Nhà Thương Điên Số 13

Chương 2: Điểm bất ổn và sự đe doạ từ tên bắt cóc



Anh đã mở được cánh cửa và nhìn vào trong. Trước mắt anh là một màu đen huyền bí, chỉ có những cái cửa sổ là chiếu ánh sáng từ bên ngoài vào nhưng cũng không quá sáng cho lắm. Thám tử Nick thường mang theo đèn pin nên chuyện này đối với anh thì cũng không lo là mấy.

Thám tử Nick bật cái đèn pin lên và soi xung quanh, đây là một cái sảnh chính. Ở xung quanh là những cây cột cao vút, đỉnh của những cây cột đó là trần nhà. Ở giữa cây cột là dãy hành lang được gắn vào bức tường và những cây cột đó. Phía dưới của mỗi cây cột thì là những nơi để đặt bình hoa, những bình hoa chỉ dùng để trang trí.

Thứ trước mắt anh hiện tại là hai cái cầu thang bắt chéo nhau, thông với hai hành lang trái phải bên trên. Nick suy nghĩ ai là kiến trúc sư đã tạo nên ngôi nhà này, nó thật quá hoàn hảo.

Một tiếng động lạ sau lưng anh, đó là tiếng cánh cửa đã dẫn anh vào cái sảnh này đóng lại. Anh nhận ra và chạy đến cánh cửa nhưng nó đã đóng lại trước kia anh kịp chạm vào. Anh cố gắng mở nó ra nhưng không thành công, có thứ gì đó đã chặn cánh cửa lại.

Thám tử Nick nghĩ rằng chính là người đã gửi bức thư cho mình làm chuyện này. Không còn cách nào khác, anh đành phải đi tiếp vào trong cái bệnh viện đấy. Anh quan sát một lần nữa thì thấy rằng chỉ có cái cầu thang là có thể đi được và bắt đầu đi lên đó. Hai bên tay nắm cầu thang đã bị giòn đi và dễ bể nát chỉ với một vài cú đấm của một người lực lưỡng chứng tỏ bệnh viện đã bị bỏ hoang rất lâu mà không được tu sửa.

Anh bước lên đến bậc thang cuối cùng vào gọi đèn xung quanh ở trên tầng đó. Anh thấy hai bên trái, phải là một lối đi đầy bóng tối, anh chọn ngẫu nhiên phía bên trái. Anh bắt đầu đi vào, xung quanh anh chỉ là những cái ghế, đồ đạc bị quăng tứ tung. Anh đi một đoạn thì thấy có một cánh cửa, trên cánh cửa đó có ghi tên phòng. Căn phòng có tên [Phòng an ninh]

Anh mở cửa căn phòng và bước vào, trước mặt anh là một bản điều khiển và có vẻ nó được dùng để quản lí khắp nhà thương này. Anh chợt nhận ra là có một cánh tay ló ra trên chiếc ghế, có người đang ngồi ở đấy. Anh bắt đầu đi nhè nhẹ lại.

"Có phải... Anh là bảo vệ ở đây?"

Người đó không trả lời và sau một khoảng thời gian ngắn thì Nick đã đến kế bên anh ta. Nick quay chiếc ghế lại và nhận ra người này đã chết. Xác chết đó đã thối rửa như đã chết khá lâu. Anh hơi rùng mình một tí, với kinh nghiệm nhìn thấy xác chết thường xuyên nên anh đã bình tĩnh lại ngay tức khắc. Anh đẩy cái ghế cùng với cái xác đó sang một bên và lại càng ngạc nhiên hơn nữa, những cái máy quay trên màn hình vẫn còn hoạt động như có ai đó đã bảo dưỡng chúng.

"Vì sao những thứ này lại có thể hoạt động khi chúng đã bị bỏ nhiều năm? Lẽ nào không chỉ có bệnh nhân tâm thần mà cô sơ đã nói, mà còn có người vẫn còn có người bình thường khác đang âm thầm ở trong đây. Rốt cuộc người đó muốn cái gì trong nhà thương này?"

Trong lúc đang suy nghĩ, anh đã bị đánh lén bởi một vật cứng vào trong đầu và bất tỉnh. Một kẻ không nhìn rõ mặt mũi đã đánh và lôi anh ra khỏi phòng an ninh.

"Thưa thám tử, cám ơn ngài đã đến đây. Đừng lo, tôi sẽ tiếp đãi ngài tận tình và chu đáo."

Nick tỉnh lại trong một căn phòng cũ kĩ và dường như đó là phòng bệnh nhân, đầu anh cảm thấy khá đau. Anh đặt tay lên và vò đầu mình một lát thì mới nhớ ra là mình đang làm gì và vì sao mình lại ở đây.

Anh nhìn bao quát toàn căn phòng thì không thấy gì. Cho đến khi anh chú ý đến chiếc giường cạnh bên chiếc giường anh đang nằm, có một cậu bé trai đang nằm trên đó. Anh đứng dậy loạn choạng vài giây thì đi đến cạnh bên chiếc giường. Anh đặt ngón cái và ngón trỏ bên tay phải anh vào cổ cậu bé để xem cậu vẫn còn sống hay không.

"Vẫn còn sống... Nhưng sao một cậu bé lại có thể đến được chỗ này?"

Nick cảm thấy quái lạ về cậu nhóc này. Anh bắt đầu tìm xem có cách nào đi ra khỏi đây, anh đã tìm ra được một cánh cửa phía bên kia của chiếc tủ, nó đã bị chiếc tủ chặn lại. Chiếc tủ này hơi nặng nhưng vẫn vừa sức với anh.

Anh có cảm giác sau khi mở cái tủ này ra thì nó sẽ không an toàn nên ngồi đợi cậu bé tỉnh lại.

Thời gian cứ thế mà trôi, từng giờ trôi qua như con rùa chạy làm anh đánh giá thời gian sai, nếu không có chiếc đồng hồ trên tay, có lẽ anh đã nghĩ thời gian đã trôi qua vài ngày rồi.

Anh nhìn thoáng qua cậu bé thì chợt nhận ra là có một thứ gì độn lên trong cái túi quần. Anh đưa tay lấy ra xem thử, đó là một cuộn cassette. Anh mừng rỡ trong lòng nhưng chợt nhận ra là mình không có đầu máy thì sao mà nghe được cái băng này

Anh tìm khắp mọi ngóc ngách để xem coi có một thứ gì để mở cái băng này lên. Anh tìm khắp nơi, cho đến nữa tiếng sau thì anh tìm được. Có một cái đầu máy đặt ở dưới nệm anh nằm. Anh bỏ cái băng cassette vào và ngồi nghe.

Một tiếng khàn khàn từ trong máy, dường như giọng nói đó đã qua chỉnh sửa nên anh không xác định được.

"Chào thám tử Nick, không ngờ anh lại dám bén mảng đến đây chỉ vì một cái bao thư đó. Có vẻ như tôi không tiếp đãi anh nhiệt tình nhỉ, xin lỗi nha! Nhưng anh nên biết rằng, tính mạng của anh đang nằm trong tay tôi. Tôi khuyên anh nên nghe lời tôi nói nếu không là cả hai sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu.

Vì sao tôi lại làm chuyện này à? Đó chính là do anh đấy, anh đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc của tôi. Đừng lo lắng, đứa con gái của gia đình đó vẫn đang trong tay tôi, nếu anh làm gì chống đối thì tôi không chắc cô bé sẽ không có một vết trầy hay xước.

Điều đầu tiên tôi cần anh làm là đi đến phòng kiểm soát. Có một tấm bản đồ được đặt trong tủ thuốc gần đó, nếu nhìn kĩ thì anh sẽ thấy. Khi đến được phòng kiểm soát thì anh sẽ thấy một con quái vật, anh phải trốn được nó cùng thằng nhóc đó. À mà quên nữa, nhớ rằng đừng gây nên tiếng động quá lớn, bọn thần kinh đó có khả năng nghe rất tốt. Cuộn cassette thứ hai tôi đặt ở trong phòng nhà vệ sinh gần đó. Nhớ là đừng để chết, nếu anh chết thì tính mạng của con bé này lìa đời. Hahahahahaha"

Sau khi nghe xong băng cassette thì thám tử Nick cảm thấy rất tức giận đối với tên đó. Vì sao hắn lại làm chuyện này? Vì sao lại nhắm đến mình? Đó là những câu hỏi trong lòng anh hiện giờ.

"Hơ! Hơ."

Cậu bé đó đã tỉnh lại và ngáp lên vài tiếng ngây thơ. Cậu vẫn không nhận ra là mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào. Cậu dụi hai mắt và nhìn xung quanh thì thấy Nick. Cậu hoảng hốt lùi lại và ngã chỏng chân lên trời. Nick đứng lên khỏi chiếc giường và đi lại gần nhìn cậu bé với vẻ mặt rất ư là đáng sợ đối với cậu.

"Chú... Chú là ai? Và đây là đâu? Sao cháu lại ở đây?"

Cậu nhóc nói lúng túng như đang ngậm hột thị. Cậu bắt đầu hoảng loạn nhẹ. Nick phải dỗ cậu một lúc thì cậu ta mới nín. Nick hỏi cậu vì sao cậu lại ở đây và bắt cậu phải nhớ thật chính xác.

Cậu bé kể:

"Cháu tên là William, cháu sống tại Milla (gần đường số 13). Trong lúc đang chơi ngoài công viên thì có một người bịt mặt đi đến và nói chuyện với cháu. Cháu với người đó đến chiếc ghế gần đó và ngồi nói chuyện với nhau. Người đó bịt mặt rất dày nên cháu không phân biệt được nam hay nữ nhưng mà người đó nói chuyện vui lắm. Sau đó người đó cho cháu viên kẹo, cháu ngậm nó một lúc lâu rồi bất tỉnh, sau đó nữa thì tỉnh dậy và thấy mình ở đây."

Qua lời kể của William dường như không cho Nick được manh mối nào. Nick chỉ còn cách là đi theo lời chỉ dẫn của tên đã bắt anh đến đây.