Nhà Tui Có Ma

Chương 7: Vẫn chưa chết



Tôi thoáng ngẩn người, nhất thời không biết nên làm gì, tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày hai chúng tôi sẽ xa nhau, bởi vì chúng tôi không cùng một thế giới, nhưng anh ta nói chỉ cần có tôi là đủ, thậm chí anh ta không cần cả thân phận, đột nhiên tôi thấy bồn chồn, trong lòng hoảng sợ, cảm giác sống mũi cay cay, trong mắt giống như là có cái gì đó muốn chảy xuống.

“Thật ra thì... tôi có một tâm nguyện.”

Nghe thấy lời nói của anh ta, tôi vội chớp mắt nhìn, thầm hạ quyết định, bất kể anh ta có tâm nguyện gì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp anh ta hoàn thành, lại nghe anh ta nói tiếp: “Tôi muốn... ôm em một cái.”

Anh nói xong, trong lúc tôi vẫn đang ngẩn người liền chợt ôm lấy tôi, ôm rất chặt, nước mắt tôi cứ như vậy chảy ra, tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, nhưng như vậy cũng tốt hơn là khóc trong lòng, cảm giác đó thật khó chịu.

Cả ngày tôi không muốn ăn cái gì, sau khi về đến nhà, Trần Thần liền đi xuống bếp, tôi biết anh muốn làm gì liền gọi anh lại: “Không cần, để tôi tự làm.”

Anh nhìn tôi lắc đầu: “Em ngồi đó đi, cứ để tôi làm được rồi. Nói xong anh xoay người đi vào trong bếp, biết rõ bản tính cố chấp của anh, tôi chỉ thở dài: “Dù sao tôi cũng phải tập quen với cuộc sống một mình.”

Bước chân anh chợt khựng lại, quay đầu lại khó hiểu nhìn tôi: “Em sao vậy?”

“Tôi... không sao.” Tôi nhìn anh, trong lòng hơi do dự, nhưng nghĩ lại, tôi với anh cách nhau giữa sống và chết, quyết định nói ra lời kia có thể sẽ làm tổn thương đến anh: “Sau này anh... đừng đi theo tôi nữa, tôi sẽ mau chóng giúp anh tìm ra thân phận, từ đây tới lúc đó anh cứ yên tâm mà rời đi đi.”

Tôi thấy rõ chỉ trong chớp mắt vẻ mặt anh trở nên rất khó coi, tôi biết là tôi đã làm tổn thương anh, anh nhìn tôi chằm chằm: “Tôi nói rồi, tôi chỉ cần có em là đủ, những thứ khác không quan trọng.”

Thanh âm của anh bình tĩnh đến lạ thường, bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng, giống như lúc tôi nhặt được chiếc nhẫn của anh, anh lạnh lùng nói “Cái đó là của tôi” vậy, không hề có chút tình cảm nào, tôi cảm thấy hẳn là anh đang tức giận, nhưng tôi nhất định phải tàn nhẫn, tôi nhìn anh, “Nhưng anh chớ quên, chúng ta là người không cùng một thế giới, tôi là người bình thường, tôi phải sống cuộc sống của người bình thường, còn anh... anh nên đến nơi... thuộc về anh.”

“Nơi thuộc về tôi? Ha...” Đột nhiên anh mỉm cười, nhưng đó lại là một nụ cười đau khổ “Em cảm thấy tôi là người thừa? Phải không?”

“Không phải như vậy.” Tôi liền vội vàng giải thích. “Tôi thật sự không có ý đó, tôi chỉ muốn chúng ta trở lại cuộc sống ban đầu mà thôi, tôi không muốn...”

“Em không muốn suốt ngày phải ở chung với một vong hồn đúng không? Em muốn sống với một người bình thường có phải không? Ai không muốn vậy!” Anh lên tiếng nói tiếp lời chưa thốt ra khỏi miệng của tôi.

“Tôi cũng muốn! Nhưng tôi không có ai hết! Tôi chỉ có em, chỉ có em mà thôi!”

Câu nói cuối cùng của anh gần như là quát lên với tôi, tôi bỗng nhiên cảm giác được nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống khá nhiều, tôi liếc nhìn anh, mới phát hiện lúc này mắt anh đã biến thành màu đỏ, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy bộ dạng này của anh, tôi hoảng sợ suýt chút nữa té ngồi xuống đất, cố trấn định lại bản thân, tôi vịn vào ghế salon miễn cưỡng ngồi xuống, khuôn mặt vô cùng sợ hãi nhìn anh.

• Page: Eb00kngôntìnhmiễnphí

Thây tôi như vậy, dường như anh tỉnh táo lại, giơ tay muốn chạm vào tôi, tôi hơi co người lại theo phản xạ, tay anh liền dùng giữa không trung, một hồi lâu sau mới thu về, tôi dường như nghe được anh nói xin lỗi tôi, sau đó liền biến mất.

Tôi ngồi trên ghế salon thật lâu không có phản úng gì, hình ảnh đôi mắt đỏ ngầu của anh cứ hiện lên trong đầu tôi, tôi ngơ ngẩn đi về phòng mình, mấy ngày qua tôi suy nghĩ đủ điều thật ra trong lòng tôi rất vui, bây giờ tôi không thể không thừa nhận, anh là người quan trọng với tôi thế nào, quả thực tôi cũng rất quan tâm đến anh, không phải là vì thương hại hay là cảm thông, tôi nghĩ, có lẽ là tôi đã thích anh rồi.

Nhận ra được điều này khiến tôi vừa mừng lại vừa tủi, tận đến lúc trời gần sáng tôi mới từ từ chìm vào giấc ngủ, tôi nằm mơ, trong mơ tôi thấy Trần Thần nắm tay tôi chạy mãi chạy mãi, giống như không có điểm dừng, lát sau rốt cuộc chúng tới cũng dừng lại, anh xoay người nhìn tôi cười thật tươi, sau đó giống như cuồng loạn hỏi tôi: “Tôi đối với em không tốt sao? Tại sao lại muốn tôi đi? Tôi sợ em vứt bỏ tôi giống như người con gái kia, sợ em có người mình thích sẽ không thích tôi nữa, cho nên tôi dốc sức học hết những sở thích cùng thói quen của em, hết mình bảo vệ em, vậy tại sao em còn đuổi tôi đi? Tôi như vậy vẫn chưa đủ tốt sao?”

Tôi rất muốn nói cho anh biết, anh như vậy đã quá tốt rồi, nhưng anh vừa nói xong liền nắm lấy hai bả vai của tôi, nước mắt rơi xuống, tôi chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, bả vai tôi bị anh bóp có chút đau, tôi cố chịu đựng không lên tiếng, anh lại nói tiếp: “Tại sao hả?”

Tôi nhìn anh, trong lòng có cảm giác thỏa mãn, tôi không biết anh cũng không muốn rời xa tôi như vậy, một khắc kia tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Thế mà Trần Thần lại lần nửa biến mất, mỗi lần như vậy anh đều không nói tiếng nào đã biến mất tiêu, thật sự thì tôi không thích anh như vậy.

Mấy ngày anh không ở đây tôi đã suy nghĩ kĩ càng, tôi sẽ vẫn giúp anh tìm ra thân phận, về phần sau này thì anh muốn đi hay ở cũng được, dù sao tôi cũng là một con người, hơn nửa... tôi cũng không nỡ để anh đi...

Tôi khởi động cái máy vi tính đã lâu không dùng tới, bắt đầu lên mạng tìm kiếm những thông tin liên quan đến ngày tiết thanh minh đó, mới đầu không tìm ra được cái gì, nhưng tôi không từ bỏ, tôi vào từng trang mạng, không ngờ trời không phụ lòng người, tôi đã tìm được, đương nhiên... lần này tôi đã biết được lên họ thật của Trần Thần, hóa ra tên của anh là Khiếu Trương Trạch, là con trai độc nhất của thị trưởng thành phố lân cận, dù có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới điều này, kéo chuột xuống, tôi liền nhìn thấy ở phía dưới là một tấm ảnh chụp anh đang nằm trong bệnh viện, kéo xuống tiếp, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện bốn chữ "hôn mê bất tỉnh", tôi thật sự không dám tin vào mắt mình, cẩn thận đọc lại bài báo một lần nữa, sau đó ngẩn người ngồi trước máy tính hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Trần Thần... À không, là Trương Trạch mới đúng, anh vẫn chưa chết, hôm đó sau khi được đưa vào bệnh viện, anh đã được cứu sống nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh không khác gì người thực vật.

Đột nhiên, nước mắt tôi cứ như vậy mà trào ra, đương nhiên đây là nước mắt vui mừng của tôi, tôi thật sự cảm thấy mừng cho Trương Trạch, tôi lập tức tắt máy tính, sau đó đi khắp nơi tìm bóng dáng anh, tôi nghĩ, chỉ cần linh hồn của anh trở về, như vậy có thể anh sẽ tỉnh lại, có đúng không?

Chỉ là, tôi đã tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm được anh, nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của anh, tôi liền nổi giận, sau đó dứt khoát không tìm nữa, anh đúng là tên quỷ hẹp hòi, cứ để anh tự kiểm điểm lại bản thân cũng tốt.