Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 20: Cứ như vậy mà biến mất



Translator: Harn

Thư ký Lâm làm thủ tục xong, đến chỗ phòng bệnh, nhìn Lương Tiêu sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, hít một hơi, "Sếp à, có phải dạo gần đây anh làm trái gì với Thái Tuế* không vậy? Sao lại lắm tai nhiều nạn thế này."

*Thái tuế còn gọi là Thái tuế tinh quân, Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc) trên trời, bởi Mộc tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc tinh là Tuế tinh hoặc Thái tuế; Thái tuế còn được gọi là Thái tuế tinh quân, hoặc Tuế quân, nó vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian.

Cậu nhớ lại hiện trường hoả hoạn, nhìn thì có vẻ là tên trộm xông vào nhà dân rồi sinh ra ẩu đả với chủ nhà. Nhưng cậu cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhớ đến tin tức lúc chiều nghe được Lương Hiên đã được bảo lãnh, cậu thầm đoán rằng chắc chắn có liên quan đến Lương Hiên. Đợi lát nữa đi đến chỗ cục cảnh sát phải cung cấp manh mối này cho bên cảnh sát.

Chung quy đêm tối vẫn sẽ trôi qua, sắc trời dần sáng.

Lương Hiên bị đánh thức bởi ánh mặt trời chiếu vào, hình như anh mơ thấy Chúc Húc đang gọi mình, nhưng không nghe rõ được.

Chầm chậm mở mắt, anh phát hiện đây không phải là phòng ngủ của mình, mà là phòng bệnh. Đầu óc có chút hỗn loạn, cố gắng nhớ lại một lúc lâu, Lương Tiêu mới nhớ ra đêm qua có người xông vào nhà anh, anh đánh nhau với một người trong đó, rồi bị người còn lại đánh cho ngất đi, sau đó thì không còn ký ức gì nữa.

Chúc Húc thì sao? Sau khi anh hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Không có khả năng lương tâm hai người kia trỗi dậy, rồi đưa anh đến bệnh viện chứ?

Đang lúc suy nghĩ, thì bỗng nhiên nhớ ra trước khi anh bị ngất thì có loáng thoáng ngửi thấy mùi xăng.... Có lẽ hai người đó muốn châm lửa.....

Chúc Húc gặp nguy hiểm!

Lương Tiêu hất chăn ra muốn xuống giường, nhưng vừa đứng dậy, đầu đã choáng váng quay cuồng. Anh đỡ tay dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp cảm giác được trên trán mình đang đau râm ran.

"Sếp anh tỉnh rồi!" Thư ký Lâm mở cửa đang cầm theo bữa sáng trên tay, ngạc nhiên nhìn Lương Tiêu.

Cậu vội để đồ ăn sáng lên bàn, chạy lên đỡ Lương Tiêu, "Sao anh lại xuống giường? Muốn đi vệ sinh à?"

Lương Tiêu gắng nhịn cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày, cố đứng thẳng người, "Lâm Nhạc, đưa tôi về biệt thự."

"Về biệt thự? Anh đang nói đùa đó hả sếp! Anh bị thương đến thế này rồi, còn không nghỉ ngơi ở bệnh viện cho tốt. Về biệt thự làm gì? Bây giờ cũng không vào được đâu." Lâm Nhạc gắng hết sức khuyên bảo anh.

"Không vào được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đưa tôi đến bệnh viện?" Lương Tiêu ho hai tiếng, vội vã truy hỏi.

Lâm Nhạc kinh ngạc đáp: "Bản thân anh mà không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Thế làm cách nào mà anh chạy thoát khỏi đám cháy?"

Đám cháy?! Biệt thự thật sự đã cháy, trong đầu Lương Tiêu chỉ còn đúng một suy nghĩ. Anh được người ta đưa đi bệnh viện, thế Chúc Húc thì sao? Chúc Húc phải làm sao?

"Cậu có thấy..... Thôi vậy, đưa tôi về biệt thự." Lương Tiêu cố chấp muốn đi.

"Rốt cuộc vì sao anh cứ một hai phải về thế?" Nhìn vẻ mặt khó coi của Lương Tiêu, thư ký Lâm cũng không biết nên khuyên anh thế nào. Chỉ đành đỡ anh xuống lầu, lái xe chở anh quay về biệt thự.

Mặc dù đã qua một đêm, xung quanh hiện trường hoả hoạn vẫn bị bao trùm bởi mùi cháy.

Lương Tiêu xuống xe thì chạy thẳng vào nhà, Lâm Nhạc cũng đuổi theo sau. Hai ngươi vừa đi đến cổng thì bị ngăn lại.

Hôm qua phát hiện ở đây có một cỗ thi thể, đã khám nghiệm rằng người đó bị chết cháy, nạn nhân hít phải một lượng lớn khí độc khiến cho anh ta không thể nào chạy thoát, ngoài ra trên quần áo còn bị dính xăng, vậy nên ở đã trở thành hiện trường vụ án, bị cảnh sát phong toả.

"Các cậu không thể vào, cảnh sát chưa hoàn tất khám xét hiện trường." Viên cảnh sát chặn hai người lại.

"Bao lâu thì có thể mở phong toả?" Lương Tiêu sốt ruột nhìn tầng hai.

"Không thể chắc chắn được, khi nào thu thập đủ chứng cứ thì khi đó sẽ mở, nhanh nhất là một ngày." Viên cảnh sát nói.

"Sếp, về đi thôi, bây giờ cũng không vào được."

Lương Tiêu không định bỏ cuộc, vươn tay kéo lại viên cảnh sát toan rời đi, "Xin hỏi các anh có thấy ở hiện trường có một chiếc chăn không?"

Cảnh sát nghiêm túc nói: "Xin lỗi, thông tin liên quan đến vụ án không thể được tiết lộ."

Lương Tiêu thất vọng buông tay. Cơn đau ở đầu ngày càng trầm trọng hơn. Lâm Nhạc lấy làm lạ nói: "Sếp muốn tìm chăn gì vậy, không thể đợi đến khi mở phong toả rồi tìm được sao?"

"Không được, tôi phải xác nhận được tình trạng của em ấy." Lương Tiêu lại nhìn về phía tầng hai. Cửa sổ kính vẫn còn nguyên. Tức là có thể tầng hai chưa bị lửa lan đến. Anh chỉ có thể hy vọng Chúc Húc đã trốn trên lầu hai để thoát khỏi đám cháy.

"Tình trạng của ai cơ?"

Thư ký Lâm thấy anh không trả lời, bèn tự mình nói tiếp: "Nhắc đến chăn tôi mới nhớ, bảo vệ nói lúc phát hiện ra anh, bên cạnh anh hình như có một chiếc chăn."

"Trông thế nào?" Lương Tiêu bất thình lình quay đầu lại.

Lâm Nhạc cố gắng nhớ rồi kể lại: "Hình như là một chiếc chăn màu sẫm. Còn trông thế nào thì tôi cũng không rõ, lúc đó trời quá tối, mà món đồ đó thì bị cháy rụi còn được một góc."

"Bị cháy rồi........."

"Đúng vậy, cảnh sát ở hiện trường nói có thể đó là một chiếc chăn." Lâm Nhạc gật đầu.

"Đồ ở đâu?" Lương Tiêu nghẹn giọng hỏi.

"Đồ gì cơ? À anh nói mảnh chăn sót lại hả, bị cảnh sát mang đi rồi." Lời của thư ký Lâm chưa dứt, Lương Tiêu đã bước nhanh về phía xe.

"Sếp muốn đi đâu?"

"Đi cục cảnh sát." Lương Tiêu nói mà không quay đầu lại.

Lâm Nhạc chỉ đành tranh lại ghế lái, rồi chở ông chủ đi đến cục cảnh sát.

Trên đường, Lương Tiêu cứ ho sù sụ mãi. Lâm Nhạc thử hỏi ông chủ: "Anh đến cục cảnh sát làm gì?" Nhớ đến cuộc đối thoại vừa rồi, cậu kinh ngạc nói: "Đừng nói là anh muốn đi xem vật chứng chứ?"

Lương Tiêu không phủ nhận. Lâm Nhạc liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, cẩn thận hỏi: "Thứ đó rất quan trọng sao?"

Lương Tiêu nhìn chằm chằm cảnh đường phố chạy như bay ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như đã mất đi tiêu cự, "Rất quan trọng." Giọng nói rất nhẹ, tựa như đang trả lời cậu, cũng tựa như đang nói với chính mình.

Suốt dọc đường Lương Tiêu không ngừng nói với bản thân rằng, có lẽ đó không phải là Chúc Húc, có lẽ bây giờ Chúc Húc đang trốn ở trong biệt thự, đợi anh trở về.

Lúc đến cục cảnh sát đã là buổi trưa, hai người cảnh sát trực ban đang ăn cơm. Một vị cảnh sát trong đó nhận ra Lâm Nhạc tối qua đến làm bản tường trình, "Sao thế? Còn chuyện gì quan trọng cần nói sao?"

"Không phải đâu." Cậu vừa cười vừa kéo vị cảnh sát đó sang một bên, thì thầm: "Ngài xem có thể giúp chúng tôi một việc được không."

"Giúp cái gì?"

"Chúng tôi muốn xem vật chứng một lần."

Cảnh sát bất ngờ nói: "Sao mà được! Vật chứng vẫn đang kiểm tra, sau khi đã xác nhận không liên quan đến vụ án mới có thể trả lại."

Lâm Nhạc nói: "Chúng tôi chỉ nhìn mà thôi, tuyệt đối không chạm, nhìn xong là đi. Anh sắp xếp một chút được không?"

Đương nhiên viên cảnh sát quả quyết từ chối cậu.

Thấy đàm phán không có kết quả, Lương Tiêu cố gắng khắc chế cảm giác bùng nổ trong tim, bầu không khí lạnh càng vây quanh người hơn.

Lâm Nhạc đang nghĩ cách khuyên ông chủ rời khỏi đây, Lương Tiêu chợt đưa tay về phía cậu, "Điện thoại."

Thư ký Lâm nghi ngờ đưa điện thoại cho anh. Chỉ thấy Lương Tiêu dùng điện thoại của Lâm Nhạc ấn một dãy số, không biết đã nói gì với người ở đầu bên kia, rất nhanh đã cúp điện thoại.

Vào lúc Lâm Nhạc đang còn ngờ vực, sảnh trước cục cảnh sát vang lên tiếng chuông điện thoại. Viên cảnh sát nghe điện thoại, đáp lại hai câu, chợt kinh ngạc đánh mắt về người đàn ông từ lúc vào cửa đã lạnh mặt, sau đó lại trả lời thêm một câu nữa.

Buông điện thoại xuống, viên cảnh sát đến trước mặt hai người nói: "Tôi có thể cho các cậu xem một lần, nhưng chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, không được vào trong."

Ngay lập tức Lâm Nhạc hiểu rõ, vội vàng nói cảm ơn với anh ta, thầm cảm khái, rốt cuộc đây là thứ đồ quan trọng đến mức nào, mới có thể khiến cho ông chủ phá bỏ nguyên tắc, dùng quan hệ mà mọi khi anh khinh thường nhất.

Viên cảnh sát cầm hai tấm thẻ khách thăm cho bọn họ, bảo hai người đeo vào, sau đó dẫn hai người đi đến khu kiểm nghiệm.

Đứng bên ngoài phòng thí nghiệm của khu kiểm nghiệm, Lương Tiêu vừa liếc mắt đã nhận ra được mảnh vải được để trên bàn.

Tuy rằng chỉ còn lại có một mảnh, nhưng anh vẫn có thể dựa vào vỏ chăn vào xanh sẫm để xác định rằng..... Đó chính là Chúc Húc.

Lúc này kiểm nghiệm viên bên trong đã đi ra, thấy ba người đứng ở ngoài cửa, bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Viên cảnh sát nói: "Bọn họ muốn xem vật chứng."

"Vật chứng chưa kiểm nghiệm xong đâu." Nhân viên kiểm nghiệm nhíu mày nói.

Cảnh sát viên đang định trả lời, Lương Tiêu bỗng lên tiếng hỏi: "Chiếc chăn kia kiểm nghiệm xong có thể trả cho tôi không?"

Nhân viên kiểm nghiệm quay đầu nhìn thử, "Có thể, cái đó đã kiểm nghiệm rồi, không liên quan đến nạn nhân."

Anh ta tìm một chiếc túi, bỏ mảnh vải vào trong rồi cầm ra. Lương Tiêu nhận lấy túi, ôm vào trong ngực rồi xoay người đi ra ngoài.

Cảnh sát gọi hai người lại, "Anh là người bị thương hôm qua đúng không, nếu đã tỉnh thì vào làm bản tường trình đã rồi đi."

Lâm Nhạc thấy Lương Tiêu ho hơi nhiều, vội đáp: "Anh xem ông chủ tôi sáng nay mới tỉnh, đến tận bây giờ miếng nước còn chưa uống, có thể đi ăn gì đó trước rồi quay lại không."

Cảnh sát vẫy vẫy tay, "Đi đi đi đi, đừng có quên là được."

Rời khỏi cục cảnh sát, Lương Tiêu đột nhiên nói với Lâm Nhạc: "Cậu ở bên ngoài đợi tôi đã." Nói xong thì ngồi vào trong xe.

Tuy rằng Lâm Nhạc thấy kỳ lạ, nhưng cậu là người biết duy trì chừng mực, bèn ngoan ngoãn đứng ở xa đợi.

Trong xe, Lương Tiêu mở túi ra, cánh tay run rẩy cầm mảnh vải kia, há miệng nửa ngày nhưng không thể phát ra âm thanh gì. Anh đã lờ mờ nhận ra điều gì.

Nếu như Chúc Húc còn ở đây, có lẽ cậu sớm đã nói gì đó.

Mãi một lúc lâu, Lương Tiêu vẫn chưa bỏ cuộc, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Húc..... Chúc Húc!"

Trong xe yên lặng chỉ có mỗi tiếng của anh.

Sao lại có thể như vậy? Chuyện này đáng ra là nhằm vào anh, cuối cùng anh vẫn sống tốt, mà Chúc Húc thì không thấy nữa.....

Như là Lương Tiêu bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt loé sáng, mở cửa xe hét lên với Lâm Nhạc: "Lâm Nhạc!"

Lâm Nhạc vội vàng chạy đến hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Cậu có đi thăm Chúc Húc không?"

Lâm Nhạc khó hiểu nói: "Lúc sáng có đi thăm, ở ngay bên cạnh phòng của sếp đó." Ông chủ đến nhà đã bị người ta vây lại, còn không quên quan tâm đến Chúc Húc tông phải trong lúc vô ý, ở đâu kiếm ra được đương sự tốt như thế này.

"Cậu ấy tỉnh chưa?"

"Chưa tỉnh."

Ánh sáng trong mắt Lương Tiêu vụt tắt. Rốt cuộc Chúc Húc đã đi đâu rồi? Anh không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chỉ cho rằng có lẽ Chúc Húc đang nhập vào thứ gì đó.

Trước khi tìm được Chúc Húc, phải giải quyết những rắc rối đáng chết đó đã.

Vì để làm rõ tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Lương Tiêu nhìn Lâm Nhạc: "Cậu kể tường tận tần cả mọi chuyện cậu biết cho tôi nghe."

Lâm Nhạc nhớ lại: "Nửa đêm hôm qua đột nhiên tôi nhận được điện thoại của bảo vệ, nói là nhà anh bị cháy, người đang hôn mê bất tỉnh, bảo tôi nhanh đến xem. Lúc tôi đến xe cấp cứu đã rời đi. Nghe bảo vệ nói, hàng xóm bên cạnh phát hiện ra có cháy trước, lúc bọn họ chạy đến anh đã nằm ở bên ngoài, bên cạnh còn có một chiếc chăn bị cháy rụi. Cảnh sát ở hiện trường còn suy đoán, là anh dùng chăn ướt chạy thoát khỏi đám cháy."

Đúng vậy, lúc đó anh không có ý thức, chỉ có thể là Chúc Húc cứu anh. Chúc Húc bởi vì cứu anh nên mới bị cháy đến thế này......

Ngốc quá, anh cứ luôn nghĩ như vậy. Lúc cứu cậu nhóc là như vậy, lúc cứu anh cũng như vậy. Muốn làm gì là làm, không hề suy nghĩ đến chuyện lỡ như người gặp xui xẻo lại là mình thì phải làm sao.....

Lương Tiêu cúi đầu nhìn mảnh chăn trong lòng, sâu tận trái tim tuôn trào cảm giác phẫn nộ khó có thể nén được. Khiến cho tâm trạng anh trở nên kích động, nhịp tim tăng nhanh, đầu cũng ngày một choáng váng.

Anh cảm thấy rằng đây không phải là một điềm báo tốt.