Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 2: Bị ốm



Translator: harn812

Chăn Tinh trong lòng chán chường bẹp dí trên giường lớn, cảm giác như bản thân đã không còn trong trắng nữa rồi. Cậu không còn sạch sẽ nữa....

Lòng đau như cắt, tâm như tro tàn, trái tim nguội lạnh.jpg

Lương Tiêu chẳng hề hay biết chiếc chăn của mình đang đau buồn mức nào, anh xốc chăn lên, chui vào trong, chăn có phơi nắng lúc chiều, nên giờ vẫn còn đượm mùi nắng. Nhắm mắt lại giống như đang thưởng thức miếng bánh ngọt trà chiều dưới ánh mặt trời dịu nhẹ. Kể ra thì cũng lạ, có vẻ như chiếc chăn này lúc nào cũng luôn ấm áp thì phải, giống như là nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể người.

Độ ấm vừa phải, vừa thơm vừa mềm, y như ôm một người đang ngủ. Lương Tiêu cọ cọ cằm lên chăn, bất tri bất giác thả lỏng tâm trạng, cơn buồn ngủ ập tới.

Chăn Tinh cạn lời nhìn người đàn ông cao lớn dán vào lồng ngực mình, còn cọ cọ cằm lên đầu mình nữa, cậu nghĩ tui mà động đậy thì coi thử anh có chết ngất tại chỗ không. Rồi sẽ có một ngày tui tức nước vỡ bờ thì sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác của Hứa Tiên* cho mà coi. Trên giường lòi ra một cái chăn thành tinh cũng chả khác là bao so với trên giường xuất hiện một con rắn lớn đâu ha.

*Nhân vật trong Bạch Xà truyện: Bạch Xà là một con rắn trắng nằm dưới Tây Hồ, hóa phàm thành Bạch Nương Tử, cùng Hứa Tiên – một chàng thư sinh đẹp trai, nho nhã gặp gỡ và nên duyên vợ chồng. Bạch Xà có kẻ thù là Pháp Hải hòa thượng. Biết Hứa Tiên và Bạch Xà đã thành hôn, Pháp Hải đến gặp Hứa Tiên, dụ dỗ chàng tin rằng Bạch Nương Tử là yêu quái. Nghe lời hòa thượng Pháp Hải, Hứa Tiên chuốc rượu Hùng Hoàng cho Bạch Nương Tử khiến nàng hiện nguyên hình rắn. Nhận ra sự thật, Hứa Tiên kinh hãi mà chết. Bạch Xà truyện còn đoạn sau nữa, bởi vì câu trên chỉ liên quan đến ngang đoạn này nên mình giải thích ngang đây thôi.

Chăn nhỏ màu đen trào phúng bên trong đầu cậu: "Có bản lĩnh thì nói được thì làm được coi!" ╮( ̄⊿ ̄)╭

Bó tay hmu hmu, cậu sợ lắm, sợ bị xẻ thành từng miếng, chỉ dám chích chích choe choe trong lòng thôi, chứ vẫn còn phải ngoan ngoãn lo đóng vai chiếc chăn cho đàng hoàng.

Tui làm ấm giường cho người ta ngủ, không ấm bao trả hàng!

Đợi đến khi Lương Tiêu hít thở chậm rãi, cậu mới giơ góc chăn huơ huơ trước mặt anh, sau khi chắc chắn rằng anh đã ngủ say, cậu rón rén đưa góc chăn ra lôi cái điện thoại ở tủ đầu giường lên trên giường. Hôm qua cậu đã có ý định thử làm như vậy rồi, nhưng người đàn ông này khỏe khủng khiếp, giữ chặt cậu lại, đến tay chân cậu cũng không thể di chuyển.

Chăn Tinh đã tính hết rồi, nếu như mà lúc trước cậu có quen Lương Tiêu, vậy chắc chắn sẽ có số liên lạc, không phải cậu cố ý xâm phạm quyền riêng tư của Lương Tiêu, chỉ là cậu muốn lướt xem có cái tên nào quen thuộc trong danh bạ của anh không thôi, nói không chừng có thể nhớ lại được gì đó thì sao.

Do chăn quá mềm nên dù cậu lôi cả nửa ngày thì cái điện thoại cũng chả xê dịch tẹo nào, mãi đến khi cậu khó khăn lắm mới dùng góc chăn túm lấy được cái điện thoại, thì phát hiện ra màn hình cảm ứng không một chút thân thiện với người dùng là yêu quái không có hình người, góc chăn không thể vuốt được màn hình, quả nhiên phải dùng khoa học mới đánh bại được mê tín lạc hậu.

Chăn Tinh thở dài, cẩn thận bỏ điện thoại về lại chỗ cũ. Lén lén lút lút một hồi, ngoài việc làm cho bản thân nóng đến bốc hơi ra, thì chả có cái vẹo gì có ích cả. Chăn thì không có cách nào thoát mồ hôi, không chỉ có mình cậu nóng, Lương Tiêu chui ở trong chăn cũng nhăn mày, thở nặng hơn đôi chút.

Lúc Chăn Tinh đang muốn nâng người lên, để chăn tản nhiệt đi, Lương Tiêu đột nhiên xoay người túm chăn kéo vào trong lòng, hai tay bó chặt Chăn Tinh lại, đầu rúc vào trong chăn, để lộ cả tấm lưng ra bên ngoài.

Chăn Tinh dùng góc chăn sờ sờ sau tấm lưng trần của anh, cảm thấy như này không ổn, gắng sức vùng vẫy, nhưng cũng đành bỏ cuộc trước cái bear hug* của anh, chỉ có thể doãi người ra thành hình chữ L, phủ thân dưới của mình ngang thắt lưng của anh. Doãi nguyên nửa ngày, Chăn Tinh cũng sắp nghẻo mất thôi, một người một chăn quấn thành một, dùng tư thế kỳ cục như vậy tiến vào mộng đẹp.

*Bear hug – dịch nghĩa đen là "bị gấu ôm" kiểu như là hai tay dang rộng ra ôm chặt lấy người khác như kiểu quắp lên người luôn í =)))

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Tiêu bị đồng hồ sinh học đánh thức, từ từ mở mắt, nhưng cảm giác đầu nặng nề, không có chút sức nào. Anh đỡ người dậy, chỉ thấy chiếc chăn hôm qua anh đắp ở trước người bây giờ nằm gọn trong lòng anh, còn tay chân anh thì phơi ra ngoài hết. Anh cảm giác được hình như mình bị cảm rồi. Vốn muốn xuống giường thay quần áo, nhưng vừa nhấc người, trước mắt hoa lên, mất mấy giây mới chầm chậm ngồi về lại trên giường, xem ra hôm nay không thể đi làm rồi.

Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho thư ký Lâm, bảo cậu đến biệt thự một chuyến, rồi mới đứng dậy từ từ, đi ra khỏi phòng ngủ.

Chăn Tinh ở trên giường nhìn anh nhích từng bước một ra khỏi phòng ngủ, trong lòng không nhịn được có chút lo lắng, nếu như đêm qua cậu nghĩ cách gọi anh dậy, để anh đắp chăn lại cho đàng hoàng thì ổn rồi. Chăn Tinh cuộn mình lại tự trách, cảm thấy do mình nên anh mới bị ốm.

Dưới lầu, thư ký Lâm cầm một phần đồ ăn sáng mở cửa nhà sếp, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy sếp mình mặc bộ đồ ngủ ngồi trên sô pha, trên bàn trà đối diện đặt một chiếc laptop, ngồi im như tượng, ít khi nào anh thấy sếp mình mơ màng như vậy. Mặc dù không phải anh chưa từng nhìn thấy sếp mặc đồ ngủ, nhưng mà cho dù sếp Lương mặc đồ ngủ đi nữa, thì biểu cảm trên mặt anh vẫn lạnh tanh, khí thế hừng hực, một đóa hoa cao lãnh chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể khinh nhờn xâm phạm nha. Nào có giống như hôm nay, hồn như ở trên mây. Thư ký Lâm lén liếc nhìn Lương Tiêu.

"Hôm nay sếp không khỏe sao?" Cậu đặt đồ ăn sáng lên bàn, chú ý sắc mặt Lương Tiêu không được tốt, hơi thở cũng hơi nặng.

"Không sao, có đem văn kiện tôi cần đến không?" Lương Tiêu đưa tay ra, thư ký Lâm nhanh chóng đưa văn kiện cần ký tên cho anh. Lúc Lương Tiêu xem văn kiện, cậu bỏ thùng thuốc vừa tìm được lên bàn: "Bị bệnh thì phải uống thuốc, hôm nay sếp nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc trong công ty cũng không cần lo lắng đâu ạ, có bọn tôi rồi."

Lương Tiêu vực dậy tinh thần ký hết văn kiện, ngồi trước bàn ăn cố gắng ăn hết một bát cháo vào bụng, dưới sự thúc giục của thư ký Lâm, anh uống thuốc. Thư ký Lâm bên này còn đang hát cải lương, anh nhức đầu buông chén xuống nói: "Cậu có thể đi được rồi!"

"Không được đâu ạ! Tôi phải tận mắt nhìn sếp nằm lên giường nghỉ ngơi cơ, bị bệnh thì không thể thức nhiều, buồn ngủ phải đi ngủ, có khi ngủ một giấc xong sẽ khỏe hơn đấy." Thư ký Lâm vừa nói vừa thu dọn văn kiện và đồ ăn sáng.

"Buổi tối sếp muốn ăn gì, hay là tôi mang cơm của Hương Thiện Khách nhé, nghe nói bọn họ mới có menu mới đó!"

"Im lặng." Lương Tiêu nổi gân xanh trên trán đánh ngắt tuồng cải lương của cậu, có chịu thôi không. Tự nhiên anh cảm thấy mệt hơn, thế là đứng dậy, đẩy ghế bước lên lầu.

Thư ký Lâm cầm thuốc và laptop ở trên bàn lẽo đẽo theo sau anh đi vào phòng ngủ, đặt thuốc và nước lên tủ đầu giường, rồi đưa laptop cho Lương Tiêu đang ngồi trên giường.

Cậu cúi đầu, sợi tóc trước trán rơi xuống, trong có vẻ trẻ hẳn ra mấy tuổi. Thư ký Lâm nhìn anh sếp của mình hồn như sắp bay về lại thời đi học đến nơi, trong chớp mắt như có mẹ nhập vào người, cậu vừa định mở miệng. "Ra ngoài." Lương Tiêu lạnh lùng ngăn cậu tụng kinh.

Thư ký Lâm bĩu môi, ủ rũ đang chuẩn bị rời đi. "Cậu bé kia sao rồi?" Lương Tiêu đột nhiên hỏi.

"Cậu bé? Anh nói Chúc Húc phải không, vẫn như vậy, bác sĩ nói chấn thương não của cậu ấy đã ổn rồi, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh.... hoặc cũng có lẽ mãi mãi không tỉnh dậy được." Thư ký Lâm ngẩn người, rồi lắc đầu.

"Vậy thì tìm bác sĩ khác đến chữa, trong nước không được thì tìm ngoài nước." Lương Tiêu nhàn nhạt nói.

Thư ký Lâm gật đầu, "Vâng, tôi đi liên lạc ngay." có lẽ là cậu nhóc tốt số, gặp được người như sếp, nguyện ý chịu trách nhiệm đến cùng. Đúng là người tính không bằng trời tính, thư ký Lâm vừa cảm khái vừa rời khỏi biệt thự.

Lúc hai người bước vào phòng ngủ, Chăn Tinh yên lặng nhìn chằm chằm Lương Tiêu, cậu sợ bệnh tình của Lương Tiêu nặng thêm. Thấy một người đàn ông khác để thuốc ở tủ đầu giường, cậu mới thở phào, rồi quay ngoắt lại vểnh tai nghe hai người kia trò chuyện.

Người đàn ông lạ mặt đột nhiên nhắc đến một cái tên - Chúc Húc. Cái tên này khiến cho trong đầu Chăn Tinh lóe lên, nhưng ngay sau đó, cậu không thể nhớ thêm được gì. Cậu chỉ cảm giác cái tên này rất quen, bởi vì lúc anh ta nói ra tên này, cậu theo phản xạ muốn trả lời lại.

Cậu tỉnh dậy bên trong chiếc chăn này, không có ký ức của quá khứ, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu là yêu quái lén lút thành tinh. Nghe người đàn ông kia nói, hình như là Chúc Húc kia bị chấn thương ở não, bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Cho dù cậu không phải Chúc Húc đi nữa, thì cũng có thể cậu rất quen thuộc với cậu Chúc Húc này, nếu không thì làm sao lại phản ứng mạnh mẽ với cái tên này vậy chứ.

Lương Tiêu nằm ở trên giường một lát, tinh thần có phấn chấn lên một chút, kéo chăn lên, để laptop lên trên đùi bắt đầu làm việc. Chăn Tinh vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ, đã bị túm lấy kéo lên trên người Lương Tiêu, anh còn đặt laptop lên lưng cậu. Chăn Tinh cứ như vậy ghé sát vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim đập của anh, ngây ngốc nhìn anh, chẳng trách người ta nói đàn ông con trai đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc. Lương Tiêu rũ mắt, tập trung làm việc, không còn lạnh lùng như lúc trước, trông có vẻ có chút yếu ớt.

Chăn nhỏ màu trắng chui ra nói: "Anh ấy đáng thương quá, bị ốm còn phải làm việc, đồ tư bản độc ác!" ψ(`д')ψ

Chăn nhỏ màu đen độc miệng nói: "Này, anh ta chính là tư bản đó!"

Chăn Tinh cứ nhìn như vậy, không nhịn được tim nhũn cả ra, không quan tâm có trong trắng hay không nữa, cũng không còn muộn phiền, cứ như vậy dựa vào lồng ngực của anh, mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống ở phía tây. Giữa chừng Chăn Tinh ngủ mất tiêu, chỉ chốc lát sau đó hình như nam nhân cũng bị cơn buồn ngủ tập kích, không nhịn được tắt máy tính, chui vào trong chăn ngủ.

Sắc trời dần tối, một người một chăn bị tiếng chuông đánh thức, Lương Tiêu nhíu màu, nghe điện thoại, giọng thư ký Lâm truyền ra từ điện thoại, "Sếp, tôi đặt cơm của Hương Thiện Khách rồi, một lát nữa sẽ đến, ngài ít nhiều cũng gắng ăn chút đi."

Lương Tiêu không biết cách đáp lại ý tốt của người khác, dù sao hai mươi mấy năm cuộc đời cho đến nay, anh ít khi nhận được lòng tốt của ai, đa phần là khinh thường cùng ác ý. Thư ký Lâm cũng hiểu rõ tính của ông chủ mình, không đợi anh trả lời, đã nói tiếp: "Vậy sếp nghỉ ngơi cho tốt, tôi cúp máy đây."

Lương Tiêu trầm mặc nhìn di động, không biết vì sao, Chăn Tinh đột nhiên cảm thấy anh rất cô đơn, cậu vừa nghĩ như vậy đã nhận ra ý nghĩ này đúng là buồn cười. Lương Tiêu là sếp lớn vừa có tiền vừa có thế, bao nhiêu người chờ đợi ngóng trông tiếp cận anh, qua lại với anh, tiền hô hậu ủng, như trăng giữa trời sao, sao lại cô đơn được chứ.

Điện thoại vừa mới cắt, tiếng chuông cửa đã vang lên, anh đi xuống lầu, một mình ngồi giữa nhà lớn không bật đèn, ăn qua loa một lát, rồi về lại phòng ngủ. Anh đi tắm nước nòn, rồi lại chui vào chăn, buổi chiều ngủ được một lúc, không thấy đỡ mà ngược lại thấy mệt hơn nữa.

Lương Tiêu trầm mặc nhìn di động, không biết vì sao, Chăn Tinh cảm thấy anh rất cô đơn, nghĩ nghĩ như vậy lại cảm giác ý nghĩ này đúng là buồn cười. Lương Tiêu là sếp lớn vừa có tiền vừa có thế, bao nhiêu người chờ đợi ngóng trông tiếp cận anh, qua lại với anh, tiền hô hậu ủng, như trăng giữa trời sao, sao lại cô đơn được chứ.

Điện thoại vừa mới cắt, tiếng chuông cửa đã vang lên, anh đi xuống lầu, một mình ngồi giữa nhà lớn không bật đèn, ăn qua loa một lát, rồi về lại phòng ngủ. Anh đi tắm nước nòn, rồi lại chui vào chăn, buổi chiều ngủ được một lúc, không thấy đỡ mà ngược lại thấy mệt hơn nữa.

Đã lâu lắm rồi anh không bị ốm, cảm giác lúc bị ốm khiến anh nhớ lại lúc nhỏ, nhớ đến ngôi nhà vĩnh viễn lúc nào cũng chỉ có mình anh, cho đến khi anh rời khỏi căn nhà trống trải như muốn nuốt luôn cả mình kia, cho đến khi anh đủ sức nắm giữ hết mọi thứ trong tay, thì anh càng ghét bỏ bản thân anh yếu đuối như vậy. Lương Tiêu cau mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Nam nhân lúc bị ốm không còn luồng khí chất mạnh mẽ như lần đầu cậu gặp, Chăn Tinh bây giờ thấy anh giống một người biệt nữu, anh chàng đáng thương giả vờ cool ngầu, hoàn toàn quên mất rằng lúc đầu mình bị ánh mắt của đối phương dọa cho chết khiếp. Thậm chí còn muốn ôm anh, đưa tay lên vuốt phẳng buồn rầu giữa trán anh.

Cậu đợi Lương Tiêu thả lỏng cơ thể, rơi vào giấc ngủ sâu, giơ góc chăn lên sờ sờ trán anh, tiếc cái là cậu không thể cảm nhận được Lương Tiêu có đang sốt hay không, chỉ có thể quấn mình lại, chỉ để lộ phần đầu của anh, cậu quyết định tối nay phải quấn chặt lấy anh, để anh không chịu lạnh nữa.

- ---------------

Đọc xong nhớ vote cho mình nha, iuuuuuu