Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 9



VÒNG HAI

“Thằng bé đó, hắn gọi con bồi, quân J,” Estella nói, giọng khinh khi, trước khi ván bài đầu tiên của chúng tôi chấm dứt.

Charles Dickens, trích Gia tài vĩ đại.

9

CÂU HỎI: George, Anne, Julian, Timmy và Dick được biết đến nhiều nhất với cái tên...?

TRẢ LỜI: Bộ Năm Lừng Danh.

***

Có ba điều tôi luôn mong sẽ xảy ra ở đại học - thứ nhất là được mất tân, thứ hai là được đề nghị trở thành gián điệp, thứ ba là được tham gia cuộc thi Thách thức Đại học. Điều đầu tiên, đời trai tân, đã đi đời nhà ma hai tuần trước khi tôi rời Southend nhờ việc uống say và lóng ngóng thỏa mãn ham muốn khi đang đứng dựa vào thùng rác có bánh xe, ở ngõ sau Littlewoods, và sự ưu ái của Karen Armstrong. Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để nói về trải nghiệm đó; trái đất không dịch chuyển, nhưng thùng rác thì có. Sau đó, xảy ra một số tranh luận về việc liệu hai đứa có “làm đúng cách” hay không, điều đó chắc hẳn sẽ đem đến cho bạn một vài ý tưởng về kỹ thuật tuyệt vời và sự khéo léo tinh vi trong nghệ thuật làm tình của tôi. Cuốc bộ về nhà vào cái đêm mùa hè đáng nhớ đó, khi chúng tôi thưởng thức những giọt còn lại trong chai Merrydown đã hết lạnh sau khi quan hệ, Karen cứ nhắc đi nhắc lại, “Đừng kể ai hết, đừng kể ai hết, đừng kể ai hết,” cứ như chúng tôi vừa làm điều gì thật sự, hoàn toàn khủng khiếp không bằng. Theo cách mà tôi cho là đúng như thế thật.

Còn về việc được yêu cầu làm gián điệp cho Nội các của Nữ hoàng, à, ngay cả khi đặt qua một bên sự dè dặt về ý thức hệ, tôi khá chắc ngôn ngữ cũng quan trọng trong nghề điệp viên, mà tôi có chứng chỉ O-level tiếng Pháp. Loại A đấy, nhưng, nếu xét về hoạt động gián điệp thực thụ, đây vẫn là một điểm hạn chế khiến tôi khó có thể thâm nhập chẳng hạn như một trường tiểu học Pháp, hoặc có thể, trong tình cảnh bức bách, một tiệm bánh mì. Nhạn Đen gọi Hổ Mang Đỏ; tôi có thông tin chi tiết về lịch trình xe buýt đây...

Tôi chỉ còn mong đợi ở cuộc thi Thách thức, và bây giờ tôi xoay xở để thách thức điều đó. Tối nay là buổi họp mặt đầu tiên, và thậm chí tôi phải bỏ biết bao nhiêu công sức thuyết phục chỉ để được mời. Patrick không trả lời điện thoại của tôi, và khi cuối cùng tôi cũng lùng gặp được anh ta, anh ta nói rằng người dự bị thật ra không cần thiết phải đến, khi mà anh ta đã khá chắc rằng không có ai bị ô tô chẹt phải. Nhưng tôi cứ tiếp tục nói và nói cho đến khi anh ta chịu khuất phục, vì nếu không có mặt, tôi sẽ không được gặp Alice, trừ khi tôi bắt đầu lượn lờ bên ngoài ký túc xá của nàng.

Và đừng tưởng là tôi chưa nghĩ tới việc đó. Trong vòng sáu ngày kể từ khi chúng tôi gặp nhau, tôi chưa hề gặp nàng lần nào nữa. Và tôi đang tìm kiếm. Bất kể khi nào đến thư viện, tôi lại thấy mình đi một vòng quanh các dãy bàn, hoặc lảng vảng một bộ dạng khả nghi ở khu Kịch nghệ. Khi đến quán bar với Marcus và Josh, rồi miễn cưỡng vui vẻ khi được giới thiệu với một vài gã mới như James hay Hugo hay Jeremy, tôi lại quan sát cửa ra vào qua vai họ phòng khi nàng bước vào. Chỉ đá vài câu vào giữa những cuộc tán gẫu, tôi lúc nào cũng canh chừng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thấy tăm hơi nàng đâu, điều đó cho thấy nàng đang có một cuộc sống đại học khác xa tôi. Hay nhỡ đâu nàng đang hẹn hò ai đó? Có khi nào nàng cũng phải lòng một gã đẹp mã, xương gò má cao, một nhà thơ Nicaragua đang bị lưu đày hoặc một nhà điêu khắc hoặc gì đấy, rồi thì dành trọn cả tuần trước nằm trên giường, uống rượu vang hảo hạng và đọc to thơ với thẩn không. Đừng nghĩ thế. Bấm chuông tiếp nào.

Tôi tự hỏi lẽ nào Patrick cố tình đưa tôi cái địa chỉ sai, và sắp sửa quay đầu bỏ đi thì nghe tiếng anh ta đi lóc cóc xuống cầu thang.

“Xin chào!” tôi nói, cười rạng rỡ khi anh ta mở cửa.

“Chào, Brian,” anh ta rên rỉ, thể hiện ngay trước mặt tôi cái biểu cảm mà anh ta có vẻ thích hơn cả, và theo chân anh ta lên cầu thang chung để vào căn hộ.

“Vậy mọi người sẽ đến vào tối nay hả?” tôi ngây thơ hỏi.

“Tôi nghĩ vậy.”

“Anh đã nói tất cả bọn họ rồi chứ?”

“Ừ, ừm.”

“Vậy anh đã nói với Alice chưa?”

Anh ta đứng lại ở bậc thang, quay đầu và nhìn ra sau. “Tại sao?”

“Chỉ tò mò thôi.”

“Đừng lo. Alice đang đến.” Anh ta lại mặc cái áo len đồng phục của trường đại học, tôi hơi ngạc nhiên một chút. Ý tôi là tôi sẽ hiểu hơn, nếu trên áo có ghi Yale hoặc Harvard hoặc tên trường nào đó, bởi vì khi đó cái áo là một lựa chọn thời trang. Nhưng tại sao lại đi quảng cáo cho việc anh ta đang học một trường đại học với tất cả những người cũng ở trường đại học đó? Anh ta không lo là thậm chí mọi người sẽ nghĩ anh ta chỉ làm bộ làm tịch hay sao?

Chúng tôi bước vào căn hộ nhỏ và giản dị, làm gợi nhớ đến một căn nhà mẫu quảng cáo trong bloc lịch phương Đông. Có mùi thịt băm và hành.

“Tôi có mang một ít rượu!” tôi nói.

“Tôi không uống rượu,” anh ta đáp.

“Ồ. Được thôi.”

“Tôi cho là cậu sẽ muốn một cái mở nút chai. Tôi nghĩ tôi có một cái ở đâu đó. Cậu uống trà, hay muốn bắt đầu ngay với chai rượu của cậu?”

“Ồ, rượu nhé!”

“Được rồi, ở yên đây nhé, tôi sẽ quay lại liền. Cậu không hút thuốc đấy chứ?”

“Không.”

“Vì ở đây cấm tiệt hút thuốc...”

“Đồng ý, nhưng tôi có hút thuốc đâu...”

“Được rồi, à mà này, chỉ đứng đây thôi nhé. Đừng chạm vào bất cứ thứ gì!” Bởi vì học năm thứ ba, rõ ràng bố mẹ lắm tiền, Patrick dường như có cuộc sống theo nề nếp của một người bán thành niên: những đồ dùng thiết thực, không phải để trưng bày, mà chắc chắn là của chính anh ta, một ti vi, một đầu video, một phòng khách không giường không bếp ga không vòi sen. Trên thực tế, anh ta gần như không phải sinh viên nữa; mọi thứ đều ở đúng vị trí của nó và đây là một nơi cho tất cả, giống như nơi sinh sống của một nhà tu hành hay một kẻ sát nhân hàng loạt đặc biệt kỹ tính. Trong khi anh ta tìm cái mở nút chai, tôi nhìn quanh phòng khách. Nơi được trang trí duy nhất của căn hộ là bức tường phía trên cái bàn, của anh ta; một tấm hình bãi biển, với những dấu chân dần biến mất về phía mặt trời lặn, và bài thơ truyền cảm về việc làm cách nào Giê-su luôn ở bên ta. Mặc dù công bằng mà nói nếu Giê-su ở bên cạnh anh ta trong trường quay truyền hình năm ngoái, anh ta có lẽ đã có nhiều hơn 65 điểm.

Có tiếng chuông cửa, và tôi nghe tiếng Patrick lê bước xuống cầu thang, nên tôi tận dụng cơ hội xem xét kệ sách của anh ta; chủ yếu là sách giáo khoa kinh tế học, xếp gọn gàng theo thứ tự chữ cái, một cuốn Kinh Thánh. Một kệ khác đầy băng video - Monty Python và Chén Thánh cùng với Anh em nhà Blues - tiết lộ một mặt sáng sủa hơn của Patrick Watts.

Nhưng bên cạnh đó có một loạt hai mươi băng video VHS giống hệt nhau; một kệ những băng video thu hình tại nhà với những cái nhãn màu trắng viết tay hoàn hảo được dán đúng cách dọc theo gáy cuộn băng. Tôi bước đến để nhìn gần hơn và với tay lấy đại một cuộn. Các nhãn ghi như sau:

03/03/1984 - Newcastle đấu với Sussex

10/03/1984 - Durham đấu với Leicester

17/03/1984 - Đương kim vô địch Cambridge đấu với Dundee

23/03/1984 - Sidney Sussex đấu với Exeter

30/03/1984 - UMIST đấu với Liverpool

06/04/1984 - Birmingham đấu với UCL

... và cứ thế tiếp tục, Keele đấu với Sussex, Manchester đấu với Sheffield, Open đấu với Edinburgh. Phía trên những cái băng cát xét đó có một tấm hình lồng trong khung ảnh, bị úp xuống. Giờ thì tôi đang cảm thấy mình hoàn toàn giống Marion Crane[1], nhưng tôi cứ cầm tấm hình lên xem, và đúng vậy, đó là tấm ảnh Patrick bắt tay Bamber Gascoigne[2] và tôi bất thình lình cảm thấy khiếp sợ, đây là chốn thiêng liêng của Patrick, và tôi đã lầm lạc mù quáng bước vào hang ổ của một gã điên...

[1] Một nhân vật trong phim Psycho. Cô lấy cắp tiền của ông chủ, sau đó, trên đường bỏ trốn, cô vô tình nghỉ chân tại một nhà nghỉ do một kẻ tâm thần làm chủ.

[2] Người dẫn chương trình Thách thức Đại học trong suốt 25 năm, từ số đầu tiên đến tận năm 1987.

“Tìm gì đấy, Brian?”

Tôi xoay tròn người, tìm kiếm một thứ vũ khí gì đấy. Patrick đang đứng ngay cửa ra vào, Lucy Chang đang ngấp nghé nhìn qua vai anh ta, và cái ba lô gấu trúc của Lucy Chang đang ngấp nghé nhìn qua vai cô.

“Chỉ là ngưỡng mộ tấm ảnh của anh thôi!”

“Được thôi, nhưng cậu làm ơn đặt nó trở lại đúng chỗ cũ, được chứ?”

“Vâng, vâng dĩ nhiên rồi...”

“Lucy... trà nhé?”

“Dạ, vâng, cám ơn anh.”

Anh ta ném cho tôi một cái nhìn kiểu không-thèm-đếm-xỉa, rồi đi vào bếp. Lucy ngồi trên chiếc ghế lưng cứng của Patrick, nhưng ngồi ngay lên thành ghế, để không ép con gấu trúc xẹp lép. Chúng tôi ngồi yên lặng, rồi cười với nhau, và cũng chẳng rõ vì nguyên cớ gì, cô bật cười nghe có vẻ hơi căng thẳng. Trông cô nhỏ nhắn gọn gàng, mặc một chiếc sơ mi trắng tinh sạch sẽ được ủi cẩn thận, nút áo trên cùng được gài lại. Như vậy cũng không hề gì, cô vẫn khá hấp dẫn, ngay cả với đường chân tóc thấp hơi lộn xộn có vẻ đang bò xuống để gặp gỡ cặp lông mày, trông giống một bộ tóc giả bị trượt về phía trước.

Tôi cố gắng nặn ra điều gì đó để nói. Tôi định nói với cô là theo cuốn Kỷ lục Guinness, Chang chính thức là cái họ phổ biến nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng cô cũng biết thừa điều này rồi, nên đành mở miệng khen, “Này, cậu giỏi thật đấy, điểm số thật đáng ngạc nhiên! Tám mươi chín điểm!”

“Ồ, cảm ơn cậu. Và cậu cũng giỏi lắm, giỏi việc...”

“... thua cuộc?”

“Ờ... phải, tớ cho là vậy!” và cô lại cười, giọng cao và giòn giã. “Giỏi việc thua cuộc!”

Vì lịch sự, tôi cũng cười hùa theo, và nói, “Chả sao. Thua nữa. Thua cho hoành tráng!”

“Samuel Beckett nói, đúng không?”

“Đúng rồi,” tôi nói, hỏi lại. “Cậu đang học gì vậy, nhắc lại xem?”

“Ồ, năm hai, ngành Y,” cô nói, và tôi nghĩ, Chúa ơi, cô ấy là một thiên tài. Tôi quan sát với vẻ ngạc nhiên lộ rõ khi cô cởi cái ba lô độc đáo ra.

“Tớ thích gấu trúc,” tôi nói.

“Ồ... cảm ơn cậu!”

“Đang ngấp nghé nhìn qua vai cậu kìa! Hay tớ nên nói là Bắc Kinh trên vai cậu nhỉ!”

Cô nhìn tôi không hiểu, thế nên để cho rõ, tôi nói, “Cậu mang nó bên mình từ nhà hả?”

“Cậu nói gì cơ?”

“Cậu mang nó từ nhà à?”

Cô trông bối rối. “Cậu muốn nói đến ký túc xá của tớ á?”

Tôi có cảm giác chưng hửng. “Không, cậu biết đấy... quê cậu ấy.”

“À, ý cậu là Trung Quốc! Bởi vì đó là gấu trúc chứ gì? Mà, thật ra, tớ đến từ Minneapolis, nên không phải đâu.”

“Phải, nhưng lúc ban đầu cậu đến từ...?”

“Minneapolis...”

“Nhưng bố mẹ cậu, họ đến từ...”

“Minneapolis...”

“Nhưng bố mẹ của họ đến từ...”

“Minneapolis...”

“Tất nhiên rồi. Minneapolis.” Và cô cười với tôi bằng sự tử tế chân thật, hoàn hảo bất chấp sự thật rằng tôi rõ ràng là một gã cặn bã phân biệt chủng tộc, dốt nát. “Đó là nơi Hoàng tử sinh ra!” tôi nói, giọng sôi nổi.

“Chính xác! Đó là nơi Hoàng tử sinh ra,” cô ấy nói. “Dù tớ chưa bao giờ gặp anh chàng đó.”

“Ôi,” tôi thốt lên. Tôi thử lại lần nữa. “Cậu đã xem phim Mưa tím chưa?”

“Chưa,” cô đáp. “Thế. Cậu. Đã. Xem. Mưa tím chưa?”

“Rồi. Hai lần,” tôi đáp.

“Cậu có thích không?” cô hỏi.

“Không hẳn,” tôi đáp.

“Nhưng cậu đã xem đến hai lần mà!”

“Tớ biết vậy,” tôi đáp, và hóm hỉnh nói, theo giọng Mỹ khá chuẩn, “Chả hiểu!”

Và rồi, ơn Chúa, cửa mở và Colin Pagett Bé Bự xuất hiện, cầm theo bốn chai Newcy Brown và một hộp giấy Gà rán Kentucky. Patrick đưa cậu ta vào giống như một ông quản gia dẫn anh thợ cạo ống khói vào, và trong im lặng khó xử sau đó, tôi từ từ ngẫm nghĩ về nghệ thuật trò chuyện đầy phức tạp. Tất nhiên, lý tưởng nhất vẫn là thức dậy vào buổi sáng và được đưa tận tay bản lời thoại dự định sẽ nói trong cả ngày, thế là tôi có thể xem qua và tự viết lời thoại cho mình, cắt bỏ những nhận xét ngốc nghếch và câu nói đùa ngu si, dở hơi. Nhưng rõ ràng điều đó không thực tế, và một lựa chọn khác là chẳng bao giờ nói chuyện nữa, thì cũng không khả dụng.

Vì vậy có lẽ tốt hơn nên nghĩ là việc trò chuyện hơi giống việc sang đường; trước khi mở miệng tôi cần dành vài phút nhìn cả hai phía, thận trọng xem xét điều sắp nói ra. Và nếu điều này có nghĩa là cuộc nói chuyện của tôi sẽ hơi chậm và mất tự nhiên, giống như một cú điện thoại giữa hai bờ Đại Tây Dương, cũng đồng nghĩa với việc tôi phải dành thêm một ít thời gian đứng ngoài rìa cuộc trò chuyện, nói một cách ẩn dụ là, nhìn sang trái sang phải, thế thì nên làm như vậy, vì rõ ràng tôi không thể mù quáng đi loạng choạng giữa dòng xe cộ. Tôi không thể cứ để mình bị xe chẹt phải như thế này.

May quá, chưa cần trò chuyện gì ngay lúc này vì trong khi đợi Alice đến, Patrick cho chạy một trong số các cuốn băng video quý báu của anh ta - trận chung kết năm ngoái, và chúng tôi ngồi xem đội Dundee thắng một lần nữa, trong khi Patrick lầm bầm câu trả lời và Colin ăn thịt gà trong hộp, thế là trong mười lăm phút, chỉ có những âm thanh thế này: Colin mút đùi gà, Patrick lầm bầm như điên ở tay ghế sofa.

“... Kafka... nitơ... 1956... tá tràng... câu hỏi bẫy, không phải cái nào cả... C. P. E. Bach...”

Và thỉnh thoảng, tôi xen vào một câu trả lời, không thì là Colin, với cái miệng đầy thịt gà rán - Ravel, Hỏa Ngục của Dante, Rosa Luxembourg, Veni Vidi Vici - nhưng rõ ràng Patrick đang đánh dấu lãnh thổ của mình, cho thấy ai mới là chủ, vì giọng của anh ta càng ngày càng to...

“... NHỮNG BẢN BLUE BUỒN... KHÔNG PHẢI DÂN DO THÁI... BỆNH THƯƠNG HÀN. MARY... ĐÓ ĐỀU LÀ SỐ NGUYÊN TỐ...”

... và mặc dù cũng thích chương trình này cũng nhiều như bao người khác, tôi không thể chịu được ý nghĩ rằng chuyện này có thể đưa sự việc đi quá xa...

“... RHINE, RHONE, DANUBE... AND TY THỂ... CON LẮC FOUCAULT...”

... anh ta đã học thuộc lòng chúng à? Liệu chúng tôi có phải nghĩ là anh ta chưa bao giờ xem cuốn băng trước đây, hay chúng tôi phải nghĩ là đằng nào thì anh ta cũng biết mọi câu trả lời rồi? Và Lucy Chang có phản ứng gì trước tất cả sự việc này? Tôi liếc sang bên cạnh, cô đang nhìn xuống sàn, mắt nhắm nghiền, và tôi nghĩ có lẽ cô buồn, hoặc khó xử, cũng dễ hiểu thôi, nhưng sau đó tôi để ý thấy vai cô hơi rung và nhận ra cô đang cố kìm để không cười phá lên...

“... BÀI THƠ CA NGỢI BÌNH ĐỰNG DI CỐT CỦA NGƯỜI HY LẠP... BO DIDDLEY...

THẢM SÁT VÀO NGÀY LỄ THÁNH BARTHOLOMEW... CẦU HÀNG KHÔNG BERLIN...”

... và đúng lúc có lẽ cô không nhịn nổi nữa, chuông cửa dưới lầu vang lên, và Patrick đi ra, để ba chúng tôi chăm chăm nhìn thẳng vào ti vi. Cuối cùng, chính Colin là người lên tiếng trước, với chất giọng trầm, đầy vẻ bí ẩn.

“Chỉ tại tớ nghĩ lẩn thẩn, hay gã này hoàn toàn phát điên rồi hả?”

***

Sự xuất hiện của Alice làm cho bầu không khí trở nên bớt nặng nề đáng kể. Nàng thở hổn hể, được bọc trong cái khăn choàng cổ, áo khoác và găng tay hở ngón bằng da lộn, nhìn quanh phòng, mỉm cười chào mọi người. “Chào Bri!” nàng nói một cách thật ấm áp, và ném cho tôi một cái nháy mắt khiêu gợi. Patrick lăng xăng quanh nàng, đúng là gã đần, anh ta luồn tay lên mái tóc trông như nhựa màu be, mời nàng ngồi vào chỗ của mình, và rót một ly rượu Bulgarian Cabernet Sauvignon từ chính chai rượu tôi mua bằng tiền túi và đem đến như thể đó là của anh ta vậy. Khi Alice hỏi, “Anh có phiền không nếu em hút thuốc?” anh ta nói “Dĩ nhiên là không!” như thể đột nhiên đó là một ý tưởng tuyệt vời, tại sao anh ta không tự mình nghĩ ra sớm hơn vậy, sau đó anh ta ngó quanh tìm gì đó để dùng làm gạt tàn, rồi thấy một hộp nhỏ đựng kẹp giấy, anh ta trút hết kẹp ra bàn, theo đúng kiểu điên cuồng rũ bỏ không thương tiếc.

Alice nép mình ngồi cạnh tôi trên ghế sofa, hông nàng áp chặt vào hông tôi, Patrick hắng giọng rồi nói với cả đội.

“Thế là chúng ta đã có mặt đầy đủ! ‘Bộ Tứ Siêu Đẳng!’ Và tôi thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ tạo nên một điều đặc biệt vào năm nay...”

Chờ một chút nào - Bộ Tứ ấy à?

“Bây giờ sẽ giải thích về quá trình diễn ra cuộc thi này...”

Tôi đếm số người trong phòng: một, hai, ba...

“... giai đoạn đầu tiên là chúng ta cần thắng vòng sơ khảo cho cuộc thi được truyền hình trực tiếp...”

Tại sao không nói là “Bộ Năm Lừng Danh”? Anh ta có mất cái quái gì khi nói “Bộ Năm Lừng Danh” đâu chứ.

“Thời hạn là hai tuần, cuộc thi không chính thức, nhưng cũng khó phết đấy, chúng ta cần đủ giỏi để có thể thi khi chương trình lên sóng. Vậy từ đây cho đến lúc đó, tôi đề nghị bốn chúng ta họp mặt ở đây vào giờ này mỗi tuần, và trả lời thử một số câu hỏi soạn trước, và có thể xem một hoặc hai cuốn băng, chỉ là để tập luyện đều đặn trong...”

Gượm đã - sao tôi lại không thể đến chứ? Tôi phải đến, nếu không, làm sao tôi gặp được Alice. Tôi giơ tay định hỏi, nhưng Patrick đang để một cuộn băng vào đầu video, và không thể thấy tôi, nên tôi bèn hắng giọng và nói, “Ơ này, Patrick...?”

“Gì hả Brian?”

“Thế tôi không cần đến à?”

“Tôi nghĩ thế, không cần đâu...”

“Không hề à...?”

“Không...”

“Anh không nghĩ đó là một ý kiến hay nếu sau này...?”

“À, chúng tôi sẽ chỉ cần cậu trong trường hợp khẩn cấp thôi. Tôi chỉ nghĩ tốt nhất là cả bốn thành viên nên tập cho quen việc coi nhau như một đội, trên cơ sở, cậu biết đấy, chúng tôi là một đội.”

“Vậy là anh không cần tôi à?”

“Không.”

“Thậm chí không cần đến và, anh biết đấy, quan sát chẳng hạn...?”

“Không thật sự cần thiết đây Brian, không đâu...” và anh ta vội vàng ấn nút cho chạy cuộn băng. “Được rồi, đây là trận Leeds đấu với Birkbeck trong vòng tứ kết hai năm trước. Một trận đấu thật sự hay...” rồi anh ta ngồi xuống ghế sofa, Alice chen giữa chúng tôi, hông nàng ép sát vào hông tôi, trong khi tôi cố gắng nghĩ ra kế hoạch ám sát Patrick Watts.