Nhà Tui Có Ma

Chương 10: Tôi vẫn nhớ em



Khi đang hát tới đây thì cửa phòng karaoke bị mở ra, sau đó trong phòng đột nhiên im bặt, tôi vẫn nhắm chặt mắt đứng trên bục hát theo điệu nhạc, giống như đang trút hết buồn bực trong lòng ra.

“Tại sao quả cầu thủy tinh không đoán ra anh ấy đang thay đổi

Tại sao kết thúc không có cười mà chỉ có lệ rơi

Tôi nguyện chìm vào giấc ngủ say trước khi anh ấy quay về,

Nhưng anh đã đi đến thành phố khác để hôn đôi môi khác.

Vì sao những lời ước nguyện dưới mưa sao băng chưa bao giờ thành hiện thực?

Vì sao chàng kỵ sĩ anh dũng lại nguy hiểm hơn cả loài rồng?

Em biết rõ thế giới này không hoàn hảo, không tì vết.

Em chỉ cầu một tình yêu đơn thuần không rắc rối.

Em không muốn, không muốn trưởng thành

Thế giới của người trưởng thành không có những câu chuyện cổ tích

Em không muốn, không muốn mình trưởng thành…”

… Đột nhiên, tôi cảm giác có ai đó kéo cánh tay mình, giật mình mở mắt ra, tôi thấy cô gái đó có dung mạo và dáng vẻ giống tôi như đúc đang hoảng hốt nhìn tôi chằm chằm, mà người đang nắm chặt tay tôi cũng chính là cô ta, chàng trai đứng bên cạnh cô ta cũng đang rất kinh ngạc, và tôi cũng quen biết chàng trai này, chính là anh chàng đã nhận lầm tôi lúc ở cửa hàng 24/24 sau đó theo tôi về tận nhà, còn bị Trương Trạch đánh cho một trận, anh ta nhìn tôi rồi quay sang nhìn cô gái đang nắm tay tôi, sau đó chợt bừng hiểu ra.

Lúc ấy, tôi hoàn toàn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể rút cánh tay của mình lại theo phản xạ, mà cử động của tôi cũng làm cô ta thất thần, cô ta nhìn tôi, giọng run rẩy, “Cô là… Giai Duyệt?”

Tôi định nói cô ta đã nhận nhầm người, thì lúc này, đột nhiên có một cánh tay kéo người tôi sang một bên, tôi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Trương Trạch, giọng nói của anh hơi khàn, anh hỏi, “Cô là ai?”

“A… hi hi”

Tôi nhìn anh, chợt bật cười ngây ngô, giống y như lần trước anh hỏi tôi tên gì, tôi cũng cười hi hi như vậy, sau đó tôi nói với anh rằng tôi tên Trần Duyệt, còn dặn anh sau này tuyệt đối không được quên tôi, cong nhớ lúc ấy anh cong rất nghiêm túc nói với tôi là đã lưu vào tận trong linh hồn thì mãi mãi không bao giờ quên.

Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ anh đâu chỉ quên mỗi tên của tôi… tôi nhưng cười, quay đầu sang chỗ khác không muốn tiếp tục nhìn anh nữa, chỉ lạnh nhạt nói, “Chỉ là cái tên mà thôi, gọi sao cũng được, không cần nhớ đến làm gì.”

Anh sửng sốt, tựa hồ như không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, nhưng chàng trai bên cạnh bỗng bước lại gần tôi nói, “Quả nhiên tôi đã nhận nhầm người, cô tên là Trần Duyệt đúng không.”

“Trần Duyệt…”

Tôi nghe thấy Trương Trạch vô thức lẩm bẩm lại hai chữ này, bỗng nhiên anh nhìn tôi, “Chúng ta đã từng quen biết nhau đúng không?”

“Không quen.”

Tôi hất mạnh tay anh ra, sau đó đi ra khỏi phòng karaoke, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục gắng gượng thêm nữa, lúc này đây, tôi rất muốn trở về nhà, tuy rằng trong căn nhà đó đã không còn bất kỳ người nào trông ngóng tôi.

“Thế nhưng, tôi lại nhớ rõ em.”

Phía sau truyền đến giọng nói của Trương Trạch, tay tôi đang nắm chốt cửa bỗng khựng lại, sau đó cứng nhắc quay đầu lại nhìn anh, tôi không biết mình đang trông mong điều gì, chỉ ngây ngốc nhìn anh, sau khi nói xong câu đó thì nét mặt anh trở nên rất kỳ quái, phảng phất như rơi vào trầm tư, tôi không biết có phải anh đã nhớ ra gì rồi không, cô gái có diện mạo giống y như tôi đột nhiên bước về phía tôi, không biết vì sao trong lòng tôi lại thấy khó chịu với cô ta, tôi mở cửa bước thẳng ra ngoài, liền nghe thấy cô ấy gọi to hai chữ “Giai Duyệt”, thế nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi, đầu óc tôi rối bời, bao nhiêu suy nghĩ cứ liên tục đổ xuống.

Trở lại ký túc xá, tôi bận rộn thu dọn đồ đạc của mình, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà, quay về ăn nhà đã mang đến cho tôi rất nhiều ấm áp, mặc dù bây giờ nó không còn được xem là nhà nữa.

Đêm đó, tôi đón chuyến tàu lúc 10h30 rời khỏi thành phố, tôi không nói gì với ai, cũng không chào hỏi ai, thời khắc này dường như tôi quay trở về điểm xuất phát, chỉ là lúc này đây còn cô tịch hơn lúc đó rất nhiều, ít ra lúc đó tôi còn có Trần Thần, thế mà bây giờ, thế giới này đã không còn người đó…

Ngày nào tôi cũng tự giam mình ở trong phòng không ra khỏi cửa, tôi thấy sợ gặp mọi người, cũng có chút quái gở, thỉnh thoảng ra khỏi nhà gặp phải người quen chỉ gật đầu rồi vội vã rời đi, đến ngày thứ năm thì cuộc sống trong vỏ ốc riêng như vậy cũng bị một đám khách bất ngờ đến quấy nhiễu.

Buổi sáng hôm đó tôi còn chưa thức dậy, chợt nghe một loạt tiếng gõ cửa, tôi vùi đầu vào chăn che kín tai mình lại, thế nhưng tiếng đập cửa vẫn vang vọng bên tai, tôi bực bội vung chăn bật ra mở cửa. Nhìn thấy một đám người đứng ngoài cửa liền giật mình sững sờ, người đứng trước mặt tôi là cô gái có khuôn mặt giống tôi như đúc, bên cạnh cô ta là chàng trai vô tình gặp gỡ ngoài cửa hàng tạp hóa, sau lưng bọn họ còn thêm ba người nữa, là Trương Trạch cùng với một cặp vợ chồng luống tuổi tôi không quen biết.

Ta không biết bọn họ kéo đến đây làm gì? Tôi định hỏi bọn họ muốn làm gì thì cặp vợ chồng trung niên phía sau đã kích động chạy lại nắm chặt lấy tay của tôi, sau đó xoa đầu xoa mặt tôi, tôi tránh né theo phản xạ, bên tai nghe thấy tiếng nói xúc động của bà vợ, bà vừa khóc nghẹn ngào sau đó lẩm bẩm, “Là Giai Duyệt của mẹ… con là Giai Duyệt… Nhiều năm như vậy cuối cùng mẹ cũng tìm được con.”

Tôi giật mình đứng chết trân tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn bà luống tuổi đang khóc không thành tiếng ở trước mắt mình, người đàn ông cũng đang lau nước mắt, tôi không biết nên phản ứng thế nào, mà cô gái có dung mạo giống tôi như đúc kia mắt cũng ửng đỏ nhìn tôi, tôi không biết vì sao, bèn gỡ tay bà ta ra, lùi về phía sau một bước, đóng chặt cửa lại, sau đó khóa trái.

Tôi lảo đảo lui về phòng của mình, vùi người vào chăn, không biết sao chuyện lại thành ra thế này, cũng không biết mình đang chống cự cài gì?

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động đặt trên bàn đầu giường rung lên, tôi đưa tay với lấy xem, là một tin nhắn của người lạ gửi tới, toi cũng không suy nghĩ nhiều, mở ra xem. Vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn liền ngây ngẩn cả người, tin nhắn chỉ có ngắn ngủi hai hàng chữ: “Tôi là Trương Trạch, chúng ta cần nói chuyện một chút.”