Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 7: Người cũ



Ngày đầu tiên trở thành vệ sĩ, cô cảm thấy công việc này khá nhẹ nhàng, ngoại trừ việc phải đứng suốt nhiều tiếng ở trước cửa phòng làm việc của Mạch tổng. Cả ngày đi cạnh anh nhưng hai người nói chuyện với nhau chưa đến mười câu, Mạch Vĩ Luân thật sự rất kiệm lời, anh còn lạnh lùng hơn nhiều so với thời học cấp ba.

Trở về nhà, cô tranh thủ tắm rửa và thay trang phục để cùng anh đến dự tiệc tân gia ở nhà chú ruột. Không biết những ngày tiếp theo sẽ ra sao, nhưng hiện tại Bạch Nhiễm cảm thấy có chút ngột ngạt khi Vĩ Luân cứ dùng thái độ cứng ngắt để đối diện với cô, có lẽ việc gì cũng cần thêm thời gian.

Tối nay anh không cần tài xế đưa đi mà đích thân tự lái xe. Bạch Nhiễm ngồi bên cạnh anh, tim vô thức đập mạnh nhưng chẳng dám quay mặt sang nhìn người trong mộng vì sợ một chút lộ liễu của bản thân sẽ khiến anh nghi ngờ, khó chịu.

Xe cứ lăn bánh đều đặn trên đoạn đường, đến nhà chú ăn tân gia mà cô chẳng thấy anh mang theo quà gì cả. Ban đầu Bạch Nhiễm định mở miệng hỏi thử, nhưng ngẫm lại thấy hơi kỳ cục nên cũng đành thôi. Cả hai cứ như vậy, chẳng có chuyện gì để nói với đối phương. Bầu không khí yên ắng, trầm lặng trên xe cứ kéo dài cho đến lúc tới nhà chú của anh, một căn biệt thự lớn nằm ở khu nhà giàu, tuy đường xá xung quanh rất rộng rãi nhưng lại hơi vắng vẻ.

Bước xuống xe, điều cô nhìn thấy đầu tiên chính là bàn tiện thịnh soạn được đặt trải dài ở sân nhà, một bữa tiện buffet ngoài trời vô cùng hoành tráng. Rất đông người đã có mặt ở buổi tiệc, nhiều người trông thấy Vĩ Luân liền chào hỏi, xã giao vài câu cơ bản.

Vừa nhìn thấy anh, một người đàn ông trung niên đang nhâm nhi ly rượu vang vội hào hứng nói lớn:

- Vĩ Luân, cháu trai của chú đến rồi, nào, cháu mau qua đây đi.

Anh từ tốn tiến về phía chú ruột, cô có chút loay hoay, cứ như chiếc đuôi nhỏ mà bám theo anh. Chẳng rõ tên Mạch Vĩ Luân này nghĩ gì mà đi dự tiệc tân gia cũng cần vệ sĩ theo bảo vệ để bây giờ Bạch Nhiễm cứ thấy lóng ngóng, cảm giác bản thân rất thừa thải vì chẳng có vai trò gì cả.

- Đây là rượu vang Brouilly chú đặt mua trực tiếp từ Pháp. Cháu thử xem.

Anh nhận lấy ly rượu từ tay chú ruột rồi nhấp nhẹ môi, tao nhã đáp lời:

- Vị đắng đọng trên đầu lưỡi, cảm giác cay nồng lại lan tỏa khắp miệng.

Nghe nhận xét từ anh, chú ấy nở nụ cười:

- Hợp gu của cháu chứ?

Anh không thẳng thừng đáp lời, chỉ khẽ cười nhẹ một bên môi, nụ cười nhạt nhẽo mang phong cách riêng biệt của Mạch Vĩ Luân.

Nhìn thấy sau lưng anh là sự xuất hiện của một "cậu thanh niên" lạ lẫm, chú của anh liền hỏi:

- Vĩ Luân à, người này là...

Xem ra Mạch tổng đã thờ ơ quá mức, hay vì anh chỉ xem Bạch Nhiễm là một nhân viên cỏn con, bình thường nên chẳng thèm giới thiệu cô với mọi người.

Nghe chú ấy hỏi, anh mới chịu mở miệng nói rõ:

- Đây là Bạch Nhiễm, vệ sĩ mới của cháu.

Cô nở nụ cười thân thiệt, dù sao cũng là chú của anh, bây giờ cô cũng nên tập quen dần với các mối quan hệ xung quanh Vĩ Luân, tốt cho công việc của cô vì phải đồng hành cùng anh mỗi ngày.

- Chào chú.

Chú ấy cũng niềm nở, chủ động bắt tay với cô. Lần đầu đi cùng anh nên cô không tránh khỏi lo lắng, nhưng xem ra hiện tại mọi chuyện đều đang diễn ra rất suôn sẻ.

- À phải rồi, bộ bàn ghế cháu tặng chú, đặt vào phòng khách quả thật đẹp tuyệt mỹ. Hay cháu vào nhà xem qua đi.

Giờ thì Bạch Nhiễm đã hiểu vì sao anh đến tay không, bởi lẽ quà đã được tặng trước. Cô có chút ái ngại, cảm giác không được thoải mái vì bầu không khí xa lạ. Vĩ Luân đi được vài bước thì bỗng khựng lại, anh quay người nhìn về phía cô rồi cất lời:

- Đi thôi.

Bạch Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, tim lại vô thức lỡ nhịp, người mình thích xa cách mười năm, cô vẫn ngày ngày theo dõi tin tức về anh, nhưng Vĩ Luân lại chẳng hề biết suốt ngần ấy thời gian cô sống chết ra sao. Bây giờ cô có thể mỗi ngày ở cạnh anh, tuy hình thức này vốn dĩ không phải mong ước của cô, nhưng dù sao cũng phần nào mãn nguyện.

- Tôi đến đây.

Cô bước nhanh về phía anh, từ nãy đến giờ Bạch Nhiễm có chút thắc mắc, sau cùng cô vẫn quyết định gợi chuyện:

- Vĩ Luân à, sao tôi không thấy ba mẹ của cậu và Tử Duệ đến dự tiệc?

Anh đưa mắt ngắm nhìn món quà mình tặng chú ruột, bộ bàn ghế làm bằng gỗ quý hiếm, điêu khắc rồng phượng tinh xảo, giá trị lên đến chục tỷ được bày trí trong phòng khách, một tổng thể kết hợp vô cùng sang trọng.

- Ba mẹ tôi đi nước ngoài du lịch, còn Tử Duệ thì có buổi cắm trại ở trường.

Có lẽ đây là câu trả lời dài nhất mà anh nói với cô tính đến thời điểm hiện tại. Người có nhan sắc cực phẩm lại tài năng như anh đã khiến bao cô gái đổ gục, trước đây cô còn nghĩ Vĩ Luân sẽ kết hôn sớm vì cả khối phụ nữ gia cảnh hiển hách để mắt và không ngừng tán tỉnh anh.

- Vĩ Luân, anh đến rồi à, đã lâu chúng ta không gặp nhau.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, anh và cô đều có chút ngạc nhiên. Dáng vóc của một người phụ nữ từ bên trong bước ra phòng khách, cô bất ngờ mở to mắt, trong đầu lập tức nhảy số: "Tống Bội Sang!".