Nhắm Mắt Lại Phía Sau Em Là Anh

Chương 2: Vô định



Cẩn Y đứng thật lâu trong màn mưa cho tới khi Dương Phong đến, anh vẫn đang mặc bộ vest chú rể màu xanh đen sang trọng nhưng trên ngực áo lại chẳng có con thiên nga màu trắng mà cô tặng. Cẩn Y yên lặng theo Dương Phong lên xe, hai mắt đờ đẫn nhìn cơn mưa vẫn chưa dứt, sau ngày hôm nay cô đã trở đã thành một kẻ mồ côi.

Đám tang của ba mẹ Vương Cẩn Y được tổ chức ngay sau đó, mọi sự sắp xếp đã có Dương Phong làm thay cô, khách đến viếng rất đông, ngoài họ hàng còn có đối tác của nhà họ Vương. Cẩn Y khóc cạn nước mắt nhìn những vòng hoa trắng toát, trắng như tiềm thức của cô bây giờ, mông lung vô định, không biết ngày sau sẽ đi về đâu.

Ngày ba mẹ cô được chôn cất cũng là một ngày mưa, cô quỳ bên hai ngôi mộ đến khi khách viếng đã về hết, Dương Phong ngồi bên cạnh cô nhỏ giọng an ủi.

- Cẩn Y, hãy để ba mẹ được ra đi thanh thản, sau này anh sẽ là điểm tựa cho em, đừng đau buồn nữa, ba mẹ sẽ không yên tâm đâu.

Hắn khẽ vuốt tóc cô, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh dạo gần đây lại gầy thêm đôi chút, đáy mắt thoáng lên sự đau lòng không gì tả nổi.

Cẩn Y nhắm mắt, cảm nhận thêm đôi chút ấm áp còn sót lại của hai người yêu thương cô nhất trên đời này. Không một câu từ biệt, không một cái ôm dặn dò vậy mà lại lặng lẽ rời đi, còn rời đi một cách đau đớn như vậy, làm sao cô có thể chấp nhận được đây, làm sao cô hết đau buồn đây?

Cẩn Y đẩy cán ô của Dương Phong qua một bên chầm chậm nói.

- Anh về trước đi, lát nữa em sẽ về với Tiểu Mai.

Dương Phong hơi do dự, tình trạng của cô bây giờ không được tốt, hắn sợ cô sẽ nghĩ quẩn nhưng bây giờ chỉ có thể làm theo ý cô để tâm cô bình lặng lại. Dương Phong đưa ô cho Tiểu Mai dặn dò.

- Chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt.

- Dạ.

Dương Phong ngồi trên xe nhìn Cẩn Y thêm một chút mới rời đi, khu mộ mới vương mùi gạch đá chỉ còn lại một chủ một tớ, khung cảnh bi thương đến cùng cực.

Trời ngả về chiều, mưa vẫn tí tách rơi, màu u ám đọng lại càng thêm đậm. Cẩn Y vẫn còn chưa chịu đứng lên, bỗng tiếng động cơ xe phá vỡ sự trầm lặng, một người đàn ông mặc vest đen đi tới hai ngôi mộ mới, đặt mỗi bên một bó hoa cúc trắng rồi đứng trầm mặc thật lâu.

Ngày nhà họ Vương tổ chức lễ viếng Ngô Hiểu không đến, anh và nhà họ Vương không có quan hệ làm ăn nhưng cũng xem là có quen biết, vì anh và Dương Phong là anh em cùng mẹ khác cha. Tuy nhiên mỗi khi gặp nhau, họ không ngoảnh mặt đi cũng xem như chẳng quen biết, Cẩn Y cũng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với anh ta.

Cẩn Y khẽ run mi mắt, một giọt nước mắt rơi xuống hoà vào mưa, Ngô Hiểu lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi không nói với Cẩn Y lời nào. Cô đột ngột đứng lên muốn bắt chuyện nhưng vì quỳ quá lâu hai chân cô tê cứng nên có hơi loạng choạng. Tiểu Mai đỡ tay cô, cô đứng tại chỗ gọi lớn.

- Ngô Hiểu.

Ngô Hiểu ngồi ở ghế sau, cửa xe còn chưa đóng, anh nhíu mày nhìn Cẩn Y không vui.

- Vương tiểu thư, cô nhỏ hơn tôi tận 8 tuổi, gọi thẳng tên tôi không dùng kính ngữ như vậy cũng thích hợp sao?

Ngô Hiểu luôn cho người ta cảm giác lạnh như băng, mỗi câu mỗi từ thốt ra đều đặc biệt nhấn thêm một chút sát thương vào trong đó. Người ta nói anh đặc biệt, Cẩn Y lại không thấy anh ta có gì đặc biệt ngoài đôi mắt lạ đời bên phải hai mí, bên trái mí lót của anh. Cứ mỗi lần bên mắt trái nhếch lên là anh đang không vui, giống như bây giờ.

Cẩn Y biết mình không phải, cô xuống giọng.

- Xin lỗi anh, là do tôi gấp quá, tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?

Ngô Hiểu nhìn chiếc đồng hồ cổ điển được sản xuất tại Thụy Sỹ nhàn nhạt ra giá.

- Năm phút.

Cẩn Y mím môi di chuyển nhanh lên xe ngồi bên cạnh Ngô Hiểu vào thẳng vấn đề.

- Chiếc trâm cài áo đó… Làm sao anh lấy được từ tay của mẹ tôi?

Ngô Hiểu bắt chéo chân ngồi thẳng lưng nhìn ra phía trước, giọng trầm cất lên.

- Cảnh sát Hàn Trạch là bạn thân của tôi nên tôi có thể vào trong hiện trường, vô tình nhìn thấy được thôi.

Cẩn Y không hiểu, nếu đúng như anh ta nói thì khi anh ta lấy đi chiếc trâm cài đó đã làm mất vật chứng chứng minh kẻ phạm tội không phải sao?

Ngô Hiểu nhìn biểu cảm của Cẩn Y qua chiếc gương đằng trước cũng hiểu là cô đang nghĩ gì, anh hé một bên mắt trái nhìn cô không vui, giọng nói vì vậy mà cũng lạnh lùng hơn.

- Vương tiểu thư đừng tự cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, cô còn quá non nớt với thế giới này. Cô có biết cái chứng cứ đó sẽ truyền qua bao nhiêu bàn tay hay không? Nó sẽ đi hết một vòng cho đến khi không còn kẻ nào ăn tiền đút lót được nữa, rồi sau đó nó sẽ biến mất như chưa bao giờ tồn tại, sau cùng cái chết của ba mẹ sẽ được kết luận là một vụ tai nạn, chấm hết.

Ngô Hiểu nói một tràng dài, anh chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy, hôm nay lại đặc biệt phá lệ.

Cẩn Y vẫn ngơ ngơ như một kẻ khờ, nhà họ Vương cũng là tên tuổi nổi tiếng trong giới thượng lưu, ba mẹ cô mất đi nhưng tài sản trong ngân hàng để dành cho cô không ít, bọn giết người có tiền, cô cũng có tiền nhưng quan trọng là luật pháp có thể không công bằng như vậy sao?

- Ngô tiên sinh, cứ cho những gì anh nói là đúng đi nhưng tôi cũng phải thử mới biết được kẻ phạm tội là ai, vì người đó không thể nào là Dương Phong được.

Cô và Dương Phong quen biết nhau vào hai năm trước, lúc đó cô bị bọn người xấu bắt cóc tống tiền, là anh ấy đã không màng nguy hiểm xông vào hang ổ của bọn người xấu cứu cô ra, hai năm qua cô gần gũi bên cạnh anh hưởng không ít ấm áp từ anh ấy, anh ấy không thể nào giết ba mẹ cô được, càng không có lý do để làm điều đó.

Ngô Hiểu mất kiên nhẫn, anh nhắm mắt, dòng khí lạnh lùng toả ra khiến người ta phải run lên cằm cặp.

- Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, đánh rắn động cỏ thì có khi cái mạng nhỏ của cô cũng không còn. Vương tiểu thư, hết năm phút rồi.

Người đàn ông này lúc nào cũng cho người ta cảm giác áp lực, Cẩn Y còn muốn hỏi nhưng trợ lý của anh ta đã mời cô xuống xe. Cô cúi đầu chào, nhìn chiếc ô tô màu đen lướt qua mặt mình rồi mất hút như chưa từng xuất hiện.

Cẩn Y siết chặt nắm tay nhất thời không biết phải làm thế nào, từ nhỏ cô đã sống trong nhung lụa, thế giới bên ngoài đối với cô chỉ toàn là màu hồng, tình yêu của cô với Dương Phong cũng hoàn toàn không có vết xước, đột nhiên mọi thứ thay đổi, cô không thích ứng được còn muốn bày trừ. Rốt cuộc cô phải làm sao đây?

Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, Tiểu Mai giục cô lên xe, Cẩn Y quay đầu nhìn mộ của ba mẹ mình lần cuối, vị chua chát dâng lên cổ họng.

Ba, mẹ… Con nhất định sẽ không để hai người phải chết oan ức, con sẽ trả thù cho hai người.