Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 2: Vỏ bọc



Ba ngày sau,

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm, tia sáng hiền hòa báo hiệu một ngày mới lại gõ cửa. Mọi khởi đầu vẫn đang ở phía trước, dẫu có người đang lênh đênh giữa biển khơi rộng lớn của cuộc sống, nhưng sâu trong lòng, ai nấy đều mong bản thân có thể vượt qua bão lớn, cập bến bình an.

Căn phòng nhỏ chật hẹp, đồ đạc được tối giản hết mức để tiết kiệm chi phí. Nơi ngộp ngạt cũng là chốn nương thân của người đang chật vật giữa dòng đời. Mầm cây bé nhỏ chưa từng đầu hàng số phận, vì lòng tin mãnh liệt vào một ngày nào đó, cây non sẽ vươn mình cứng cáp, trở thành một cây đại thụ, hiên ngang và đầy ngạo nghễ, thách thức mọi vòng xoáy bão giông.

Cởi bỏ chiếc áo ngủ thoải mái rộng thùng thình. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng kéo hộc tủ, lấy ra một cuộn băng vải, thao tác thoăn thoắt quấn băng siết chặt cơ thể, gò ép vòng một căng tròn đến mức ngột ngạt. Đã mất ngày trôi qua nhưng nỗi ám ảnh trong Bạch Nhiễm về người đàn ông cuồng bạo tước đoạt đi lần đầu của cô vẫn còn vẹn nguyên chẳng chút thuyên giảm. Nhưng dù sao, cô vẫn phải tiếp tục sống tốt vì hiện giờ cô là trụ cột của mẹ và chị hai.

Mặc bộ vest màu đen được là phẳng phiu trong rất trang trọng. Chỉnh đốn từ cổ đến tay áo, mọi thứ đều tươm tất, chỉnh chu cho vẻ ngoài hoàn hảo nhất có thể. Chẳng mấy chốc dáng vóc thiếu nữ mảnh mai đã biến đổi dưới lớp vỏ bọc của một chàng thanh niên cao ráo, điển trai, gương mặt trong trẻo, sáng bừng như giọt nắng tinh khôi ở tuổi đôi mươi.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, áo quần chỉnh tề, người con gái ẩn mình bởi vẻ ngoài nam nhi xỏ chân vào giày rồi cầm lấy hồ sơ xin việc, tâm trạng có chút lo âu rời khỏi nhà. Rốt cuộc Bạch Nhiễm đã và đang trải qua những gì mà phải che giấu con người thật, buộc bản thân sống dưới lớp vỏ bọc giả tạo, chật vật ngày qua ngày như thế?

Đảo bước thẩn thờ trên con phố nhỏ vắng vẻ, tâm trí bao phủ nỗi thất vọng. Cánh tay cầm theo CV (sơ yếu lý lịch) buông thõng, vừa nhìn qua liền biết, buổi phỏng vấn xin việc chẳng chút suôn sẻ.

Nhớ lại bài đăng trên mạng ngày hôm qua "Khách sạn Trục Lưu tuyển dụng tiếp tân,...". Cứ ngỡ lần này sẽ xin được một công việc lương cao lại phù hợp với khả năng, nhưng cô nào ngờ sự thật phũ phàng khi phía tuyển dụng thẳng thừng từ chối ngay từ khi biết cô chưa từng có kinh nghiệm làm ở vị trí tiếp tân trước đây. Nơi nào cũng yêu cầu nhân viên có kinh nghiệm rồi lấy đó làm lý do không tuyển dụng thì họ đào đâu ra kinh nghiệm đây?

Rầu rĩ tìm kiếm công việc mới, dẫu cô nhiều lần muốn sống thật, muốn được là chính mình nhưng vì trên giấy tờ, thân phận của cô là nam giới, nếu bây giờ không tiếp tục mang lớp vỏ bọc chàng trai tuấn tú thì sẽ chẳng thể xin xin việc được. Gánh nặng cơm, áo, gạo tiền và cả căn bệnh tim bẩm sinh của chị hai đang đè nặng lên vai cô. Niềm tin vào ngày mai tốt đẹp le lói như ngọn đuốc dần tàn, chẳng tìm thấy lối dẫn đến nguồn sáng.

Đi ngang qua con hẻm nhỏ, những tiếng mắng chửi chói tai, lời lẽ cự cãi đã thu hút mọi sự chú ý của cô. Dừng bước ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng cô quyết định rẽ bước đi vào xem sao. Hình ảnh một nam sinh trạc mười sáu, mười bảy tuổi, trên người vẫn còn mặc đồng phục đang bị một đám nam sinh cùng trường ép đứng sát lưng vào tường.

Một tên hùng hổ ra dáng đàn anh nắm lấy cổ áo nam sinh yếu thế rồi gằn giọng quát lớn:

- Mày biết nó là bạn gái của tao mà vẫn cố tình thân mật? Mày chán sống rồi à? Hả?

Nam sinh với nước da trắng trẻo, dáng vóc cao ráo, gương mặt hot boy, tổng thể toát lên thần thái của một công tử nhà giàu đầy vẻ cao quý, thượng lưu dù trên người chẳng mang theo món đồ gì đắt giá.

Trước sự hổ báo, ngông cuồng của đám bạn học cùng trường, nam sinh vẫn tỏ ra bình tĩnh, thái độ hiên ngang mà đối mặt, hệt như anh hùng chẳng chịu khuất phục trước cường quyền.

- Tao và Hạ An chỉ là bạn học. Mau bỏ tay ra!

Nam sinh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang siết cổ áo của cậu ấy đến nhăn nhúm. Nhưng cậu càng muốn hất tay tên nhóc hung hăng kia thì hắn lại càng giữ chặt gấp bội.

- Thằng chó, mày bố láo à?

Nhóc con nông cạn lại ưa bạo lực nên vội vã đưa cánh tay to lớn muốn đấm vào mặt nam sinh yếu thế trong sự cổ vũ, reo hò vô nghĩa của đám đàn em giở hơi, chẳng lo học hành, chỉ biết kéo bè kéo phái làm những trò phá phách hư đốn.

Không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện bất bình, làm ngơ khi thấy người gặp nạn. Cô mạnh mẽ hệt như lớp áo nam nhân đang ngụy trang trên mình. Chẳng chút chần chừ, cô cúi người nhặt lấy lon nước ngọt rỗng bị vứt trên đất rồi một phát ném thật mạnh và vô cùng chuẩn xác, đường ném thẳng táp tuyệt đẹp, trúng phốc vào cổ tay của tên nhóc "giang hồ".

Tiếng hét bực tức vang lên khi đột ngột bị đau của tên nhóc cấp ba chứa đầy ngôn từ tục tĩu, lộ rõ sự suy đồi đạo đức trầm trọng.

- Chết tiệt, là đứa khốn nào hả?

Quay mặt nhìn về hướng lon nước vừa phi tới, cô bình thản bước đến, đối mặt với đám ranh con miệng còn hôi sữa mà đã hổ báo giở thói côn đồ để thể hiện "đẳng cấp".

- Ỷ đông hiếp yếu, làm vậy mà đáng mặt à?

Tên cầm đầu giương mắt nhìn cô, cảm thấy bản thân vừa bị xúc phạm, không hề kính trên nhường dưới, hắn quát tháo nặng nề.

- Anh là ai? Tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, kẻo chuốt họa vào thân!

Chứng kiến đám nhóc con bốc đồng có dấu hiệu của hành vi bạo lực học đường thì cô chẳng thể làm ngơ, bỏ mặt kẻ yếu thế được. Dù lời tên nhóc kia vừa nói cũng rất đúng, quả thật cô đang "lo chuyện bao đồng", nhưng đứng trước việc bất bình xuất hiện nhan nhản trước mắt, lạnh lùng, thờ ơ thật không có tình người, phải ra tay tương trợ để trong lòng cô không thấy day dứt.

- Sao lại không liên quan, đó là em trai của tôi, mau thả cậu ấy ra.