Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 7: Thân phận



Translator: Harn

"Cái đó là tôi.... muốn giúp anh mà, giữ gìn an ninh, ai cũng có trách nhiệm!" Chăn Tinh có chút chột dạ ậm ừ nói. Dù sao đi nữa thì trộm di động của người khác là hành vi không tốt.

Một tên yêu quái khá nhiệt tình đấy nhỉ. Lương Tiêu nhìn yêu quái ngốc cố gắng khoa tay múa chân, muốn giải thích rõ ràng ngọn nguồn. Khóe miệng không nhịn được mà cong lên, anh lập tức mím môi cắt đứt ý cười.

"Tôi nói cho anh biết, người bảo mẫu kia muốn ăn trộm đồ của anh, nên anh không được bỏ qua cho cô ta, còn nữa anh đã lớn như vậy rồi, đi ngủ còn không biết đường đắp chăn cho đàng hoàng, khiến người khác lo lắng hoài!" Chăn Tinh càng nói, lá gan cũng càng lớn theo.

Lời lẽ quan tâm đầy hùng hồn của Chăn Tinh, khiến Lương Tiêu không khỏi ngạc nhiên. Những lời này đáng ra là do người nhà của mình nói mới phải, nhưng anh lại nghe được từ miệng của một tên yêu quái.

Đương nhiên thư ký Lâm cũng từng quan tâm anh, nhưng quan hệ giữa anh và cậu ta chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới, thư ký Lâm có người nhà và bạn bè của riêng mình, ngoài lúc làm việc ra hai người rất ít khi giao lưu với nhau.

Mà yêu quái nhỏ này được anh mua về, bây giờ anh là chủ nhân của nó. Khiến anh không khỏi cảm thấy mình có thể hoàn toàn chiếm lấy ánh nhìn, cũng như sự quan tâm của cậu. Giống như chủ nhân hy vọng rằng thú cưng của mình chỉ biết đến mỗi mình mình mà thôi.

Anh biết rằng yêu quái nhỏ không giống với mấy con chó mèo kia, nhưng có những ý nghĩ xấu xa một khi xuất hiện, sẽ rất khó khống chế.

Ánh mắt Lương Tiêu tối đi, "Cậu yêu quái đây trốn ở trong nhà tôi không phải chỉ để quan tâm cho tôi thôi chứ, cậu muốn lấy thứ gì từ tôi? Dương khí? Máu tươi?"

Anh bỗng chốc tới gần, lạnh lùng mà tiếp tục nói: "Cậu có biết thành phố này có Thiên Nhất Quan rất nổi danh không? Nghe nói đạo sĩ ở đó đều có bản lĩnh chân chính, từng giúp không ít nhà giàu có tiêu diệt ma quỷ làm loạn trong nhà..."

Chăn Tinh kinh hoảng mà huơ huơ góc chăn: "Tôi không hề làm loạn trong nhà! Anh xem.... anh có thể làm như chưa từng thấy tôi không, coi như tôi chưa từng đến đây." Cậu buông tay xuống nhìn Lương Tiêu một cách đầy kỳ vọng.

"Không thể."

Chăn Tinh bất đắc dĩ nói: "Vậy anh muốn như thế nào?"

"Cậu nói cho tôi biết cậu tên gì, vì sao lại xuất hiện ở đây, cậu muốn tiếp cận tôi để làm gì." Lương Tiêu bình tĩnh nhìn cậu.

"Tôi....tôi....." Chăn Tinh nói tôi nửa ngày trời, cũng không nói ra được lý do gì, không nhịn được nước mắt lưng tròng xụt xịt nói, "Tôi cũng đâu biết! Tôi không nhớ được tôi tên gì, cũng không biết vì sao lại ở đây! Tôi không nhớ gì cả!"

Vừa tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ của một người xa lạ. bản thân còn trở thành một cái chăn, không có ký ức của quá khứ. Cậu biết mình là người, nhưng vẫn luôn không dám đi xác nhận.

Đương nhiên là cậu sợ, cậu sợ bản thân mình xảy ra chuyện, sau khi trở về phải đối mặt với cuộc sống bi thảm, cậu càng sợ mình phải làm một chiếc chăn quái gở suốt mãi mãi. Bây giờ người đàn ông này còn muốn tìm đạo sĩ để bắt cậu, thật là không chừa đường sống cho chăn khác mà.

Lương Tiêu nghe cậu vừa nức nở vừa nói như vậy, hóa ra yêu quái nhỏ cũng mơ hồ về chính tình cảnh của mình.

Anh nhíu mày, nhìn yêu quái nhỏ đang khóc thút tha thút thít, không tự chủ được mà mềm giọng xuống, "Cậu thành tinh vào cái ngày tôi mang cậu về nhà đúng không? Bởi vì mới thành tinh cho nên không nhớ được gì sao?

Chăn thì không đời nào có nước mắt, chăn tinh khóc tu tu nửa ngày mới nhận ra mình khóc không ra nước mắt. Sau khi bình tĩnh lại có chút ngượng ngùng nói: "Tôi không thành tinh, tôi là người."

Câu trả lời này khiến Lương Tiêu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, anh lấy làm lạ nói: "Sao cậu biết cậu là người, không phải cậu vừa mới nói không nhớ gì hết à?"

Chăn Tinh nhép miệng, "Tôi cảm giác tôi là người...."

Lương Tiêu nhướng mày nói: "Cảm giác của cậu thì không tính."

Chăn Tinh nhìn sang Lương Tiêu, dùng đôi mắt không tồn tại trừng anh: "Tôi là con người!"

Không để cho Lương Tiêu phản bác, cậu cãi tiếp: "Không phải tôi không nhớ được gì, tôi nhớ được anh, nếu như tôi là yêu quái mới thành tinh, thì cớ gì lại có cảm giác quen thuộc với con người chứ?"

"Cậu nhớ tôi?"

Chăn Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, năm ngày trước tôi tỉnh lại ở đây, phát hiện bản thân chỉ nhớ được một số ít chuyện, trong trí nhớ của tôi có gương mặt của anh cùng với một người con trai khác, tôi còn nhớ được xe của anh nữa!"

"Người con trai khác là ai?" Lương Tiêu nhíu mày nói.

Chăn Tinh lắc đầu, "Không biết, tôi chỉ nhớ được diện mạo. Với cả chiếc xe màu đen kia của anh, ngày hôm đó trông thấy xe của anh, tôi mới biết chiếc xe anh lái giống như chiếc ở trong trí nhớ của tôi."

"Chiếc xe kia màu đen?" Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Lương Tiêu híp lại.

Chăn Tinh nói: "Đúng vậy, hôm đó tôi thấy chiếc xe kia, trong đầu xuất hiện một vài cảnh tượng, hình như chiếc xe kia lúc đó đang lao về phía tôi, sau đó thì không nhớ được gì nữa."

Lương Tiêu nhìn yêu quái nhỏ, tựa hồ như đang liên tưởng đến cái gì đó.

"Đúng rồi! Tôi còn thấy có một cái tên rất quen thuộc." Chăn Tinh huơ góc chăn hưng phấn nói.

Lương Tiêu hỏi cậu cái tên đó là gì, Chăn Tinh nhẹ nhàng nói: "Chúc Húc."

Manh mối đột nhiên xâu chuỗi lại, Lương Tiêu lập tức nghĩ đến một loại khả năng.

"Người con trai khác trong ký ức của cậu, có phải là một cậu trai rất trẻ tuổi?" Anh thử thăm dò.

Chăn Tinh gật đầu.

Chiếc xe lao đến trong ký ức, Chúc Húc hôn mê bất tỉnh, chiếc chăn đột nhiên thành tinh.

Lương Tiêu bỗng nhiên nhìn về phía yêu quái nhỏ trên giường. Lúc trước anh cho rằng yêu quái nhỏ không có lai lịch, không có nơi để đi, cũng không quen biết ai, ngoài ý muốn bị anh mang về nhà. Còn có ý định nuôi cậu trong nhà, làm bạn cùng nhau. Không ngờ rằng yêu quái nhỏ thực ra là con người. Cái gì mà sự quan tâm chỉ thuộc về một mình mình chứ, quả nhiên anh không nên ôm bất cứ hy vọng gì từ trước thì hơn.

Lương Tiêu rũ bỏ đi tia thất vọng trong đáy mắt kia, quay đầu nói với Chăn Tinh: "Tôi đã có chút suy đoán về thân phận của cậu rồi, ngày mai tôi đưa cậu đi gặp một người, để xem cậu có thể nhớ thêm được gì không."

Chăn Tinh vui mừng nói: "Thật ư? Anh biết tôi là ai á? Đi gặp ai cơ?"

Người đàn ông không nhiều lời, chỉ nói: "Tôi đưa cậu tới rồi cậu sẽ biết."

"Được!" Chăn Tinh vui sướng tột cùng gật đầu.

Đêm đã khuya, màn giao lưu giữa một người một chăn cũng tạm hạ màn, không khí trong phòng đột ngột trở nên xấu hổ.

Chăn Tinh nhìn Lương Tiêu đứng ở cạnh giường hình như đang suy nghĩ gì đó, chần chừ nói: "Đã khuya lắm rồi, anh không đi nghỉ sao?"

Lương Tiêu hồi hồn, cũng nhận ra được hai người họ ngủ cùng nhau thì không thích hợp cho lắm. Trước đó không biết yêu quái nhỏ là người, anh đã có ý nghĩ thu lưu chiếc yêu quái không rành thế sự này mà không để ai biết, yêu quái nhỏ tiếp tục giúp anh chữa bệnh mất ngủ, hai người họ đôi bên cùng có lợi.

Nhưng bây giờ yêu quái nhỏ là người thì mọi chuyện sẽ khác, anh không thích tiếp xúc với người khác, càng đừng nói là ngủ chung cùng một chiếc giường.

Vì thế anh thản nhiên nói: "Cậu ngủ ở phòng ngủ phụ."

Chăn Tinh cũng không để ý Lương Tiêu lạnh nhạt, dịch đến mép giường chuẩn bị xuống giường.

Lương Tiêu nhìn ruột chăn trắng tinh của Chăn Tinh, nhíu mày, đột nhiên duỗi tay bế Chăn Tinh đi ra ngoài.

Chăn Tinh ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ được sau khi Lương Tiêu biết cậu là người, vẫn sẽ ôm cậu. Dù sao trông Lương Tiêu là một người lạnh lùng như vậy mà. Cậu có chút ngơ ra nhìn sườn mặt góc nghiêng của Lương Tiêu, tuy rằng biểu cảm lạnh tanh, nhưng mà không cãi được là anh ta đẹp trai dữ! Cái cảm giác mặt đỏ tim đập kia lại tới nữa rồi.....

Thực sắc tính dã*, nhân chi thường tình. Tận hưởng mỹ sắc mà thôi, không làm gì mất mặt cả.

*Mạnh Tử từng nói: "Thực, sắc, tính dã", nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Chăn nhỏ màu đen lâu ngày không gặp thình lình nhảy ra, khinh thường nói: "Cậu đây mà là thưởng thức anh ta á hả, cậu thèm muốn cơ thể của anh ta thì có, bớt bớt đê!"

Tôi không mà! Làm gì có! Cậu nghe tôi giải thích đã! Tôi là người rất đàng hoàng đó!

Chăn nhỏ màu trắng cũng xuất hiện, thở dài nói: "Hy vọng cậu nói thật."

Không đợi Chăn Tinh tự ảo tưởng xong, Lương Tiêu đã đi vào phòng ngủ phụ, sau khi ném Chăn Tinh lên giường thì xoay người rời đi.

Chăn Tinh bị quăng ngã lên giường, hầm hừ nghĩ, người gì đâu thô lỗ cẩn thận mai mốt không kiếm được người yêu đó!

Lương Tiêu về lại phòng ngủ chính, nhìn giường lớn trống trải, sai đó ôm một chiếc chăn ra từ tủ quần áo, trải xong liền chuyển bước đến phòng tắm.

Đến khi anh bước ra khỏi phòng tắm, đã là hơn một giờ sáng, nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn ngủ, Lương Tiêu tập mãi thành quen mà đắp chăn đàng hoàng.

Chiếc chăn này rất mềm mại, nhưng không có mùi hương thơm ngọt như của Chăn Tinh kia, cũng không ấm áp bằng Chăn Tinh.

Lương Tiêu nằm trên giường, trong đầu rất tỉnh táo. Yêu quái nhỏ rất có khả năng chính là Chúc Húc đang nằm ở bệnh viện, đây là chuyện tốt, nghĩa là nguyên nhân Chúc Húc hôn mê hơn một tháng coi như đã được tìm ra. Thực ra Lương Tiêu không có ấn tượng bao nhiêu đối với Chúc Húc.

Tuy rằng anh đảm nhận chi phí trị liệu cho Chúc Húc, nhưng đó là vì anh gánh vác tránh nhiệm và thực hiện nghĩa vụ. Anh chỉ từng đến thăm Chúc Húc một lần, ngẫu nhiên hỏi thăm một chút về tình hình của đối phương, thời gian còn lại đều do thư ký Lâm thay anh thăm hỏi.

Nhớ mang máng là một cậu sinh viên trẻ thì phải, nghe thư ký Lâm nói là một người rất hào phóng. Nhưng anh chỉ nhớ được dáng vẻ đối phương sắc mặt tái nhợt, nằm yên ở trên giường bệnh.

Lương Tiêu không nhịn được nhập Chúc Húc mảnh khảnh tuấn tú lại với yêu quái nhỏ, Chăn Tinh không đầu không mặt bây giờ đã có hình người. Đúng là như lời thư ký Lâm nói, Chăn Tinh quả thực rất lạc quan, không biết lúc cậu tỉnh lại sẽ như thế nào.....

Có lẽ ngày mai đi gặp Chúc Húc, hết thảy mọi chuyện sẽ trở về như lúc trước. Chăn Tinh sẽ trở về lại thành một chiếc chăn bình thường. Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Tiêu càng trở nên rối bời.

Cách vách, Chăn Tinh không ngủ được đang lăn qua lộn lại trên giường. Nếu như là ngày thường, lúc này cậu đã sớm ngủ rồi. Không biết vì sao, bây giờ cậu không cảm giác buồn ngủ. Có cảm thấy hơi không quen, giống như thiếu mất cái gì. Dù sao thì từ lúc cậu mới tỉnh lại trong phòng, cậu vẫn luôn ngủ chung với Lương Tiêu.

Đừng nói là thói quen làm chăn chứ. Chăn Tinh càng nghĩ, suy nghĩ càng bay cao bay xa khỏi quỹ đạo. Lương Tiêu đã biết cậu là người, không biết liệu lúc anh ta nhớ tới mình ngủ nude mấy ngày nay, có cảm thấy xấu hổ không nữa. Rồi lại nghĩ đến mấy buổi sáng cậu bị cái kia húc cho tỉnh....

Dừng lại đi não! Cấm suy nghĩ bậy bạ mấy cái chuyện từ cổ trở xuống!

Sau khi ngắt được dòng suy nghĩ càng nghĩ càng loạn đi Chúc Húc không khỏi có chút buồn sầu, có phải Lương Tiêu cảm thấy cậu là một người không đứng đắn không nhỉ, liệu anh có thấy là cậu cố ý dê anh không ta. Dù sao đi nữa thì ngay từ đầu cậu luôn nhận định mình là người, vậy mà vẫn ngủ chung với Lương Tiêu.

Nhưng cái đó là do cậu hết cách rồi chứ bộ, người không quen đất không biết, cậu cũng không dám để lộ bản thân, bộ dáng quái dị, cũng không có chỗ để đi. Chỉ có thể giả vờ làm một chiếc chăn, trốn bậy trốn bạ trong nhà Lương Tiêu.

Chăn Tinh càng nghĩ càng cảm thấy hành vi của bản thân thật đáng khinh, không còn mặt mũi nhìn Lương Tiêu nữa. Hy vọng rằng Lương Tiêu không để ý chuyện này, nếu không e là cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.