô là đúng. Kha Nguyệt là cái gai trong mắt của sếp, quả nhiên… để cô chóng mắt lên xem cô ta chống chọi được bao nhiêu ngày!