Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 36



38

CÂU HỎI: Adam Heyer, Frank Gusenberg, Pete Gusenberg, John May, Al Weinshank và James Clark nằm trong số những nạn nhân của sự kiện đẫm máu nào ở phố North Clark, Chicago vào tháng Hai năm 1929?

TRẢ LỜI: Vụ thảm sát Lễ Valentine.

***

“Nghe này Alice, tớ đã suy nghĩ nhiều, về chuyện chúng mình, và, à, có một bài thơ vĩ đại của nhà thơ siêu hình John Donne, Ba lần ngốc nghếch, trong đó có đoạn thế này ‘Tôi biết tôi đã ngu ngốc rất nhiều! Vì đã yêu, và đã nói rằng yêu/ Bằng vô số những vần thơ ướt át’ và tớ nghĩ, à, tớ cũng hơi giống kẻ đó. Điều tớ muốn nói là tớ đã hơi thô bạo, khi cố lôi cậu đang đá chân và la hét vào buồng chụp hình, viết một bài thơ tệ hại, điên khùng trong thiệp Valentine rồi những chuyện khác nữa, và tớ biết sự độc lập quan trọng với cậu biết dường nào, và tớ chấp nhận chuyện đó, thật đấy. Dĩ nhiên, tớ yêu cậu, quá yêu là đằng khác, nhưng điều đó không quan trọng, tình yêu không cần trở thành vật cản đường, vì xét cho cùng tớ nghĩ chúng ta thật sự hòa hợp, chúng ta là những người bạn tốt, có khi còn là tâm giao. Tớ chắc rằng mình thích dành thời gian ở bên cậu hơn với bất kỳ ai trên đời này, tớ thật sự thích, mặc dù tớ cũng biết lắm lúc mình là một kẻ hết sức ngứa mắt. Thực ra hầu như lúc nào cũng vậy, và, được rồi, nghe này, tớ không ngốc hoàn toàn, tớ biết bây giờ cậu không yêu tớ, nhưng một ngày nào đó cậu có thể yêu tớ, đúng không? Ý tớ là cậu có thể nuôi nấng tình cảm chăng? Có thể lắm, nó sẽ xảy ra, tớ có thừa kiên nhẫn, hàng đống kiên nhẫn, và tớ không ngại chờ đợi. Thế nên điều tớ đang cố nói là - thời gian sẽ nói lên tất cả. Chỉ cần chờ xem điều xảy ra. Chúng ta sẽ không thúc ép, chúng ta hãy chỉ dành thời gian bên nhau mà vui vẻ. Và chờ đợi. Thời gian sẽ trả lời. Được chứ?”

Đó ít nhiều cũng là những gì tôi định nói với Alice khi gặp mặt. Tôi không chắc mình có thể tận dụng mấy câu trích dẫn thơ John Donne hay không, vì tôi lo rằng như vậy sẽ để lại ấn tượng hơi khoe khoang, nhưng tôi định xem lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến. Tôi định nói tất cả những điều ở trên, không nhiều hơn, và xem nàng tiếp nhận nó như thế nào, rồi tôi sẽ lấy áo khoác, về nhà và ngủ một giấc tám tiếng ngon lành. Và nhất định không cố hôn nàng. Kể cả nàng có bảo tôi ở lại làm tình cùng nàng hay là gì khác, tôi cũng sẽ từ chối, vì sáng mai thi Thách thức rồi. Cả hai chúng tôi phải tươi tỉnh cho cuộc thi Thách thức. Giống như các võ sĩ - không được quan hệ tình dục trước trận đấu.

Tôi đứng bên ngoài phòng nàng. Gõ cửa.

Không có tiếng đáp.

Tôi lại gõ. Khôn ngoan, Tử tế, Dũng cảm, Khôn ngoan, Tử tế, Dũng cảm...

“Ai đó?”

“Brian đây.”

“Brian đấy à! Gần nửa đêm rồi mà!”

“Tớ biết, xin lỗi, chỉ muốn chào cậu thôi!”

Tôi nghe tiếng nàng bước ra khỏi giường, tiếng sột soạt khi nàng mặc quần áo, rồi nàng nhìn qua gờ cửa, áo thun ngắn tay in hình Snoopy và quần đùi đen.

“Bri à, thật tình tớ buồn ngủ lắm rồi...” nàng nói, dụi mắt.

“Vậy hả? Chúa ơi, xin lỗi. Chỉ là tớ vừa có một ngày đầy những sự kiện quan trọng, và tớ muốn tâm sự với ai đó.”

“Không thể đợi cho đến...?”

“Không phải ai đó. Cậu thôi.”

Nàng cắn môi, và lấy tay còn rảnh kéo mạnh phía trước cái áo thun ngắn tay xuống.

“Ờ, vậy thì vào đi.” Rồi nàng mở cửa. Tôi đi vào và ngồi xuống cạnh cái giường chưa dọn, chạm vào còn thấy hơi ấm nơi nàng đã nằm.

“Thế Valentine của cậu thế nào?”

“Ờ, tốt, tốt...”

“Có gì đặc biệt không?” tôi hỏi đầy ẩn ý. “Bưu điện sáng nay? Có cái gì hay ho không?...” tôi ước nàng đến và ngồi kế bên mình.

“Phảiiiiii, tớ nhận được rồi, cảm ơn Brian, nó rất dễ thương, một bài thơ dễ thương.”

Tại sao nàng không đến ngồi bên tôi vậy?

“Cậu nghĩ như vậy thật sao? Phù! Vì tớ hơi xấu hổ về bài thơ đó. Thật ra đây là lần đầu tiên có người đọc những gì tớ viết, nên...”

“Không, tớ nghĩ nó dễ thương, thật đấy. Rất... thẳng thắn. Và... chân chất. Xúc động. Tớ nghĩ hoàn toàn là sản phẩm của E. E. Cummings, à không phải sản phẩm, mà là được truyền cảm hứng bởi ông, ý tớ là nó làm tớ nhớ tới ông. Thật ra tớ nghĩ mình nhận ra một số câu thơ...” Chờ đã, nàng đang buộc tội tôi đạo thơ hay sao thế này? “... nhưng dù sao, nó dễ thương lắm, thật đấy. Cảm ơn cậu. Tớ đã rất... cảm động...”

“Chắc vì nó xuất phát từ tấm lòng của tớ đấy!” tôi vui vẻ nói. “Một bài thơ ra hồn đấy chứ! Tớ chưa từng gửi bất kỳ bài thơ nào cho ai!” tôi biết mình đang nói huyên thuyên, nhưng nàng cười, gãi gãi cùi chỏ và làm căng cái áo thun ngắn tay bằng cách kéo áo xuống tới tận đầu gối trần. Còn tôi hiện đang cố gắng để giữ không khí vui vẻ, vì không thể không để ý thấy trên cái bàn ở phía sau, lù lù qua vai nàng, một bó hồng đỏ to tướng, đẹp tuyệt vời đang nghiêng qua một bên trong cái chảo nhôm đựng nước mòn vẹt to đùng mà nàng lấy từ bếp chung. Dĩ nhiên không có lý do gì nàng lại không nhận quà Valentine từ những gã đàn ông khác, tôi thật ngốc không nhận ra chuyện đó, tôi không ngây thơ, nàng chắc chắn sẽ nhận được quà, nàng xinh đẹp, nổi tiếng và hấp dẫn gợi tình đến thế mà, nhưng bó hoa này thật... tầm thường. Tầm thường đến nỗi tôi cố không để ý đến, thay vào đó tập trung vào bài thơ bé nhỏ tự sáng tác đầy chân thành và nhiệt tâm của mình. Nhưng nó vẫn ở đó, lù lù qua vai nàng, bốc mùi trong cái chảo giống như chất khử mùi không khí rẻ tiền, bó hoa to vật đáng ghét với những bông hồng đỏ tuyệt đẹp đáng ghét đó...

“Hoa hồng đẹp nhỉ!” tôi nói.

“Ồ, những cái đó hả!” nàng nói, nhìn qua vai hai lần, như thể bằng cách nào đó chúng đang bò lên sau lưng nàng, giống như Khu rừng Birnam đẫm máu[1] vậy...

[1] “Khu rừng Birnam” là lời cảnh báo của các phù thủy đối với Macbeth trong vở kịch Macbeth của Shakespeare, đó là: “Macbeth sẽ chẳng bao giờ bị đánh bại trừ khi/ Khu rừng Birnam dâng cao lên ngọn đồi Dunsinane/ Sẽ quét qua hắn.”

“Có biết... ai gửi không?” tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Ai biết được!” nàng đáp. Rõ ràng là của một gã công tử bột khốn kiếp nào rồi. Toàn bộ tiền trợ cấp cho cả học kỳ ở đó, bốc mùi trong cái chảo đựng nước. Và dĩ nhiên nàng biết ai gửi chúng; vì hào phóng đến thế mà lại định nặc danh thì có nghĩa lý gì chứ?

“À có cái thiệp nào được kẹp vào hay...?”

“Đó có phải là việc của cậu không đấy hả, Brian?” nàng gắt gỏng.

“Không. Không, tớ cho là không phải.”

“Xin lỗi! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...” nàng nói, rồi rời ghế, choàng cánh tay qua tôi, và ôm tôi ở tư thế khom người. Tôi nhìn xuống dọc theo lưng nàng, chỗ áo thun ngắn tay bị cuốn lên, rồi đặt một bàn tay lên chỗ da thịt ấm áp của nàng lộ ra chỉ trên chỗ đồ lót một chút, thật tình cờ dường như nó làm bằng vải lưới đen mờ hay đăng ten gì đó, chúng tôi giữ tư thế đó một hồi, trong khi tôi nhìn chằm chằm vào những bông hồng đang nằm trong chảo.

“Xin lỗi...” nàng thì thầm bên tai tôi. “Tớ thật là xấu tính vì đã gắt gỏng với cậu, chỉ vì chúng tớ đã có một tối diễn tập thực sự dài và khó khăn, và tớ nghĩ mình vẫn còn nhập vai nhân vật...” rồi nàng ngồi kế tôi và cười, nói, “Chúa ơi, tớ nói như vậy thật à? Không nghi ngờ gì nữa, đó là điều ngạo mạn nhất tớ từng nói trong đời...” rồi chúng tôi cùng cười vang, tôi tự hỏi liệu mình có nên thử hôn nàng không, nhưng rồi chợt nhớ được câu thần chú mới của mình. Khôn ngoan, Tử tế, Can đảm.

“Này, tớ phải đi ngủ bây giờ đây, Brian. Mai là ngày trọng đại và...”

“Dĩ nhiên, tớ sẽ đi...” rồi tôi chực đứng dậy, nhưng lại ngồi xuống ngay. “Nhưng tớ có thể nói điều này trước khi đi không...?”

“Thôi... được,” nàng nói với vẻ dè chừng, ngồi xuống cạnh tôi.

“Đừng lo - không có gì phải hoảng sợ đâu. Tớ chỉ muốn nói...” rồi tôi cầm tay nàng, hít một hơi sâu và nói, “Alice... Được rồi, nghe này, Alice, tớ đã suy nghĩ nhiều, về chuyện chúng mình, và, à, có một bài thơ vĩ đại của nhà thơ siêu hình John Donne, bài Ba lần ngốc nghếch ấy, trong đấy có đoạn ‘Tôi biết tôi đã ngu ngốc rất nhiều/ Vì đã yêu, và đã nói rằng yêu/ Bằng vô số những vần thơ ướt át’ và tớ nghĩ, à, mình hơi giống kẻ đó. Điều tớ muốn nói là tớ đã hơi thô bạo, cố lôi cậu đang đá chân và la hét vào buồng chụp hình rồi thì viết một bài thơ tệ hại, điên khùng trong thiệp Valentine và làm nhiều chuyện khác, tớ biết sự độc lập có giá trị với cậu biết nhường nào, tớ chấp nhận chuyện đó, thật đấy. Dĩ nhiên, tớ yêu cậu, quá yêu là đằng khác nên...”

“Brian...” nàng nói.

“... nhưng điều đó không quan trọng, tình yêu không cần trở thành vật cản đường, vì xét cho cùng...”

“Brian...” nàng nói.

“... chờ chút, Alice, để tớ nói hết...”

“... không được, Brian ạ, cậu phải dừng lại...” nàng nói, đứng lên và đi về phía bên kia căn phòng. “Thế này không được...”

“Nhưng, Alice, đó không phải là điều cậu nghĩ đâu...”

“Không, tớ xin lỗi, Brian; tớ không thể chịu được nữa. Hãy thôi cái trò này đi...”

Và kỳ lạ thay, nàng không nói điều này với tôi, mà nói với tủ áo của mình.

“Coi nào, Neil, chuyện không còn buồn cười nữa đâu.”

“Quái lạ,” tôi nghĩ, “tại sao nàng lại gọi tủ áo là Neil? Nàng gọi ngăn kéo là gì nhỉ!” tôi tự hỏi, khi nàng dùng lòng bàn tay gõ vào cửa Neil Tủ Áo, rồi cửa tủ từ từ mở ra như trong một màn ảo thuật.

Có một gã đàn ông trong tủ quần áo.

Hắn ta đang cầm cái quần dài trong tay.

Tôi không hiểu.

“Brian, đây là Neil,” Alice giới thiệu.

Neil lộ diện bước ra khỏi tủ áo, đứng trên đôi chân của mình.

“Neil đang thủ vai Eilert Lovborg. Trong vở Hedda Gabler.”

“Xin chào, Neil,” tôi nói.

“Chào, Brian,” Neil nói.

“Chúng tớ đang... tập dượt,” Alice cho biết.

“Ồ,” tôi nói, chính điều này đã giải thích cho mọi chuyện.

Và rồi sau đó, hình như tôi đã bắt tay hắn.