Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 5: Sống chung



Nghe lời chào hỏi từ người bạn học cũ, anh hướng tầm mắt nhìn cô, hồ nước sâu thẳm ẩn hiện sự trải đời vì đã lăn lộn trên thương trường suốt nhiều năm qua. Sự ngây ngô lẫn vô tư của chàng nam sinh năm nào nay chẳng còn nữa.

- Chào cậu.

Vẻ mặt lạnh nhạt, hững hờ, anh chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ ngắn gọn, chẳng hề kèm theo một câu hỏi thăm hay một lời nói nhắc nhẹ về chuyện bạn học thời xưa cũ.

Tuy Bạch Nhiễm không khỏi tuyệt vọng nhưng khi ngẫm lại, cô thấy thái độ của anh có lẽ nên như vậy. Dù sao cũng đã trải qua tận một thập kỷ mất liên lạc. Hơn nữa thời đi học, cả hai cũng không chút thân thiết với nhau. Dẫu là hai "nam sinh" học giỏi nhất lớp và luôn đứng top đầu của khối nhưng Vĩ Luân và Bạch Nhiễm chưa từng chơi chung. Suốt ba năm trung học cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Nếu không muốn phũ phàng rằng hai người chỉ đơn thuần là bạn ngồi cùng lớp học, ngoài ra mối quan hệ giữa họ vô cùng nhạt nhẽo.

Bây giờ anh quyền cao chức trọng, có địa vị xã hội, tiền tài vật chất đủ đầy, cuộc sống thượng lưu chẳng thiếu thứ gì. Nhìn lại bản thân, Bạch Nhiễm cảm thấy mình thật kém cỏi. Sự nghiệp lênh đênh "rầy đây mai đó", sống lây lất cực nhọc hết phòng trọ này đến khu phố lao động khác vì thiếu tiền. Đây quả thật là một sự thất bại đến thảm hại.

Thấy cô im lặng thẩn thờ không nói thêm gì nữa, Vĩ Luân đổi tầm nhìn sang trợ lý Trịnh. Anh ấy theo Mạch tổng đã lâu nên hiểu rõ tính ý của anh, Tất Bình nhanh chóng bước đến gần cô rồi cất lời:

- Cậu Bạch à, đưa tôi CV.

Cô như vừa được hoàn hồn, vội vã đưa hồ sơ xin việc cho nam trợ lý, nãy giờ cứ lo nghĩ về chuyện xưa cũ đã qua và cả cuộc sống cơ cực chẳng có thành tựu ở hiện tại nên phút chốc Bạch Nhiễm có hơi chạnh lòng, nhục chí.

Trợ lý Trịnh cẩn trọng đưa CV xin việc đến tận tay anh, Vĩ Luân mặt vẫn lạnh như băng, từ tốn xem qua hồ sơ của cô. Rõ ràng phía anh mời cô đến phỏng vấn, nhưng quy trình thì vẫn phải đảm bảo không thiếu bước nào. Mạch Vĩ Luân quả thật sống có quy tắc và khuôn khổ, đặc biệt là trong công việc.

Đang chăm chú xem hồ sơ, bất chợt anh ngước mặt nhìn cô:

- Cám ơn cậu vì đã giúp đỡ Tử Duệ.

Cuối cùng anh cũng nói được với cô một câu dài. Xem ra cô đoán không sai, cậu nhóc kia quả thật đã nhúng tay vào chuyện này.

- Vậy cậu và Tử Duệ là...

Vĩ Luân biết cô đang thắc mắc điều gì, anh nhanh chóng đáp lời:

- Tử Duệ là em trai của tôi.

Trước đây cô từng nghe loáng thoáng anh có một cậu em trai, vậy ra đó chính là Mạch Tử Duệ.

- Ra là vậy. Tôi chỉ thấy chuyện bất bình nên không thể làm ngơ thôi.

Cô muốn hỏi anh về chuyện có phải Tử Duệ đã âm thầm nói với anh để giúp cô xin việc, nhưng vì trông vẻ mặt của Vĩ Luân quá nghiêm túc nên cô cũng dẹp luôn ý định.

Sau vài phút xem qua CV, anh không đặt ra câu hỏi như thường thấy trong các cuộc phỏng vấn tuyển dụng, thay vào đó, Vĩ Luân nói thẳng ngay vào vấn đề, câu nói khiến cô sững sờ đến hoang mang vì không thể lường trước được:

- Bắt đầu từ ngày mai, cậu dọn đến nhà tôi.

Dù bầu trời bên ngoài vẫn đang trong xanh nhưng sao cô lại nghe thấy tiếng sét đánh ầm ầm bên tai mình.

- Sao chứ? Tôi...tôi dọn đến nhà cậu? Để...làm gì?

Câu hỏi ngây ngô của cô khiến anh phải chau mày, ánh mắt lạnh lùng của Vĩ Luân nhìn sang trợ lý Trịnh khiến anh ấy được một phen khiếp vía.

- Anh vẫn chưa nói rõ quy tắc với cậu ấy à?

Lúc đầu nam trợ lý có phần ấp úng, vì ngay từ đầu anh ấy không biết chắc Bạch Nhiễm sẽ được nhận vào làm. Bên cạnh đó, trợ lý Trịnh cứ đinh ninh rằng Vĩ Luân sẽ nói rõ với cô vì anh là người trực tiếp phỏng vấn. Từ trước đến nay cũng chưa từng có nhân viên nào được đích thân tổng giám đốc xem CV xin việc, Bạch Nhiễm là một ngoại lệ.

Trợ lý Trịnh chỉ đành cúi nhẹ đầu:

- Mạch tổng, tôi xin lỗi. Là sơ suất của tôi.

Anh không đáp lời, cũng chẳng trách móc, nhưng thái độ sắc lạnh từ anh cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy vô cùng căng thẳng. Một lần nữa anh đổi hướng tầm mắt, con ngươi nhạy bén nhìn về phía cô, từng câu từng chữ cứ từ tốn nói ra:

- Cậu sang đây.

Nói rồi anh đứng dậy, nhã nhặn di chuyển đến ghế sofa cách bàn làm việc chỉ vài bước chân và ngồi xuống. Dù cô chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng nhanh chóng đi theo anh, Bạch Nhiễm cẩn trọng ngồi xuống ghế, đối diện với người bạn học cũ.

Trợ lý Trịnh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ theo lời dặn dò của anh. Anh ấy đi đến gần cô rồi đặt xuống bàn ngay trước mắt Bạch Nhiễm một bản hợp đồng.

- Cậu hãy đọc thật kỹ trước khi ký vào.

Bạch Nhiễm nhẹ nhàng nhận lấy bản hợp đồng. Nhìn một lượt qua các điều khoản, ánh mắt cô chợt dừng lại, sự tập trung lắng đọng ngay dòng chữ "Vệ sĩ phải dọn đến nhà của Mạch tổng, theo sát và bảo vệ Mạch tổng 24/7".

Ngoài ra, cô còn nhìn thấy trên hợp đồng có ghi rõ thời hạn là một năm. Nếu sau khoảng thời gian trên, anh cảm thấy cô làm được việc thì sẽ đề nghị gia hạn hợp đồng.

Nghĩ đến thân phận mà bản thân đang nhọc lòng, tốn bao công sức che giấu suốt nhiều năm qua, bỗng dưng cô thấy công việc vệ sĩ này chẳng dễ nuốt một chút nào.