Nhà Thương Điên Số 13

Chương 4: Chìa khoá ống ngầm



Nick và William rời khỏi cửa phòng và bắt đầu tìm đường đi xuống ống ngầm, nhờ vào cái bản đồ nên anh và William đã tìm thấy nơi đi xuống ống ngầm rất nhanh, một cái cầu thang dẫn xuống. Dù tấm bản đồ có vẽ xấu nhưng nó vẫn là thứ có ít trong lúc này. Anh mở cửa và nhận ra... Cánh cửa đã bị khoá.

"Sao thế? Sao chú không mở nó đi?"

Cậu bé vẫn chưa biết là cánh cửa nó đã bị khoá mất rồi. Nick giải thích cho đứa nhóc biết và hai người đi tìm chìa khoá để mở nó ra vì dường như chỉ có cái cầu thang phía sau cánh cửa đó là nơi dẫn hai người đi xuống ống ngầm. Nhưng chiếc chìa khoá có hình dáng ra sao mà tìm, đó là câu hỏi lớn nhất của anh

Nick và William đi dọc trên hành lang một lúc thì nhìn thấy trước mặt họ có một người đang ngồi trên chiếc xe lăng. Nick và William đi lại gần và nhìn xem người đó còn sống không. Đó là một người cao niên với khuôn mặt theo suy đoán thì tầm 35 đến 45 tuổi. Ông ta ngồi trên chiếc xe lăng mà không động đậy một chút nên Nick nghĩ mình cần kiểm tra giống William lúc đầu.

Khi Nick vừa đưa ngón tay mình lên cổ ông ta thì đột nhiên ông ta nhảy sổ lên người Nick và trì anh xuống đất. Anh cố kháng cự lại trong khi William vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra

Người đó luôn miệng kêu "Thả tao ra khỏi đây!" Và vừa bóp cổ Nick

Anh cố hết sức đấm vào mồm của ông ta bằng nắm đấm của mình và hất ông ta ra cùng với William nắm vai ông kéo ra khỏi Nick.

Sau cơn hoảng hồn đó thì Nick lại thận trọng hơn khi đứng lên phủi tay áo và tiến đến gần ông ta một lần nữa. Lúc này Ông ấy có biểu hiện khác thường, ông ta bò lại một góc và ngồi co rúm lại. Nick chợt nhìn thấy phía bên trái ngực ông ta có cái tấm bảng.

[Bệnh nhân số 10293]

Nick mới biết đó là bệnh nhân tâm thần, thảo nào ông ta lại chuyển biến tâm lí nhanh đến vậy.

"Sao ông ta lại kì lạ vậy chú Nick?" William hỏi với giọng điệu tò mò.

"Ông ta đã mắc một loại bệnh tâm thần. Đó là bệnh có thể làm ta chuyển biến tâm lí nhanh như vậy đấy. Từ vui thành buồn, từ buồn thành giận. Lẫn lộn nhau và không theo một chút quy luật nào."

William vẫn nhìn Nick với ánh mắt ngây thơ tạo vẻ vẫn chưa hiểu Nick nói gì.

"Từ từ lớn lên cháu sẽ hiểu."

Nick có cảm giác là mình đang nói một câu rất ngây thơ giống như khuôn mặt cậu bé lúc này. Tình hình hiện tại không biết có sống để mà về không mà anh ta lại nói như thế.

Nick cảm thấy có lỗi khi nhìn khuôn mặt ngây thơ mà lém lỉnh của cậu nhóc sau khi nói ra câu đó và nắm tay cậu nhóc dắt đi tiếp. Trong lúc đi thì Nick có một đề nghị hết sức trẻ con với William.

"Này William, từ giờ chú gọi cháu là Will được không?"

"Sau cũng được ạ! Với lại cháu cũng rất thích tên chú mới đặt cho"

Họ đi một lát thì gặp rất nhiều cánh cửa, Nick và Will nhìn lên thì thấy số cửa phòng [Phòng 132]. Trước mặt họ là hai người bệnh nhân đang ngồi dán mắt vào một cái Tivi không có sóng và nhìn rất chăm chú. Nick và Will đi ngang qua thì một tên trong số chúng quát lên.

"TRÁNH RA KHỎI CÁI TIVI CỦA TAO!"

Biết họ bị bệnh tâm thần nên tránh đi là điều hay nhất họ có thể làm nên khi tên đó quát lên một tiếng thì làm họ giật mình, tim như bắn khỏi lòng ngực.

Sau khi hoàn hồn thì họ lại nhìn lại mặt của tên đó. Hắn vẫn đang liếc nhìn Nick và Will làm họ rùng mình và đi tiếp. Họ bắt đầu lục lọi khắp căn phòng và tránh tầm mắt của tên bệnh nhân đó, hắn ta tự nhiên đập bàn lên làm hai người trong lúc tìm kiếm bất ngờ, giật bắn người một phen.

Tên đó chỉ đập bàn như thế và ngồi yên đó nên họ lại tiếp tục tìm kiếm, nhưng lần này lại thận trọng hơn. Nick tiếp tục mở những cái tủ nhỏ của chiếc bàn làm việc, anh mở cái tủ cuối cùng bên dưới thì tình cờ lại thấy một tập tài liệu.

Anh mở ra và thấy một tờ giấy có ghi rất nhiều chữ.

{Ngày 20/02/200x

[Bệnh nhân số 10293] có biểu hiện bất thường sau khi đã sử dụng virus gây ảo giác được chế tác từ ma tuý.

Triệu chứng: Đôi lúc sợ hãi co rúm lại, đôi lúc lại nổi điên lên và luôn miệng nói "Cho tao ra khỏi đây!"

Kết quả: Ma tuý loại mới này đã thất bại do không đáp ứng được nhu cầu.

Gửi đến công ty Mekar tập tin. Sau khi đã đọc xin hãy thu hồi lại và chỉnh sửa thành phần}

Kết thúc tập tài liệu là tên của người bác sĩ đã thí nghiệm. Sau khi đọc tập tài liệu thì tâm trạng của Nick phẩn nộ lên.

"Thì ra, một ổ ma tuý được che lấp bởi một cái nhà thương à. Vụ này xem ra khá là lớn đấy! Và cũng không ngờ rằng công ti thành lập nên bệnh viện lại đứng sau vụ này" Nick thầm nghĩ.

"Chú đang coi gì vậy?"

"Ối!... À à không có gì." Nick giật mình.

Anh biết rằng không nên để cho Will nhìn thấy cái thứ này nên anh đã bao biện.

"Đó chỉ là... Là... Là là hồ sơ của bệnh nhân thôi mà! Đấy, cháu thấy chưa!"

Nick đưa cho Will xem nhưng chỉ xem được bên trên, phần còn lại đã bị Nick che mất. Will cảm thấy mình bị lừa nên làm mặt giận với Nick. Nick phải mất một lúc mới giải thích cho cậu bé theo một cách hiểu khác của cái tập tài liệu.

Nick thúc giục Will rời khỏi căn phòng này và đi chỗ khác. Họ bò dưới đất để tránh tầm mắt của tên tâm thần đó và đi ra khỏi căn phòng. Họ bắt đầu đi đến cánh cửa thứ hai có tên là [Phòng 133] và mở ra thì thấy bên trong không có gì, chỉ là những đồ dùng cũ kĩ được đặt linh tinh trong đó. Đến căn phòng thứ ba [Phòng 134] thì họ thấy một vật gì đó được đặt trên bàn.

Nick và Will đi đến thì nhìn thấy cái vật phát sáng đó là một cái chìa khoá. Nó có một cái dây ghi chữ gắn ở phía cuối. Họ nhìn vào cái dây đó thì thấy một dòng chữ làm họ mừng rỡ lên.

[Chìa khoá cửa cống]

Họ rời khỏi căn phòng và bắt đầu trở về cánh cửa cống, nơi mà họ nhận nhiệm vụ đầu tiên của kẻ bắt cóc.

Trong lúc rời khỏi phòng thì họ nghe thấy tiếng gì đó và sau đó lại im bặt. Họ cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa vì đã có chiếc chìa khoá. Họ có thể đi một mạch về chỗ cánh cửa đó.

Ngay khi đi qua cửa phòng số 132 thì họ bị cái tên quát họ lúc nãy nhảy ra bất ngờ và tấn công. Họ nhanh chóng chạy khỏi cái tên đó, đến một cua quẹo thì hai người đứng trực sẵn. Đợi tên đó chạy đến thì họ sẽ sử dụng cây gậy họ nhặt được trong lúc chạy để đập hắn một phen.

Không ngoài dự đoán, hắn đã chạy đến và ăn hai cú đập vào mặt và bụng trời giáng sau đó nằm lăn quay bất tỉnh.

"Sao cháu đập mạnh vậy?"

"Chú hơn gì cháu đâu!"

Dù sao thì anh cũng thấy hơi tội vì đã đánh một người tâm thần không rõ chuyện đang làm.

"Thôi kệ đi chú Nick! Ta đi thôi."

Đành nghe theo lời Will nói chứ lỡ đánh hắn thì cũng đánh rồi.

Hai người quay trở lại cánh cửa đó, lúc này nhờ cái chìa khoá mà họ đã mở được và họ bắt đầu bước xuống đấy. Hai người không biết rằng họ đã phạm một sai lầm là không khoá cái cửa đó nên tên quái vật khổng lồ đã tình cờ đi xuống.