Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 11



Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Mấy ngày sau.

Đồ vật Tống Du gửi đã được người trong thị trấn chuyển đến cho Diệp Lan.

Đồ quá nhiều, Diệp Lan phải mượn một túi đóng gói phân hóa học đã qua sử dụng để bỏ đồ vào, buộc trên ghế sau xe đạp hì hà hì hục đạp về nhà.

Bốn trảo của tiểu long dính trên đất nhìn chăm chú vào ổ gà mà chóp chép miệng, thèm, nó đã lâu không được ăn thịt gà rồi.

"Chiêu Tài." Diệp Lan đẩy xe đạp vào trong vườn, gỡ túi đồ vật xuống:

"Lại đây giúp tôi đem túi vào nhà nào."

Túi đồ??

Tinh thần nhanh chóng ngoi lên từ nồi canh gà trong suy nghĩ, tiểu long bay đến dùng trảo trảo câu một bên túi lên cùng Diệp Lan mang về phòng.

Đổ hết các hộp to nhỏ trong túi ra mặt đất, Diệp Lan ngó nghiêng tìm dao nhỏ để khui hộp mà mãi không thấy.

"A." Nhìn nhìn tiểu long hâm mộ mà xem đồ vật ở bên cạnh, nhờ vả:

"Chiêu Tài, đưa trảo cho tôi mượn đi."

Long trảo nhanh chóng vươn tới thay thế dao nhỏ khui hộp.

( 🐲 = 🐷 + 🐶 + 🔪....)

Đôi mắt Diệp Lan dần cong lên theo từng chiếc hộp được mở ra, tới cuối cùng thành trăng mùng hai:

"Quần áo thật nhiều!!!"

Hơn mười bộ quần áo, Diệp Lan say mê mà dán mặt lên.

Trên quần áo không ghi giá, chỉ có nhãn sau cổ ghi toàn tiếng Anh, chắc là nhãn hiệu của quần áo, tiếc là Diệp Lan không biết những nhãn hiệu này.

Đôi mắt Diệp Lan sáng lấp lánh dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ quần áo, cảm thán:

"Chất liệu thật là tốt!"

Cọ cọ rất thoải mái mà kiểu dáng cũng đẹp.

Tiểu long chưa từng thấy Diệp Lan mặc quần áo mới, quần áo lại nhiều như vậy nên thúc giục:

"Diệp Diệp, cậu mau mặc vào thử xem."

Diệp Lan lắc đầu, quý trọng mà vuốt ve quần áo mới:

"Chút nữa tắm rửa xong tôi sẽ thử."

Mới nãy chạy xe đạp về nhà, trên người đổ mồ hôi, bẩn.

Áo có đủ loại: tay ngắn, tay dài, áo khoác, quần cũng vậy, còn thêm ba đôi giày thể thao mới tinh.

Ngoài ra còn có nhiều thức ăn vặt: thịt khô, bò bít tết đông lạnh, nồi lẩu, nguyên liệu nấu lẩu, còn đánh dấu những món không thể giữ lâu để sau khi Diệp Lan nhận được thì nhanh chóng ăn.

Sữa bò, bánh sandwich, quả hạch, viên bổ sung canxi cho trẻ nhỏ.

Đồ dùng sinh hoạt cũng nhiều, bởi vì sau khi khai giảng cao trung phải trọ ở trường nên Tống Du chuẩn bị rất nhiều.

[Đây là những đồ vật nhỏ, em dùng trước đi, chờ khai giảng xong anh cùng Lăng Cảnh lại mua chăn và những thứ khác cho em.]

Là những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bởi Tống Du trên giấy đính kèm theo trong hộp.

Diệp Lan hít hít mũi, cảm thấy mắt hơi cay.

Đang vui vẻ xoay quanh đống đồ vật đột nhiên thấy hốc mắt Diệp Lan hơi đỏ, tiểu long ngơ ngẩn:

"Diệp Diệp?" Nó vội vã bay đến trước mặt Diệp Lan:

"Sao lại khóc rồi?"

Nhận nhiều đồ vật như vậy đáng ra phải vui vẻ chứ?

Diệp Lan dụi dụi mắt, tiếng nói nghèn nghẹn:

"Tôi cảm thấy...cảm thấy anh Du và anh Cảnh thật tốt quá, đối với tôi..với tôi thật tốt quá. Nhưng tôi chỉ là một bán yêu hết sức bình thường, hai người họ đối với tôi tốt như vậy, cũng không biết đến khi nào thì tôi mới có thể hồi báo ân tình này.." o(╥﹏╥)o

Diệp Lan nói năng lộn xộn nhưng tiểu long vẫn bắt được trọng điểm, hiểu được ý tứ mấu chốt.

Diệp Diệp đang tự ti, là một bán yêu từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, mặc dù phần lớn người trong thôn đều tốt với cậu, nhưng Diệp Diệp vẫn là tự ti.

Cậu nỗ lực sinh hoạt, nỗ lực nuôi sống chính mình, người khác đối tốt với cậu, cậu liền hồi báo trở về.

Giống như người trong thôn cho cậu ăn cơm, cậu liền đưa lại cho họ thức ăn cậu trồng được hoặc làm việc cho họ.

Đồ vật được gửi đến không giống như thôn dân, cậu tạm thời không hồi báo được nên vừa cảm động lại khổ sở.

"Diệp Diệp, đừng khóc mà." Thân long đến gần dùng trảo trảo đã thu lại móng vuốt sắc bén, sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại:

"Những lễ vật nhận được hôm nay, ngày sau ta sẽ kiếm tiền thế cậu hồi báo."

Diệp Lan từ chối:

"Tự tôi hồi được."

Tiểu long nhíu mày:

"Chúng ta hai người đều như nhau mà."

Lời nói nghiễm nhiên đem bản thân cùng Diệp Lan thành người một nhà, hoàn toàn đã quên mình chẳng qua là một tiểu long ăn vạ, không có bất kỳ quan hệ nào với cậu.

Diệp Lan không nói gì đem hộp rỗng chồng chất trong góc, đều là giấy có thể bán, đồ vật vừa nãy lấy ra cậu đã sắp xếp xong:

"Chiêu Tài, tối nay chúng ta ăn bò bít tết đi."

Còn lẩu, cậu đem nguyên liệu để vào túi không thấm nước buộc kĩ treo trong nước giếng lạnh, có thể bảo quản một ngày, mai rồi ăn.

Tiểu long gật gật đầu, nhìn kỹ biểu tình của Diệp Lan, thấy cảm xúc của cậu đã bình thường thì nhẹ nhàng thở ra.

Không thể ăn không uống không như vậy, tiểu long nghĩ mà phát sầu, nó cần phải kiếm tiền giúp Diệp Diệp mới được.

Diệp Diệp quá nghèo, nó gọi là Chiêu Tài mà chưa chiêu được chút tài nào.

Diệp Lan nhóm lửa nấu cơm trong phòng bếp mà tiểu long thì trầm tư suy nghĩ con đường làm giàu, nghĩ một hồi lại cúi đầu dùng trảo chọc chọc trên vảy, không cứng bằng cha Đại Long.

Rõ ràng là nó ở bên Diệp Lan ăn uống cái đầu đã lớn, thực lực cũng mạnh hơn trước nhiều.

"Diệp Diệp."

Tiểu long đắn đo giữa hai lựa chọn, một là về nhà trộm kim khố của cha Đại Long, hai là giống như ba ba đi đáy biển vớt bảo tàng từ thuyền bị đắm.

Nếu về nhà thì khó bảo đảm không bị ba ba đưa về Long Cung học tập.

Long còn nhỏ, lại là tiểu thái tử độc đinh của Long tộc, bắt buộc phải tiếp thu chỉ đạo tất cả phương diện từ các ông, các chú trong Long Cung.

Tiểu long không muốn bị nhốt ở Long Cung, nó chỉ muốn ở cùng một chỗ với Diệp Diệp thôi.

"Tôi đây, nhóc gọi làm gì?"

Diệp Lan đang chiên bò bít tết trả lời với tiểu long.

Tiểu long nghe tiếng Diệp Lan, trong lòng đã có lựa chọn, nó bay theo mùi thơm của bò bít tết đến bên Diệp Lan:

"Nơi này cách biển có xa không?"

"Không xa lắm."

"Ngày mai ta muốn ra ngoài một chuyến."

"Đi làm gì?"

"Tắm rửa." (▰˘◡˘▰)

Tiểu long ngẩng cổ nâng đầu, tự thấy bản thân thật lãnh khốc mà nói với Diệp Lan:

"Long tộc chúng ta đều tắm ở biển."

Diệp Lan: "......" Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ trắng mềm có chút phức tạp.

Mỗi ngày dùng thau rửa mặt nhỏ cho nước vào chơi muốn điên cũng không biết là ai nha. ಠ~ಠ

"Biển cách nơi này gần nhất, tuy không xa nhưng biển rất lớn, nhóc......" hàm súc bổ sung:

"Nhóc cũng không nên 'một cần hai phải' mà đi chỗ đó để tắm chứ."

Chẳng lẽ thau rửa mặt nhỏ không đủ?

Thái độ tiểu long kiên quyết:

"Ta nhất định phải đi." còn hứa hẹn:

"Diệp Diệp, ta đi vớt hải sản cho cậu ăn."

Lần trước nó cùng Diệp Diệp đi dạo chợ hải sản, hải sản ở đó rất đắt tiền, mặc dù không mua nổi cũng đi qua đi lại nhìn.

Nghe được có hải sản, Diệp Lan mới hứng thú:

"Vậy cũng được, chẳng qua nhóc phải nhớ kỹ, khi vớt hải sản phải chọn loại hiếm mà vớt, như rong biển thì quá rẻ không cần phải vớt về đâu."

Tiểu long nghiêm túc ghi nhớ.

Hải sản cần vớt, bảo tàng giấu trong thuyền chìm ở đáy biển càng phải vớt. ᕦ(ò_ó)ᕤ