Nha! Trong Lòng Em Có Quỷ

Chương 17: Nguy Hiểm



Edit: Cà ri

Beta: Tét Di

A!

Đồ Sam ở trong chăn suýt chút nữa kêu lên sợ hãi, may mắn là cô kịp thời che miệng lại, chỉ phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ.

Điện thoại cũng cầm không chặt, máu toàn thân tăng vọt lên, đầu Đồ Sam vù vù, hai gò má nóng bỏng.

Cái gì mà nho nhỏ chứ... Bạn gái nhỏ hả?

Sao cô đột nhiên lại biến thành nho nhỏ... Bạn gái nhỏ rồi?

Đồ Sam tâm loạn như ma, lăn trái lộn phải, hoàn toàn không tìm thấy tư thế dễ chịu để nằm.

Cô gãi gãi đầu, dùng sức nháy mắt, đem tin nhắn của Quỷ ca ca âm thầm đọc đi đọc lại mười mấy lần.

Sau đó cố gắng hít sâu, khiến cho mình bình tĩnh một chút, đến khi bình tĩnh lại mới trả lời lại Quỷ ca ca:

"Sao lại là bạn gái nhỏ chứ?"

Quỷ ca ca lại trả lời lại một dấu chấm hỏi:?

Đồ Sam:??

Quy ca ca: Không phải là em sao?

Sao lại đem vấn đề đẩy lại cho cô chứ, trong lòng Đồ Sam phát sầu, gõ chữ:... Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt đâu.

Quỷ ca ca: Em kéo tay anh, đúng không?

Đồ Sam: Đúng.

Quỷ ca ca: Vậy không phải là đồng ý làm bạn gái anh sao?

Đồ Sam: Thì ra là vậy hở?

Quỷ ca ca: Ừm.

Đồ Sam:....Vậy không phải là quá nhanh sao?

Quỷ ca ca: Em thích anh không?

Đồ Sam:...

Quỷ ca ca: Không thích hả?

Đồ Sam sờ vành tai nóng hầm hập của mình: Chỉ là... Khá thích...

Quỷ ca ca: Anh cũng thích em.

Sao anh lại có thể tỏ tình trôi chảy giống như hoàn toàn không có áp lực gì vậy chứ?

Nhịp tim Đồ Sam đập nhanh như điên: Vẫn có cảm giác thật là nhanh nha _(:з" ∠)_

Rõ ràng là cô muốn tìm một đáp án chắc chắn, nhưng chờ đến khi đáp án nện vào đầu mình, thì lại bối rối không thôi, vô cùng do dự...

Quỷ ca ca: Nhanh sao?

Đồ Sam: Ừm, có một chút.

Quỷ ca ca: Thích chính là thích, sao còn chia ra tốc độ nhanh hay chậm chứ.

Lòng Đồ Sam khẽ run rẩy: Thật ra khi em kéo tay anh cũng không nghĩ tới ý này.

Quỷ ca ca: Vậy bây giờ bổ sung lại một chút.

Đồ Sam: Hả?

Quỷ ca ca: Đồ Sam, có thể làm bạn gái anh không?

Anh bỗng nhiên trịnh trọng làm lòng cô rung động.

Mũi Đồ Sam không khỏi lên men, lệ nóng quanh tròng: Rõ ràng là em theo đuổi anh trước.

Quỷ ca ca: Anh vươn tay ra trước.

Đồ Sam nín khóc mỉm cười: Vâng.

Quỷ ca ca gửi một icon nắm tay: Tay này, nắm chặt lấy.

Đồ Sam cười đến cơ đều mỏi nhừ, gửi một icon nâng tay cung kính: Như thế có thể nắm được chứ?

Quỷ ca ca: Kiểu này nắm tay đi đường không tiện.

Đồ Sam: Rút một tay lại!

Quỷ ca ca: Quay lại.

Đồ Sam: Hả?

Quỷ ca ca: Cả người đều vươn ra, đừng lãng phí, không bằng ôm một cái.

Giống như thật bị anh kéo vào trong ngực, trong nháy mắt Đồ Sam cảm thấy xấu hổ, nhưng lại đặc biệt kích động, chân ở trong chăn đạp đạp hai cái giống như cá chép nhỏ vẫy đuôi: A, được.

——

Ngày hôm sau, Đồ Sam dậy thật sớm... Không, căn bản là không có ngủ.

Trời tờ mờ sáng, cô đã bò xuống giường, bắt đầu rửa mặt, đắp mặt nạ, trang điểm, trải qua một buổi tối mất ngủ, nhưng cô lại có tinh thần sáng láng đến không thể tưởng tượng nổi.

Đồ Sam từ bên trong tủ quần áo chọn ra một cái váy baby doll màu đỏ trắng, buộc tóc đuôi ngựa bằng chiếc dây nơ bướm viền ren cùng màu, nghiêng người đeo cái túi thỏ gấu màu hồng lên rồi đi đến trước gương nghiêm túc xem xét kĩ lưỡng, mới đi ra ngoài đón xe.

Viên Hân nửa tỉnh nửa mê, liếc về phía Đồ Sam dưới giường, mơ hồ thấy cô trang điểm tinh xảo giống như búp bê, nhịn không được lơ mơ nói mê: "Là tớ đang mơ sao, mới có mấy giờ, người đang yêu đều điên như thế à..."

Đồ Sam chắp tay trước ngực, cười hối lỗi.

Trên đường đi đến nhà Quỷ ca ca, lòng Đồ Sam có chút không yên, chút chút lại chỉnh váy, chút chút lại đem thỏ gấu ôm vào trong ngực, nhìn với nó không tự giác bật cười.

Cô lại không nói cho anh biết trước, thầm nghĩ muốn cho anh một bất ngờ.

Ở trước cửa hàng đồ ăn sáng xuống xe, Đồ Sam mua bữa sáng, rồi dựa vào trí nhớ tìm tới ngõ nhỏ đêm đó, cô là một người mù đường nhưng đối với đường tới nhà trọ của Quỷ ca ca thì lại ấn tượng sâu sắc.

Đồ Sam lên tầng, đi tới số nhà mà mình nhớ kỹ, hai tay nắm chặt, hít sâu một hơi, nhấn chuông cửa.

Đồ Sam hoảng sợ chân run lên.

Sao chuông cửa lại vang lên như vậy, còn liên tiếp mấy tiếng.

Đồ Sam áp vào trên ván cửa, nghiêng tai lắng nghe, giống như công chúa nhỏ chạy ra từ truyện cổ tích.

Hả? Không có động tĩnh?

Đồ Sam lại ấn xuống một cái, lần thứ hai này cô đã thích ứng hơn.

Mờ hồ nghe được bên trong có tiếng vang xột xoạt, Đồ Sam bắt đầu hồi hộp, vội vàng ưỡn ngực đứng thẳng, khóe môi lại không nhịn được cong lên.

Cạch một tiếng, cửa bị mở ra từ bên trong.

Đồ Sam chợt nghiêm mặt, chống lại ánh mắt của chàng trai.

A! Quỷ ca ca... A không đúng, là bạn trai của cô...

Trong lòng cô thét chói tai, lại ép buộc bản thân bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Anh còn chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ lười biếng, lọn tóc còn lộn xộn như nhánh cỏ dại.

Thấy Đồ Sam, tính khí khó chịu mà nhăn mày lại vì rời giường, chậm rãi giãn ra một chút, một tay anh chống khung cửa, nửa híp mắt: "Sớm vậy à?"

Giọng nói của chàng trai khàn khàn, giống như một cọng cỏ đuôi chó, ngưa ngứa chạm vào lỗ tai cô.

Lòng Đồ Sam ngứa ngáy, làm sao bây giờ, anh lười biếng cũng thật đẹp trai, đường vân nếp nhăn quần áo cũng như được tỉ mỉ khắc họa, thật đẹp muốn chết.

Lỗ tai cô nóng rực: "Em không ngủ được."

Ánh mắt Du Dần sáng lên chút, đánh giá hai mắt cô: "Một đêm không ngủ?"

Đồ Sam rũ mắt: "Đúng vậy, mất ngủ."

Du Dần bật cười: "Sao em thất tình cũng mất ngủ, mà tìm được bạn trai cũng mất ngủ thế?"

Đồ Sam lầm bầm: "Em làm sao biết được."

Du Dần vẫy gọi: "Đừng đứng trước cửa nữa, vào đi."

Đồ Sam bước vào trong phòng, thay dép lê, hai chân chụm lại, ngoan ngoãn đứng đấy.

Du Dần đóng cửa lại, lúc quay đầu lại chăm chú nhìn vành tai đỏ ửng của cô, cong cong khóe môi, nói: "Quay qua đây, để anh nhìn em một chút."

Đồ Sam lập tức quay đầu lại, xoay 180 độ.

"Tay." Anh nói tiếp.

Đồ Sam sững sờ, hơi mím môi, vươn một tay ra.

Anh nhíu mày, ra vẻ mất hứng: "Tối hôm qua không phải là hai cái tay sao?"

"Ồ." Đồ Sam ồ một tiếng, vươn một tay khác ra, trên tay còn cầm cái túi đồ ăn sáng.

Du Dần cười, đón lấy, đặt qua một bên bàn, rồi đem cái tay không của thiếu nữ kéo vào trong ngực mình, lai đem hai cái cánh tay của cô ấn ra sau lưng mình: "Ôm chặt."

Mặt Đồ Sam nóng lên.

Du Dần hừ một tiếng, thỏa mãn hài lòng: "Suy nghĩ tới cái ôm này cả một đêm."

Đồ Sam như nở hoa trong lòng: "Không phải anh còn đang ngủ à, nào có nhớ cả một đêm."

"Mơ đó, không được à." Du Dần phản bác.

Trong cơ thể Đồ Sam bây giờ tất cả đều là ngọt ngào: "Như vậy à..."

"Ừ." Du Dần cúi đầu nhìn dây cột tóc trắng xen lẫn hồng đáng yêu trên đầu cô: "Bộ này trên người em, nhìn có chút quen mắt..."

Đồ Sam buồn bực trong ngực anh: "Hả?" Cô trước đây còn chưa có mặc qua nha.

Du Dần: "Trước đó có nhìn thấy."

Anh còn đang nhớ lại, giọng nói có chút lười biếng: "Cái này, Bay lên ôm một cái... Đúng không?"

Đồ Sam trong nháy mắt xấu hổ, a a a anh thế mà lại biết?? Tính toán trong lòng bị phát hiện rồi.

Cô điên cuồng lắc đầu phủ nhận: "Không phải không phải, em chỉ là cảm thấy rất đẹp..."

Lời còn chưa dứt, anh bỗng nhiên vòng tay xuống dưới nách cô.

Không kịp trở tay, chân đã cách mặt đất, Đồ Sam dễ dàng bị nhấc lên.

Anh nhấc bờ mông cô lên, điều chỉnh lại tư thế.

Đồ Sam vừa hoảng vừa sợ, thân hình không ổn định, đành phải ôm vai anh, nằm sấp người xuống.

Thân mật chặt chẽ, không gì hơn cái này.

Mặt Đồ Sam như thiêu đốt, hoàn toàn không dám nhìn mặt Du Dần trong gang tấc.

"Là như thế này đúng không?" Cô không nhìn anh, anh liền ghé vào bên tai cô, luôn có thể cảm giác được tồn tại của anh.

Vành tai Đồ Sam sắp rỉ máu, miễn cưỡng chắp vá từ ngữ: "Không phải... Cái kia phải chạy rồi nhảy lên người bạn trai... sau đó anh sẽ đón lấy..."

"Tốn công." Du Dần không chút nghĩ ngợi nói.

Anh trực tiếp thô bạo như vậy, sẽ chỉ làm cô càng thêm e lệ: "Anh làm sao mà biết... Bay lên ôm một cái?"

Anh hơi thở nóng rực: "Anh đã thấy trên Weibo, em thích mặc nên anh liền để ý nhiều một chút."

Đồ Sam mặt đỏ tai hồng, chỉ muốn đem mình vùi vào cổ anh, cũng không muốn tiếp tục ngẩng đầu lên.

Bỗng nhiên, chàng trai ôm theo cô bước đi.

Còn chưa kịp nghi ngờ, dưới thân đã mềm nhũn, Đồ Sam đã bị đặt lên giường.

Sau đó anh nằm xuống bên cạnh, đem cô ôm vào lòng, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy.

Cơ thể Đồ Sam căng nhưng dây cung, yết hầu như bị bóp chặt, khẩn trương đến ngạt thở.

Có điều giọng điệu của Du Dần lơ đãng bình thường: "Buồn ngủ, vậy thì cùng anh ngủ đi."

Hơi thở cô mong manh: "Em không ngủ được..."

Hô hấp của anh phun trên cổ của cô: "Nhắm mắt lại."

Cánh tay chàng trai đặt ngay trên người làm Đồ Sam cả người nổi da gà, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ lung tung, Đồ Sam không ngừng ở trong lòng lẩm nhẩm, gắt gao nhắt mắt lại.

Không đầy một lát, hơi thở phía sau ngày càng đều...

Đồ Sam cẩn thận lắng nghe và phân biệt, xác định Du Dần ngủ thiếp đi, mới chậm rì rì mở mắt ra, muốn dịch chuyển khỏi vị trí một chút.

Cô và anh thật sự quá gần gũi rồi, giống như là... khoảng cách vợ chồng thân mật nhất, cô chưa bao giờ thể nghiệm qua, gần sát thân thể đàn ông như vậy, nhịp tim đập như sắp chết, hoàn toàn không chịu nổi, cũng chịu không nổi.

Đồ Sam cẩn thận từng li từng tí dịch sang một bên giường.

Bỗng nhiên, cách tay bên hông cô khẽ động, như con trăn săn mồi, đem cô quấn trở về.

Dồn sức, so với vừa nãy còn chặt chẽ hơn, gần như không khe hở.

Ý đồ muốn chạy trốn kết quả lại bị triệt để khống chế trong tay.

Đồ Sam thậm chí có thể cảm giác được, có cái gì cấn mình, khiến cho cô khẩn trương, kích động, sợ hãi, miệng đắng lưỡi khô.

Vừa nãy rõ ràng không có đụng phải...

Đồ Sam ảo não rủ đầu xuống, lúc này chàng trai bỗng nhiên lại xán lại.

Bờ môi của anh hơi lạnh, cơ hồ dán vào vành tai nóng bỏng của cô, "Đừng lộn xộn."

Anh thấp giọng nói chuyện, ý cười tản mạn, lại kín đáo cảnh cáo: "Đàn ông bị đánh thức vào lúc này, là nguy hiểm nhất."

Tác giả có lời muốn nói: "Cầm thú nha."