Nhà Thương Điên Số 13

Chương 3: Tên tâm thần khổng lồ



Nick sử dụng sức mạnh của mình để đẩy cái tủ cản đường anh thoát khỏi cái căn phòng ngột ngạt này. Sau một thời gian ngắn thì anh đã đẩy nó ra được. William vẫn đứng đó và đợi Nick dẫn đi. Nick mở cánh cửa cũ kĩ và đầy bụi bám vào để thoát khỏi căn phòng ngột ngạt đó cùng với William.

Hiện diện trên mắt của anh là một dãy hành lang dọc từ bên trái qua phải. William cũng đã tìm thấy cái bản đồ, nó được vẽ khá là cẩu thả, không đâu ra đâu. Đến cả một đứa con nít cũng có thể vẽ đẹp hơn, nhưng đủ để nhìn đường.

William và Nick nhìn vào bản đồ, bản đồ chỉ họ quẹo phải bắt đầu từ căn phòng. Sau đó quẹo trái và đi thẳng đến chỗ cuối hành lang sẽ thấy một căn phòng. Đó chính là phòng kiểm soát cả bệnh viện.

Anh dắt tay William đi dọc hành lang dài đó, đã gần đến phòng kiểm soát. Bỗng chốc họ nghe thấy một tiếng gào lên trong căn phòng anh vừa bước qua. Tiếng kêu đó như một con quái vật vừa ngửi được mùi vị của thức ăn. Nó làm tim của anh như đánh khỏi lòng ngực. Anh nhìn xuống William và thấy cậu bé cũng đờ người ra hết.

"Tiếng... Gì vậy chú Nick?"

"Nó phát ra từ cánh cửa đó... Chú cũng không biết!"

Có một cái khe cửa bị đục lỗ, nhân tiện vì tính tò mò nên anh nhìn vào trong. Anh hoảng hồn la lên trước khi kịp bịt miệng mình lại không cho tiếng la phát ra. William cảm thấy tò mò nên cũng nhìn vào. Đúng lúc đó cái thứ trong căn phòng nhìn về phía cậu bé làm cậu tái xanh cả mặt và la lớn hết cỡ.

Nick nhanh tay bịt miệng cậu bé lại nhưng không kịp, có vẻ như nó đã nghe thấy. Nó gầm lên thêm vào tiếng trước khi bắt đầu mọi thứ im lặng. Một giây, hai giây, ba giây... Nick vẫn không nghe thấy tiếng động đó nữa.

Anh rướn người lên và nỗi da gà, đứa trẻ ngồi dưới đất cũng thế. Họ đã nghe một tiếng động, hai tiếng động, ba tiếng động rất lớn và nó càng ngày càng lớn hơn nữa. Nó đang từ từ bước đi đến gần hai người, Nick nhận ra sự nguy hiểm và dắt tay William chạy khỏi đó. Họ chạy dọc theo hành lang và đến được nơi mình cần phải đến. Trên cửa phòng có ghi rõ là [Phòng kiểm soát]

Anh mở cửa chạy vào và đóng sầm cửa lại. Anh chợt nhận ra đều đó thật ngu ngốc, tiếng động đó có thể sẽ thu hút được nó. Anh chốt cánh cửa lại và trốn vào một cái tủ cùng với William. Hai người lúc này đang thở hỗn hễn. Tiếng bước chân ngày càng đến gần họ, đó là tiếng bước chân của tên khổng lồ. Có lẽ do tiếng động đập cửa trong lúc anh không bình tĩnh, nó đã nghe thấy.

Trong lúc này, nó đã đứng bên ngoài căn phòng và đang ra sức đập cánh cửa. Ngay thời điểm hiện tại, William và cả Nick đến thở cũng không dám vì sợ nó có thể nghe thấy. Trong tủ có một cái khe đủ để Nick nhìn vào nhưng nó hơi cao so với William.

Mỗi lần con quái vật đó dùng sức đập mạnh vào cánh cửa là mỗi lần cái tiếng đùng đùng phát ra đó làm cho tim của William và Nick đập mạnh như muốn vỡ ra. Ngay khi cánh cửa đã bị phá, tiếng vang cuối cùng của cánh cửa đỗ sập xuống cũng là lúc tính mạng của hai người gặp nguy hiểm.

Thần kinh của Nick và William căng như chão. Một tay anh phải ra sức bịt miệng của William để tránh đứa nhóc la lên còn tay kia thì anh phải tự cắn vào để giảm đi nỗi sợ bằng cách gây đau bản thân. Nó đã tiến tới chiếc tủ mà họ trốn sau khi quan sát khắp căn phòng.

Tâm trạng của Nick lúc này như là muốn có cây súng thì chỉ muốn bắn vào đầu mình để chết cho xong vì nó vượt quá sức chịu đựng của anh. Cũng hên là con quái vật đó chỉ quan sát một lúc rồi bỏ đi chứ không có ý định muốn mở chiếc tủ.

Lúc này tâm trạng anh như vừa mới vượt qua được một biển nham thạch sau khi đi qua một sợi dây thừng và chỉ với một cái cây để giữ thăng bằng vậy. Anh thầm nghĩ thật tốt quá và bỏ tay khỏi miệng của William.

Anh và William bước ra khỏi cái tủ sau khi con quái vật đó rời khỏi phòng. Lúc này anh và William vẫn chưa bình tĩnh được hết nhưng đủ nhận ra mọi thứ là đã an toàn.

"Lúc nãy cháu cảm thấy... Thật khủng khiếp!"

"Chú cũng vậy! Con quái vật đó là như thế nào vậy?"

Nick xem nữa là quên nhiệm vụ của anh, anh đã nhớ lại sau vài giây thất kinh hồn vía vì cái con quái vật đấy. Nhưng vì sao hắn chỉ bảo anh ta đến đây mà không cho thêm bất cứ manh mối nào? Anh thấy làm lạ và nhớ ra là hắn ta có nhắc đến cuộn băng Cassette thứ hai.

Anh chợt nhận ra là phía bên trái bắt đầu từ lối ra vào có một cái màn hình, Nick đi lại và nhìn vào cái màn hình đó. Anh cuối cùng cũng đã biết vì sao mà hắn ta bắt anh đến đây. Hắn ta muốn anh đi xuống dưới ống ngầm của bệnh viện để có thể tìm giúp hắn một thứ.

Cái camera từ màn hình đã hiển thị rõ tấm giấy mà tên đó đặt từ trước. Cái camera đó đã được cố định vào cái tờ giấy có ghi dòng chữ. Anh đành phải nhận cái nhiệm vụ oái ăm đó, anh nghĩ có lẽ cái mùi cống phía dưới ống ngầm đã bị bỏ lâu ngày chắc nó kinh tởm khỏi dám suy nghĩ luôn. Nhưng vì cô bé mà anh đành phải đi.

"Nếu chú muốn đi xuống đó thì cháu cũng sẽ đi với chú!"

Cậu nhóc đã nhiệt tình thế thì lẽ nào Nick không đồng ý, dù sao thì để cậu bé trên đây cũng không an toàn.

"Có lẽ hắn muốn mình lấy xong đồ vật mà hắn yêu cầu rồi mới đi lấy cuộn Cassette thứ hai.

William cùng với Nick bắt đầu rời khỏi căn phòng. Từ phía góc tường, có một cái camera đang chăm chú nhìn họ nãy giờ.

"Dưới đó sẽ có món quà đặc biệt cho ngươi, cố gắng mà lấy giùm ta cái món đồ đó đi!"