Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 47: Thịt (H+)



Đầu óc anh cứ tự suy diễn, cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó. Hơn nữa trong chuyện thân mật, Bạch Nhiễm vốn dĩ còn rất ngây ngô, người chủ động từ đầu đến cuối và đưa cô vào tròng là anh, cô cần gì hao tâm tổn sức để kích thích hay mê hoặc anh nữa chứ.

- Anh…nghĩ đi đâu vậy?

Cô càng ngượng ngùng né tránh lại càng khơi nguồn sự si mê không lối thoát trong anh. Vĩ Luân kéo tay của cô ra khỏi vị trí che chắn rồi nói nhỏ, chất giọng trầm ấm thủ thỉ truyền vào tai cô đầy dịu êm:

- Em đáng yêu thật.

Nói rồi anh ngước mặt hôn lên đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi không xương tinh nghịch di chuyển vào giữa hai hàm răng trắng đều như bắp của đối phương rồi lại tiếp tục tiến sâu hơn, khuấy đảo một vòng, càn quét bên trong khoang miệng.

Đôi môi bắt đầu khám phá những ngõ ngách khác trên cơ thể, nhẹ nhàng rê trên da thịt nõn nà khiến cô chau mày vì nhột. Dừng lại tại nơi căng tròn đang kề sát tầm mắt, thật vất vả và uổng phí khi biết bao năm qua cô luôn phải gò ép đôi gò bồng đảo căng tròn đến ngột ngạt.

Lần trước chỉ biết hành động theo bản năng chứ nào tận mắt thấy thấy được kích cỡ quyến rũ của hai ngọn đồi, Thật sự anh có chút bất ngờ, sâu trong lòng lại cảm thấy xót vì những điều cô đã phải chịu đựng suốt thời gian qua, không chỉ dừng lại ở nỗi đau thể xác, mà còn tồn đọng những tổn thất về tinh thần. Sự thống khổ mà Bạch Nhiễm đã và đang chịu đựng, phải chăng là quá sức chịu đựng của một cô gái?

Hít nhẹ mùi hương nước hoa thoang thoảng trên làn da trắng mịn, anh tinh nghịch luân phiên mút lấy hai nụ hoa hồng. Cảm giác nhột nhạt khi điểm nhạy cảm bị kích thích tức khắc cướp đi tâm trí cô, để lại một khoảng không trống trải mơ hồ trong ý nghĩ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt cô càng thên kiều mị gây thương nhớ, thân hình nóng bỏng kiêu sa, anh kiên quyết chiếm hữu làm của riêng.

Bàn tay nam tính chạm vào nụ hoa nhỏ, ngón tay lả lướt trêu chọc, góp phần tạo nên màn dạo đầu vừa vặn trước khi tiến đến cuộc vui chính thức.

Bên dưới đoàn tàu áp sát vùng đất cấm, cô cảm nhận rõ sự to lớn đang tiếp xúc thân mật với nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể mình. Anh không ngừng hôn lấy chiếc cổ thanh mảnh, đồng thời đẩy cơ thể về phía trước và ngồi dậy. Cô hơi ngẩng mặt lên cao, tận hưởng sự tiếp xúc thể xác. Chỉ vài giây ngắn ngủi cô lại trở về tư thế nằm dưới hạ thân anh, đôi mắt biết nói lúc này lại tạo cho anh cảm giác cô đang “gọi mời”. Mạch Vĩ Luân chỉ giỏi suy diễn, đặc biệt là nghĩ đến những chuyện mà anh đang thèm thuồng khó cưỡng.

Bàn tay hư hỏng chạm vào thắt lưng, nhuần nhuyễn kéo nhanh chiếc quần xuống đến tận mắt cá chân rồi trượt khỏi cơ thể cô. Bạch Nhiễm vẫn còn bỡ ngỡ nên cứ nằm như khúc gỗ, tim đập mạnh vì lo lắng. Anh cởi chiếc áo sơ mi vứt xuống sàn cùng với mớ trang phục của cô đang nằm ngổn ngang chẳng chút trật tự.

Cơ bụng săn chắc, hằn rõ sáu múi hấp dẫn đập vào mắt cô, vòm ngực phập phồng, từng nhịp thở nam tính phả vào tai cừu non, sức nóng bỏng lại càng tăng cao.

Anh đưa tay vuốt ve đôi chân thon gọn rồi lại mò mẫn vào đùi trong. Sự nguy hiểm đã đến gần, cô bối rối khép chặt hai chân, thẹn đến đỏ mặt vì lo lắng. Nụ hôn cuồng nhiệt đan môi lại day dưa khoái lạc, anh nút lấy lưỡi của đối phương, tận hưởng dư vị miên man chẳng muốn dứt. Bàn tay không kiêng nể đã luồn vào chiếc quần nhỏ, trực tiếp chạm vào nơi tư mật mà cô muốn che giấu.

Bạch Nhiễm nhận ra cô đã bị Vĩ Luân “lừa”, ôn nhu trao nụ hôn thắm thiết để đánh lạc hướng, cô vừa thả lỏng cơ thể thì anh đã lập tức hành động. Đang hôn nhau say đắm, anh đột ngột rời đôi môi khỏi hai cánh hoa mềm mại, vừa ngồi dậy đã thẳng tay kéo nhanh mảnh vải mỏng manh bên dưới. Cô xấu hổ chẳng dám nhìn anh, hai chân không thể ghì chặt vào nhau thêm nữa, cứ thế mặc anh dễ dàng tách ra, vùng tam giác bí ẩn phơi bày với ánh đèn mờ nhã nhặn, có lẽ anh không nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ như quả cà chua vì ngượng.

Chiếc chày đã bứt rứt từ những giây đầu thân mật, bên dưới không ngừng biểu tình muốn được giải thoát. Anh phóng thích đoàn tàu ra khỏi nơi tăm tối. Bạch Nhiễm chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của vật to lớn khiến cô phải hoang mang dè chừng. Tuy đây là lần thứ hai hành sự, nhưng lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếm mã đang hừng hực khí thế xông trận.

Toa tàu đầu tiên nhẹ nhàng lả lướt bên ngoài búp hoa nhỏ đang khép hờ, di chuyển lên xuống tăng thên phần kích thích pha lẫn chút trêu đùa. Cô cắn môi chịu đựng cảm giác khoan khoái lại bứt rứt khó tả.

Đã đến lúc thưởng thức bữa ăn chính, chiếc chày mơn trớn nhẹ nhàng dọc theo cửa hang rồi bắt đầu tấn công vào trong, theo lối dẫn nhỏ hẹp mà không ngừng đào hầm…