Nhà Tui Có Ma

Chương 3: Cười quá dọa người



Không biết có phải tại lời nói của tôi quá đánq quá hay không mà những ngày sau đó không thấy anh ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi nửa. Chẳng qua là thỉnh thoảng tôi có cảm giác như anh ta vẫn còn ở bên cạnh tôi. Mỗi ngày ở trường, kì thực tôi cảm thấy rất chán nản, có thể là do tôi đã sống trong góc tối quá lâu, cho nên không làm sao hòa nhập vào thế giới rực rỡ sắc màu của những người xung quanh được. So sánh với những cô bạn cùng trang lứa thì chúng tôi quá khác nhau, hơn nữa các bạn học dường như cũng mấy không thích tôi, cho nên bất luận tôi đi đến chỗ nào thì cũng chỉ đều có một mình, nhưng tôi không cảm thấy cô đơn, tôi biết, anh chàng ma kia vẫn luôn ở đây, tuy rằng anh ta không xuất hiện nhưng tôi có thể cảm nhận được, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.

Học kì này dường như qua quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp kết giao tán gẫu với bạn bè, phải thừa nhận, kì thực, tôi rất mến những người bạn trong trường, rất muốn được chơi đùa cùng các bạn ấy.

Có một lần, một cậu bạn định đến bắt chuyện với tôi, kết quả cậu ta còn chưa kịp nói với tôi câu nào đã bị một cô bạn chạy đến kéo đi, sau đó nói thầm cái gì đó vào tai bạn ấy, kể từ đó bạn ấy không tới tìm tôi nữa, thỉnh thoảng cũng chạm mặt trong trường nhưng bạn ấy đều vội vã chạy đi.

Kì lạ là, từ đó về sau, bạn nữ ở cùng phòng kia dường như rất sợ tôi, nhìn thấy tôi là liền nhanh chân tránh đi ngay, trong giờ học tôi vu vơ liếc mắt nhìn bạn ấy một cái, cô bạn đó liền hoảng hốt vội vã nhìn sang nơi khác, làm rơi cả bút bi trong tay.

Tôi rất nghi ngờ, nhưng ngay sau dó liền hiểu ra. Tôi nghĩ tới anh chàng ma kia, có thể anh ta đã nghe được cô bạn ấy nói xấu gì tôi với bạn nam kia cho nên buổi tối đã đi hù dọa bọn họ.

Nghĩ vậy, tôi bất giác nhoẻn miệng cười, kì thực người này cũng không tệ, trong đầu tôi liền tưởng tượng cái cảnh anh ta máu me be bét miệng nhe răng nanh nhọn hoắt đột nhiên nhảy ra từ trong bóng tối, không ngờ nghĩ đến cảnh đó mà tôi lại tự thấy hoảng sợ, tôi bĩu môi, bắt đầu chăm chú nghe giảng bài.

Sau đó, có nhiều lần tôi không tìm được bút máy và sách giáo khoa, nhưng chỉ chưa đầy hai phút sau chúng nó đã tự động xuất hiện trên bàn, tôi biết, nhất định là do anh chàng ma kia làm.

Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn giả vờ không biết sự tồn tại của anh ta, tôi muốn anh ta rời khỏi đây, chờ anh ta thấy chán sẽ tự động rời đi vậy, dù sao tôi không để ý đến anh ta, anh ta tự nhiên sẽ cảm thấy chán mà ngưng.

Đến kì nghỉ hè, rốt cuộc tôi cũng trở về nhà. Nói thật, không có bà ở đây thì nơi này không còn là nhà nửa, tôi nấu cho mình một vài món ăn đơn giản, lúc dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tôi bỗng nhiên thoáng nhìn thấy anh chàng ma đang đứng sau lưng, thật kì lạ, bộ dạng của anh ta vẫn gớm ghiếc đáng sợ như vậy, thế nhưng tôi lại không có cảm giác run sợ mà chỉ cảm thấy giống như đang thấy một người bạn cũ lâu năm không gặp, nói chung cảm giác này rất kì quái.

Tôi cười với anh ta, anh ta như ngây ngẩn cả người, sau đó có chút kích động nhìn tôi: “Cô không ghét tôi sao?”

Tôi cười cười ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh ta: “Thật ra, từ trước đến giờ tôi đâu có ghét anh, chẳng qua tại anh luôn xuất hiện ngay đúng lúc tôi nhếch nhác chẳng ra làm sao, cho nên tôi chỉ giận bản thân mình mà thôi.”

“A.” Bỗng nhiên anh ta cúi đầu: “Tôi thấy cô không vui, cho nên muốn an ủi cô, ai ngờ lại làm cô bực mình thêm.”

Nghe thấy anh ta nói thế, tôi bật cười hì hì, sau đó bỗng chú ý tới quần áo trên người anh ta, tôi chợt nhận ra được một chuyện, theo lý mà nói thì anh ta chết cũng được khá lâu rồi chẳng nhẽ không ai đốt đồ gì cho anh ta hay sao? Tại sao anh ta vẫn mặc bộ quần áo lúc chết thế kia? Có lẽ do anh ta đã luôn ở bên cạnh trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, cho nên mặc dù trong lòng tôi vẫn có chút bài xích nhưng cũng không xem anh ta là người ngoài, mà đối với người thân, từ trước đến giờ tôi vẫn tương đối xem trọng.

“À...”

Tôi chợt phát hiện, quen biết anh ta lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa biết tên của anh ta, tôi hỏi anh ta: “Anh còn nhớ tên anh là gì không?”

Anh ta khẽ lắc đầu: "Tôi không nhớ gì hết, duy nhất chỉ có cô, may mà tôi còn nhớ được cô.” Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười thật tươi, tuy anh ta đang cười nhưng tôi vẫn cảm thấy thật gớm ghiếc, thử nghĩ xem, một người mặt mũi đầy máu tươi cười với bạn, bạn có nổi da gà da vịt lên không?

F/B: E.b.o.o.k/ngôn/tình/miễn/phí

“Có cô... là đủ rồi, chúng ta đều là những người trắng tay, thực ra như vậy cũng rất tốt.”

“Tốt cái gì mà tốt, tôi không là gì của anh, nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh tra ra thân phận.”

“Như thế này đối với tôi đã...”

“Bây giờ vấn đề trước tiên là phải đặt lên cho anh, tôi họ Trần, vậy gọi anh là Trần Thần nhé, chờ đến khi anh nhớ được tên của mình thì đổi lại sau.”

Nghe tôi nói xong vẻ mặt đang bất mãn của anh ta thoáng vui tươi tỉnh táo hơn, sau đó anh ta lại nở nụ cười gớm ghiếc với tôi, tôi vội vàng lặng lẽ dời tầm mắt, chợt nghe thấy giọng nói hưng phấn của anh ta: “Được.”

Nhìn nụ cười kia của anh ta thật tình tôi cảm thấy anh ta không cười sẽ tốt hơn,... ít nhất... mỗi khi anh ta đột nhiên mỉm cười, tôi đều luôn cảm thấy sợ đến nổi da gà, tôi cười gượng gạo nói với anh ta: “À... anh đừng cười, tôi thấy sợ đó.”

Anh ta bỗng nhiên ngưng cười, sắc mặt có chút không tốt nhìn tôi.

“Có phải cô cảm thấy tôi quá gớm ghiếc đúng không?”

“Sax... không có, không có.”

“Nhất định là có, nếu không tại sao cô không dám nhìn thẳng vào tôi?”

Tôi cảm giác dường như anh ta rất để ý đến điểm này, tôi không biết phải trả lời anh ta như thế nào, bởi vì đúng thật là anh ta trông rất đáng sợ, kỳ thực cứ coi như tôi quen thân anh ta cỡ nào đi nữa thì trong lòng vẫn không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác bài xích anh ta.

Ban đêm tôi nằm mơ, trong mơ Trần Thần đưa tôi bay lên trời cao, trông anh ta dường như rất vui vẻ nói với tôi: “Trần Duyệt, tôi thực sự rất thích cái tên này.” Tôi rất phiền não, nói anh ta sau này đừng có cười nữa.

Trong miệng anh ta khẽ hát đi hát lại một bài hát mà từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe giai điệu, anh ta hình như anh ta rất thích bài hát đó, cứ hát đi hát lại không hề ngại ngùng gì.

Cứ như vậy qua mấy ngày sau, mỗi ngày tôi đi tới đâu anh ta cũng đều muốn đi theo, chỉ là ban ngày anh ta không thể hiện thân, với lại có lúc mặt trời lên cao quá anh ta không thể theo tôi ra ngoài. Nhưng mỗi khi về nhà, đều thấy anh ta đứng ở cửa chờ tôi, vừa nhìn thấy tôi trở về liền lập tức chạy tới, vui vẻ... y như con chó nhỏ, sax... quả thực rất giống, chỉ có điều... lại là một con chó nhỏ có bộ dạng kinh khủng.

Một ngày kia khi tôi đi ngang qua một cửa tiệm nhang đèn, bỗng nhiên nhớ đến anh ta, thầm nhủ có nên mua cho anh ta ít đồ dùng hay không?

Nhưng khi đến truớc cửa tiệm tôi lại do dự, có lẽ tôi nên đi về hỏi anh ta cần cái gì rồi mua sau, chuyện quan trọng nhất vẫn là phải mau chóng biết rõ anh ta là ai.

Về đến nhà, không thấy anh ta đứng ở cửa chờ tôi như thường ngày, tôi buồn bực, bước vào nhà mở cửa phòng thì nhìn thấy quả nhiên anh ta ngồi trên ghế salon xem ti vi, mà trong ti vi là hình ảnh hai người đang hôn nhau, anh ta xem vô cùng nhập tâm, ngay cả khi tôi bước đến gần, anh ta cũng không hề phát hiện. Tuy rằng anh ta là một con ma nhưng nói thế nào thì anh ta cũng là đàn ông, tôi lúng túng khẽ hắng giọng đánh tiếng anh ta nghe tiếng động thì giật mình, quay đầu nhìn tôi, sau đó cuống quýt vươn tay tắt TV đi, tôi còn chua kịp nói gì thì anh ta đã biến mất không thấy tăm hơi.