Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 27



29

CÂU HỎI: Vở kịch nào công diễn năm 1594 trong đó hai người bạn cũ Proteus và Valentine cùng yêu nàng Silvia đẹp tuyệt trần?

TRẢ LỜI: Hai quý ông vùng Verona.

***

“Thế các cậu nói chuyện với nhau rồi đấy à!” tôi hỏi Spencer.

“À... ờ.”

“Cô ấy dễ thương chứ?”

“Ừ, có vẻ được đấy. Rất sexy...” cậu nói, liếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh.

“Thú vị nữa nhỉ?”

“Coi nào, Bri, bọn tớ mới nói chuyện có năm phút thôi, nhưng tớ khẳng định là không chán tí nào. Với cô nàng trong chiếc áo bó đó thì sao mà chán được...”

“Các cậu đã nói những gì? Cô ấy có nói gì không? Về tớ ấy...”

“Bri, xem nào, cư xử điềm đạm thôi. Rõ ràng cô ấy thích cậu đấy, nhưng cậu đừng thúc ép quá...”

“Cậu nghĩ thế à?”

“Chắc cú luôn.”

“Được rồi. Tớ vào bếp đây. Đi luôn không...”

“Không, tớ đang đợi,” rồi cậu ta hất cằm về cánh cửa nhà vệ sinh, tôi bèn đi xuống lầu, và chỉ khi xuống cầu thang được nửa đường tôi mới bắt đầu thắc mắc không hiểu cậu ra nói “Tớ đang đợi” là ý gì. “Tớ đang đợi đến lượt vào nhà vệ sinh”? hay “Tớ đang đợi Alice”?

Không biết từ đâu có ý nghĩ chợt hình thành trong đầu tôi, và nó càng được củng cố bởi thực tế phũ phàng không thể phủ nhận: Spencer đang tán tỉnh nàng. Cậu ta đi tới tận đây để dụ dỗ nàng. Cậu ta nghe tôi nói về nàng và nghĩ rằng, nghe có vẻ hay ho đây, mình phải phá bĩnh mới được. Rốt cuộc thì đây cũng đâu phải lần đầu - mùi vị thất bại với Janet Parks lại trỗi dậy. Các cô gái tôi yêu thích lại thường yêu thích Spencer Lewis, và rõ ràng việc cậu ta tỏ ra không quan tâm chỉ làm tăng thêm sức hấp dẫn cho cậu ta. Sao lại thế chứ? Cậu ta có cái gì mà tôi không có? Tôi thừa nhận là cậu ta ưa nhìn, thậm chí với tư cách là một gã đàn ông không hề đồng tính, tôi có thể đưa ra một đánh giá khách quan rằng cậu ra có ngoại hình đẹp, bí ẩn, tự mãn, vô trách nhiệm, đặc biệt không hề sạch sẽ, mà tất cả những thứ đó thì phụ nữ giả vờ như không thích nhưng rõ ràng đều thích. Và phải rồi, cậu ra không Bảnh bảo, nhưng Ngầu, mà trong mắt của Alice Harbinson thì Ngầu đánh bật Bảnh bao, chắc như kéo cắt được giấy vậy. Dĩ nhiên, bây giờ tôi đã hiểu ra, rõ như ban ngày; tên khốn đó đang chơi trò Heathcliff để vượt qua tôi. Ngay lúc nghĩ về chuyện này tôi cá là bàn tay cậu ra đang mon men lên ngực áo bó sát của nàng và...

“Chuyện gì với cậu vậy, mặt thộn?”

Rebecca đang đứng dưới chân cầu thang.

“Ồ, chào Rebecca. Cậu làm gì ở đây thế?”

“Tớ không phải kẻ không mời mà đến. Cậu biết đó, tớ được mời.”

“Ai mời cậu vậy?”

“Thật tình mà nói, đó là cô nàng Alice dễ thương,” cô đáp và lấy chai rượu whisky nhỏ của mình ra khỏi túi áo khoác.

“Thật á?”

“À, ờ.” Cô uống một ngụm whisky. “Nói riêng với cậu thôi nhé, tớ cho là cô nàng bất chợt thích tớ.”

“Nhưng tớ tưởng cậu không thích cô ấy?”

“Ôi chào, cô ấy được lắm, một khi cậu đã hiểu cô nàng.” Cười khúc khích, cô cầm cái chai whisky ấn vào ngực tôi, và tôi nhận ra cô say quá rồi; không phải say buồn bã hay thiểu não, mà là say đùa vui, say nghịch ngợm, tôi cho đây là một dấu hiệu tốt, nhưng có một chút xa lạ và đáng lo, giống như cảnh Stalin trên ván trượt vậy. “Sao, cậu nghĩ tớ đạo đức giả hả? Cậu nghĩ tớ nên đi cho khuất mắt chứ gì Brian?”

“Không, không hề, thật tuyệt khi gặp cậu, chỉ là tớ nghĩ bữa tiệc này không hợp với cậu lắm.”

“À, phải rồi, cậu biết tớ rồi đấy, chẳng có thứ gì làm tớ thích hơn cảnh hai trăm sinh viên đội kịch chè chén say sưa cùng nhau ca hát cả,” rồi cô hất cằm về phía phòng khách nơi Richard Đệ Tam, Neil-gì-đó muôn mặt, lấy ở đâu ra một cây ghi ta thường và đang bắt đầu chơi bài “Võ sĩ quyền Anh” của Simon và Garfunkel.

***

Tiếng na-na-na vẫn cứ vang lên trong bốn mươi phút sau đó. Thật sự nó có tắt dần, và chuyển sang một cái gì khác, một kiểu thần chú thôi miên, ngâm nga, có thể kéo dài trong vài ngày. Nhưng Rebecca và tôi không màng đến, vì hai đứa đang chen vào ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc xa của căn phòng, chuyền tay chai whisky và cười đùa.

“Ối, làm quái nào mà tin được gã đần Neil MacIntyre lại tìm ra một cái trống lục lạc cơ chứ...”

“Hắn lấy cái lục lạc từ đâu thế nhỉ?...”

“Vớ vẩn lại từ cái mông của hắn cũng nên...” cô nói, miệng nốc whisky. “Cậu nghĩ nó có bao giờ kết thúc không?”

“Tớ nghĩ bọn mình sẽ không sao chừng nào họ chưa bắt đầu bài ‘Hey Jude’.”

“Nếu họ làm thế, tớ thề sẽ lấy kìm để xử cây đàn ghi ta khốn kiếp đó.”

Bây giờ bữa tiệc đã đến hồi cao trào. Tất cả các căn phòng trong ngôi nhà đều chen chúc người, còn trong phòng khách, mọi người dính chặt vào bàn ghế giống như bức họa Cái bè của Medusa của Gericault, một danh họa trường phái siêu thực người Pháp thế kỷ mười chín. Tôi đáng lẽ phải đi lấy thêm rượu, nhưng Rebecca và tôi đang ở một vị trí rất là trung tâm, được nhét giữa sáu người khác trên chiếc ghế sofa nhỏ hai chỗ, và tôi có thể nhận ra rượu đang hết dần vì mọi người cứ chạy lướt ngang qua phòng khách, tìm mấy cái chai và giơ nó lên ánh đèn, hoặc kiểm tra các lon bia bị bỏ làm đồ gạt tàn. Ngoài ra tôi cũng không muốn cử động vì Rebecca đang say, vui tính và hơi suồng sã, tôi nghĩ vậy, cô thở hơi có mùi whisky vào lỗ tai tôi, giúp tôi phần nào quên đi bản nhạc “The Boxer” (Võ sĩ quyền Anh) cùng Alice và Spencer vào lúc này đây chắc họ đang thở hổn hển và giao lưu tình cảm với nhau trên một đống áo khoác.

“... Cậu biết không, nếu tớ cai trị thế giới điều mà tớ định làm một ngày nào đó, đầu tiên tớ sẽ cấm đàn ghi ta thường - thôi được không cấm, nhưng ít nhất cũng hạn chế sử dụng, đưa ra một hệ thống giấy phép, giống như sở hữu súng hay xe tải có thiết bị nâng, những quy định đó sẽ rất hà khắc; không được chơi đàn khi mặt trời lặn, không chơi trên bãi biển hay gần lửa trại, không đánh bài ‘Scarborough Fair’, không xem ‘American Pie’, không hợp xướng, không quá hai người hát cùng một lúc...”

“Nhưng chẳng phải luật pháp chỉ khiến người ta hoạt động lén lút sao?”

“Chính xác đó là mục đích của nó, anh bạn, chính xác là mục đích của nó. Mà tớ cũng cấm cần sa luôn. Ý tớ là, làm như sinh viên chưa đủ ngu ngốc và tự ám ảnh vậy. Phải rồi, nhất định cấm tiệt cần sa.”

“Chẳng phải cần sa đã bị cấm rồi ư?” tôi hỏi.

“Đó là một ý hay, anh bạn ạ. Phản đối được chấp nhận!” rồi cô uống cạn giọt whisky cuối cùng trong chai. “Hiện tại, rượu, rượu và thuốc lá, chỉ có chúng là những loại gây nghiện được hợp thức hóa. Mà có cái gì trong lon bia dưới chân cậu vậy hả?”

“Chỉ có tàn thuốc thôi...”

“À, vậy để đó đi,” rồi cô bắt gặp tôi đang cười. “Có gì đáng cười?”

“Cậu...”

“Tớ có gì buồn cười lắm hả, ông tướng?”

“Quan điểm của cậu. Cậu có nghĩ cậu sẽ đằm tính đi không? Cậu biết đó, theo tuổi tác ấy?”

“Dứt khoát không đời nào! Để tớ nói cho mà biết nhé, Brian Jackson. Cậu biết đống chuyện tào lao người ta kể về việc ta sẽ tả khuynh như tế nào cho tới trước tuổi ba mươi, rồi đột nhiên ta nhận ra đã sai đường và quay sang phe cánh hữu chứ? À, cái mớ đấy toàn là nhảm nhí hết. Nếu năm 2000, nghĩa là, mười bốn năm nữa, bọn mình vẫn còn là bạn bè - mà tớ hy vọng sẽ như vậy, bạn Brian ạ - dù sao đi nữa, nếu còn là bạn, và bằng cách nào đó tớ phải thay đổi hoặc thỏa hiệp quan điểm chính trị, đạo đức hay tinh thần về thuế má, nhập cư, phân biệt chủng tộc hay công đoàn, hoặc nếu tớ ngừng diễu hành, ngừng tham gia hội nghị, hay thậm chí có nhuốm một xíu xíu cánh hữu, thế thì tớ cho phép cậu bắn bỏ tớ,” và cô ấy gõ gõ vào giữa trán. “Đây. Ngay chỗ này.”

“Được rồi. Tớ sẽ làm vậy.”

“Phải làm. Phải làm.” Rồi cô chậm rãi nháy mắt, liếm môi, cố uống từ cái chai rỗng không trước khi nói, “Này tớ bảo, xin lỗi chuyện mặt nặng mày nhẹ với cậu lúc sáng nhé.”

“Cậu muốn nói gì?”

“Cậu biết tớ muốn nói gì mà - đổ hết chuyện Sylvia Plath lên đầu cậu ấy.”

“Ồ, không sao đâu...”

“Ý tớ là, tớ vẫn nghĩ cậu là một tên đần toàn tập, nhưng tớ xin lỗi vì đã khiến cậu rơi vào cảnh khó xử.”

“Mà tại sao tớ lại hoàn toàn là...?”

“Cậu biết tại sao mà...”

“Không, nói đi, nói tớ nghe...”

Cô nghiêng đầu sang một bên mỉm cười với tôi, dưới hàng mi đen dày. “Vì đã không quan hệ với tớ khi có cơ hội.”

“À, thì...” ngay lúc đó tôi nghĩ tới việc hôn cô, nhưng có quá nhiều người đang nhìn, còn Alice lại ở trên lầu, nên chỉ bèn nói “... có lẽ... để lần khác?”

“Ồ không đâu, tớ e là cậu đã làm hỏng nó rồi. Lời đề nghị duy-chỉ-một-lần, anh bạn ạ...” và cô đập đầu vào vai tôi. “Đề nghị. Duy chỉ. Một lần...” rồi chúng tôi ngồi đó, không nhìn nhau, cho đến khi Rebecca nói, “Bạn cậu đâu?”

“Spencer á? Không biết. Chắc trên lầu.”

“Tớ tưởng cậu bảo cậu ta bị suy sụp tinh thần hay cái gì cơ mà...”

“À, phải rồi, Alice đang giúp cậu ấy vượt qua chuyện đó.”

“Thế tớ có nên gặp cậu ta không nhỉ?”

Rebecca và Spencer là một sự kết hợp mà tôi chưa từng hình dung ra, và hậu quả có thể là thảm họa, nhưng tôi cần biết cậu ra đang ở đâu, đang làm gì và bàn tay cậu ta tuồn xuống ngực của Alice được bao xa, nên tôi bảo, “Nếu cậu muốn,” rồi chúng tôi nhấc người lên khỏi ghế và bắt đầu đi tìm.

Chúng tôi lần lượt nhìn kỹ vào mỗi phòng, cho đến khi thấy họ trong một phòng ngủ trên lầu ở phía sau, nhỏ và chật ních người, đang đứng ở một góc, cách nhau năm xăng ti mét. Xung quanh họ người thì nhảy, người không nhảy, vì phòng không đủ chỗ, nhưng ai cũng lắc lư đầu theo bài “Exodus” (Xuất hành) của Bob Marley, và Alice cũng lúc lắc vai, hơi lạc nhịp, cắn môi dưới, và đúng vậy, họ không hôn nhau theo đúng nghĩa, chỉ “đang nói chuyện”, nhưng có lẽ họ đã hôn nhau, nếu xét tình hình họ đứng sát nhau đến vậy. Spencer mang vẻ mặt chàng trai quyến rũ đang nhìn nghiêng một bên như chọc tức, làm ra điệu bộ giống Fonz[1], còn Alice đang đờ đẫn nhìn cậu ta với vẻ thích thú và đắm đuối, bắt tréo tay trước ngực, như đang thử vai “cô gái quê”, đưa đẩy bộ ngực dưới cằm cậu ta, phòng khi cậu ta quên sự có mặt của nó.

[1] Fonz (hay Fonzie) là một nhân vật hư cấu do Henry Winkler thủ vai trong một vở hài kịch của chương trình truyền hình Mỹ “Happy Days” (1974-1984).

“Cậu ta kia kìa, trong góc ấy,” tôi chỉ.

“Đầu da lộn đó hả?” Rebecca hỏi.

“Cậu ấy không phải phát xít đâu,” tôi nói, dù không biết tại sao mình lại lên tiếng bênh vực, cậu ta có là là một gã phát xít lắm chứ, hoặc cũng cỡ đó.

“Nhìn ngon lành nhỉ?”

“À, phải, cũng đúng, ừ, phải rồi, cảm ơn vì điều đó, Rebecca,” tôi nói.

“Ặc, dẹp kiểu đấy đi, cứ nghệt cái mặt ra thế à. Cậu không phải lo lắng về vụ ghi điểm đó đâu.” Cô đang mỉa mai chăng? Tôi không đoán ra được, dù gì cũng không thể tập trung vì bây giờ thật sự là Alice đang đưa tay lên đỉnh đầu Spencer, nàng cười khúc khích rồi cố gắng rút tay lại theo kiểu dễ thương, nữ tính, cái kiểu úi-sao-lại-trọc-lóc-vậy-nè, còn Spencer khom người, cầm tay Alice, đặt lại trên đầu, nhe răng ra cười ngớ ngẩn kiểu Fonzie nhìn nghiêng, miệng bảo không, cứ tiếp tục đi, cảm nhận đi, hãy cảm nhận. Tiếp theo đây cậu ta sẽ chỉ cho nàng xem mấy vết thẹo trong những lần đánh nhau bị kiếng đâm vào, và tôi cho rằng thật bất lương khi ta cạo đầu để khiến cho bạn bè nghĩ mình bị khủng hoảng tinh thần, trong khi thực tế đó chỉ là một cái mẹo rẻ tiền để mấy cô gái đẹp vuốt ve đầu mình. Tôi đang tự hỏi sẽ mất bao lâu để đi xuống lầu, đổ nước lạnh vào bát nước rửa chén, quay lại và tạt vào người họ thì Chúa phù hộ cho cậu ta, Patrick Watts sấn tới và giúp tôi bằng việc bắt đầu trò chuyện.

“... Ê, không nghe tớ nói gì à, đồ tâm thần?” Rebecca hỏi.

“Ừ... ừm.”

“Cậu có định giới thiệu tớ hay không thì bảo?”

“Nhất định rồi, cùng đi nào. Nhưng mà đừng có dính dáng vào chuyện tình cảm với cậu ta đấy nhé?”

“Ôi dào, cậu quan tâm tới làm gì?” cô trả lời, và chúng tôi cùng đi tới đó.

“... và Patrick là đội trưởng của bọn tớ đấy!” khi chúng tôi tới nơi, Alice đang tự hào giới thiệu.

“Phải rồi, nghe nói rồi,” Spencer nói, không nhìn vào mắt Patrick.

“Ồ, xin chào, Rebecca!” Alice nói, và, thật kỳ cục, nàng choàng tay qua người cô ấy. Rebecca ôm lại, nhưng nhăn nhó mặt mày nhìn tôi qua vai Alice.

“Spencer, đây là Rebecca, bạn tốt của tớ,” tôi nói át tiếng nhạc, và họ bắt tay nhau.

“Spencer nổi tiếng. Thật vui vì cuối cùng cũng gặp được cậu,” Rebecca nói. “Brian kể tớ nghe rất nhiều về cậu.”

“Phải rồi!” Spencer nói rồi một khoảng lặng, năm người chúng tôi chỉ đứng đó, hơi lắc lư người, và rồi đột nhiên, tôi nhận ra mình đang hét toáng lên...”

“Này, Spencer, cậu nên kể với Rebecca về RẮC RỐI VỚI PHÁP LUẬT của cậu!”

Tôi không biết tại sao mình lại nói ra điều đó, nhưng tôi đã làm thế. Tôi cho là, thật ra tôi dám chắc, tôi làm vậy vì tôi muốn giúp đỡ, muốn tỏ ra thân thiện và để tiếp tục cuộc nói chuyện, nhưng dù sao thì cũng đã lỡ nói rồi, và sau một hồi lặng thinh, Spencer vẫn mỉm cười, hỏi, “Tại sao vậy?”

“Vì cô ấy là luật sư.”

“Mình đang học luật, hai chuyện đó đâu có giống nhau...”

“Không hẳn, nhưng vẫn...”

“Thế rắc rối với pháp luật của cậu là gì vậy?” Patrick hỏi, bây giờ lại có vẻ quan tâm.

“Spencer bị buộc tội lừa tiền trợ cấp thất nghiệp...” tôi nói.

“Cậu đùa đấy à...” Alice nói, thình lình chuyển sang phe cánh tả tôn trọng sự công bằng, nàng siết chặt cánh tay Spencer “... những tên khốn. Cậu thật tội nghiệp...”

“Được đấy, Brian...” Spencer nói to, mỉm cười nhưng trông không vui vẻ gì.

“À, nếu cậu không làm chuyện đó, tôi chắc là cậu sẽ không sao đâu,” Patrick nói, ra vẻ cao thượng.

“Nhưng cậu ấy có làm như vậy,” tôi nói, chỉ để làm rõ mọi chuyện.

“Vậy cậu có việc làm hả?” Patrick hỏi.

“Chỉ là thu ngân. Ở trạm xăng,” Spencer lầm bầm.

“Có điều cậu ta bị bắt gặp...” nhưng ánh mắt Spencer quét qua người tôi, nên tôi ngừng nói.

“Thế thì...” Patrick cười khẩy, nhún vai, “tôi phải nói, chúc may mắn, anh bạn.”

Giờ thì Spencer đang nhìn tôi trừng trừng còn Rebecca bắt đầu chất vấn Patrick: “Thế nếu ngoài xã hội không hề có công việc gì thì sao?”

“À, rõ ràng là có công việc ở ngoài đó...”

“Không, không hề...”

“Tôi nghĩ là cô sẽ thấy...”

“Có bốn triệu người thất nghiệp!” Rebecca nói, giờ giọng đã khó chịu.

“Ba triệu. Và rõ ràng hắn không phải là một trong số đó, đúng chưa? Đó mới là điểm mấu chốt. Nếu hắn làm thu ngân, hắn hiển nhiên đã có việc làm, nhưng có vẻ số tiền kiếm được không đủ trang trải cho lối sống đặc biệt của hắn, nên hắn quyết định lấy tiền từ chính phủ” - tôi tự hỏi anh ta có định cứ tiếp tục gọi cậu ấy là “hắn” không nữa? - “ta hầu như không thể đổ lỗi cho chính phủ vì muốn lấy lại thứ mà họ vừa bị lấy cắp. Rốt cuộc đó cũng chính là tiền của tôi...”

Bob Marley đang hát bài “No Woman, No Cry” (Không đàn bà, không khóc), tôi để ý thấy Spencer đang bóp mạnh lon bia, trừng mắt nhìn Patrick suốt nãy giờ bằng cặp mắt côn đồ. Tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta trong một giây, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Rebecca, cô nàng đã đỏ phừng phừng và đang chọc ngón tay một cách thù địch lên ngực Patrick trong nỗ lực xé nát trái tim còn đập của anh ta.

“Tiền của anh bao giờ hả, anh đâu có đóng thuế!” Rebecca nói,

“Chưa, nhưng sẽ đóng, thực tế là tất cả chúng ta sẽ đóng nhiều thuế. Và cứ gọi tôi là kẻ hủ lậu, nhưng tôi nghĩ mình có quyền yêu cầu số tiền đó không vào túi của những người ‘thất nghiệp’ không phải thật sự không có công ăn việc làm...”

“... ngay cả khi công việc trả dưới mức mua được bánh mì?”

“Đấy không phải là chuyện của tôi! Nếu người lao động muốn công việc tốt hơn, anh ta có thể làm nhiều chuyện; tham gia Chương trình Hướng nghiệp, học lấy một vài bằng cấp, leo lên xe đạp và kiếm...”... Và những lời tiếp theo Patrick nói là “LÀM ƠN KÉO GÃ NÀY RA KHỎI NGƯỜI TÔI!” vì Spencer thình lình tiến lên, dộng mạnh cẳng tay vào dưới cằm Patrick và túm lấy anh ta nhấc lên cao, lên cao sát bức tường, và mặc dù đã thấy Spencer lao vào những vụ ẩu đả tính đến giờ có lẽ là bảy tám lần gì đó, tôi vẫn luôn bị kinh ngạc, tựa hồ đột nhiên khám phá ra là cậu ta có thể nhảy điệu clacket. Trong trường hợp này, chuyện diễn ra quá nhanh gọn đến nỗi trong một hồi lâu không ai bên ngoài vòng tròn thấy chuyện gì đã xảy ra, họ vẫn tiếp tục nhún nhảy theo bài “No Woman, No Cry”. Nhưng sau đó chân Patrick bắt đầu đá loạn xạ, làm lõm bức tường bằng vữa, và Spencer bị buộc phải lấy thân mình đè lên để giữ người Patrick, rồi đưa bàn tay không vướng víu lên mặt Patrick, bóp chặt miệng anh ta lại.

“Coi nào bồ, cậu, hãy vì Chúa...” tôi nói.

“Thế thì, câu hỏi số một, hắn là ai?” Spencer rít lên, khuôn mặt cậu ta cách mặt Patrick chỉ có vài xăng ti mét.

“Ý cậu là gì?” Patrick lắp bắp.

“À, anh cứ nói mãi về hắn - hắn là ai?”

“Dĩ nhiên là cậu...”

“... thả anh ta ra đã,” tôi bảo.

“Tao tên là gì?”

“Sao?”

“... coi nào, làm ơn đi, ngừng lại đi...”

“Tên tao ấy, tên tao là gì, hả thằng khốn đần độn trịch thượng...?” Spencer nói, bóp mạnh hai bên má của Patrick để nhấn mạnh, đẩy mạnh đầu anh ta ra sau tường. Đĩa nhạc dừng lại với một tiếng soạt, và mọi người bắt đầu quay lại để xem. Bấy giờ mặt Patrick đã thoáng đỏ, hai hàm răng anh ra nghiến lại, ngón chân sờ soạng tìm mặt sàn, anh ta lắp bắp qua nước miếng và cam vắt, “Tôi... không... nhớ... được...”

“Dừng ngay lại, hai anh kia!” ai đó la lên ở cửa ra vào, ở đó đám đông đã bắt đầu tụ tập đầu cầu thang. “Đang gọi cảnh sát đến,” ai đó la lên, nhưng Spencer không thèm đếm xỉa, tôi nghe cậu ta nói, giọng thì thầm, trán đụng vào trán Patrick, “À, câu trả lời đúng là Spencer, Patrick ạ, mà nếu mày muốn cho tao một lời khuyên về nghề nghiệp, thì hãy thể hiện chút tôn trọng, nói thẳng vào mặt tao đây này, thằng trịch thượng, khốn kiếp...”

Và khi một cánh tay Patrick thoát được ra, anh ta lại vùng vẫy tiếp, vung tay rộng lên tận tai Spencer, một cú đánh sượt qua ầm ĩ không ăn thua gì, nhưng cũng đủ để làm cho Spencer giảm áp lực đè lên cổ Patrick, rồi đột ngột Patrick tấn công, chân tay đập điên cuồng, anh ta rít lên và phun phì phì giống như đứa trẻ bị chọc tức. Mọi người la hét, xô đẩy nhau lùi ra khỏi căn phòng bé xíu, và trong sự hỗn loạn tôi thấy Alice đang nắm cánh tay Spencer, cố gắng kéo cậu ta ra, giống như một nữ anh hùng trong những tấm áp phích quảng cáo, nhưng cậu ta hất tay ra khiến nàng ngã vào khung cửa sổ, đầu đụng kêu thành tiếng. Tôi thấy nàng càu nhàu và đưa tay ra sau đầu, xem có chảy máu không, tôi muốn băng qua phòng để đảm bảo nàng không sao, nhưng Patrick vẫn đang vung vẩy cánh tay điên cuồng, tấn công Spencer dữ dội, còn cậu ta thì khom người xuống né tránh, cho đến khi đột nhiên thấy thời cơ đến. Cậu ta đứng lên, đặt lòng bàn tay lên ngực Patrick, giữ anh ta không với tới được, kéo cánh tay còn lại ra sau và dồn toàn bộ trọng lượng vào nắm đấm, đánh mạnh vào một bên đầu của Patrick, kêu một tiếng bốp rõ to, giống như miếng thịt bị đập trên thớt, làm anh ta xoay tròn một, hai vòng và ngã đập mặt xuống sàn.

Im lặng bao trùm, rồi đám người vội vã ào tới Patrick, có người lật ngửa anh ta lại, và ngập ngừng sờ lên mũi và miệng, kiểm tra xem có có máu hay không, và thấy máu chảy đầy. “Ôi, Chúa ơi,” anh ta lầm bầm, “ôi, Chúa ơi,” và tôi nghĩ anh ta phát khóc khi Lucy Chang chen lên phía trước, lấy tay đỡ đằng sau đầu, giúp anh ta ngồi dậy, và tôi thực sự chỉ nhìn thấy rõ ba người sau đó.

Rebecca đứng giữa phòng, tay bụm miệng, dở khóc dở cười.

Alice đứng dựa vào khung cửa sổ, nhìn há hốc vào Spencer, một tay chà chà sau đầu.

Spencer quay lưng lại Patrick, đánh nhẹ bàn tay vào không khí, kiểm tra các khớp đốt ngón tay, hơi thở nặng nề. Cậu ta nhìn lên tôi, nói qua hàm răng nghiến chặt, “Đi chứ?”

Dưới lầu bọn họ đang cùng nhau hát bài “With A Little Help From My Friends” (Với chút giúp đỡ từ bạn bè).