Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1253: Hỗn Độn Thần Ngao (2)




- Lão tổ, thế lửa phía dưới thật quá mạnh liệt, ta không kiên trì nổi!
Lão giả Kim Ô thị kia gật đầu, từ tốn nói:
- Đổi mồi câu!
Đột nhiên, một tôn Thần Hoàng Kim Ô thị gần đó chợt biến thành một con Tam Túc Kim Ô, vỗ cánh bay tới, đáp xuống đất biến thành một gã nam tử hùng tráng, lưng gắn cặp cánh, khom người thi lễ, buộc chặt sợi dây câu kia vào ngang hông mình, nói:
- Lão tổ, ta đã chuẩn bị xong!
Lão giả Kim Ô thị kia gật đầu một cái, thả tôn Thần Hoàng hùng tráng này xuống khỏi Điếu Ngao Đài. Sợi dây câu không ngừng thả ra, tôn Thần Hoàng hùng tráng kia cũng không ngừng rơi xuống sông lửa, biển lửa bên dưới.
Đám người Chung Nhạc đứng sát mép Điếu Ngao Đài nhìn xuống, chỉ thấy tôn Thần Hoàng Kim Ô thị kia lắc mình một cái, biến thành Tam Túc Kim Ô, mở miệng hút tới Thần hỏa cuồn cuộn. Đám Thần hỏa kia thiêu đốt hừng hực xung quanh thân thể hắn, giống như một khỏa Thái Dương khổng lồ phiêu phù trên không trung biển lửa và sông lửa.
Ức vạn dặm dây câu thả hết, lão giả Kim Ô thị ngồi vững trên Điếu Ngao Đài, tay cầm cần câu, không chút cử động. Mà tôn Thần Hoàng Kim Ô thị kia lại biến thành Thái Dương, chậm rãi phi hành tới lui trên không trung cửa biển, hấp dẫn lực chú ý của đám Thần Ngao trong sóng biển kia.
Đám người Yêu Tinh Nguyệt nhất thời chấn kinh. Không ngờ Kim Ô thị lại là dùng Thần Hoàng biến thành Thái Dương làm mồi câu để câu đám Hỗn Độn Thần Ngao này. Lẽ nào bọn họ không sợ đám Hỗn Độn Thần Ngao này sẽ ăn thịt các Thần Hoàng tộc mình sao?
- Các ngươi yên tâm! Hỗn Độn Thần Ngao sẽ không thật sự ăn thịt mấy vị sư thúc, sư bá này!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Tính tình Hỗn Độn Thần Ngao vô cùng hiền lành. Nếu bọn chúng cắn mồi, sẽ lập tức bị câu lên. Đám sinh vật Hỗn Độn này ngây ngô đần độn, chỉ cần được hỏi, sẽ lập tức trả lời. Cho dù có thật sự bị Thần Ngao cắn chết, nhưng có thể đổi lấy lời tiên đoán của Thần Ngao, cũng tính là đáng giá!
- Sáng nghe đạo, hoàng hôn chết không tiếc!
Đám người không khỏi cảm khái.
Đột nhiên, thần sắc mấy lão giả Kim Ô thị trên Điếu Ngao Đài chợt kích động, nhao nhao cao giọng nói:
- Tới rồi! Tới rồi! Con Thần Ngao kia đã xuất hiện!
- Mọi người chấn chỉnh tinh thần! Chúng ta đã đợi con Lão Thần Ngao này mấy vạn năm rồi, nó rốt cuộc một lần nữa xuất hiện, nhất định phải câu được nó lên!
- Mau di chuyển mồi câu!
Đám người thả câu trên Điếu Ngao Đài kích động không thôi. Đám người Chung Nhạc thì lại kinh ngạc, nhìn về phía cửa biển kia. Chỉ thấy ba đào cuồn cuộn, một con Thần Ngao to lớn khôn cùng từ dưới biển lửa từ từ trồi lên, bơi về phía chỗ cửa biển.
Con Hỗn Độn Thần Ngao này so với đám Thần Ngao khác còn khổng lồ hơn rất nhiều, xung quanh nó còn có mười mấy con Thần Ngao khác đi theo, chậm rãi bơi lội bên cạnh nó, giống như là thủ vệ đang hộ tống Vương giả xuất tuần vậy.
- Lần này nhất định phải câu được nó! Bằng không, chúng ta chính là uổng phí ngồi chờ mấy vạn năm a!
Đám người thả câu Kim Ô thị trên Điếu Ngao Đài khẩn trương vạn phần nói. Đám người Chung Nhạc không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Con Thần Ngao này có gì bất đồng với đám Thần Ngao khác?
Kim Sơ Phỉ cũng lộ ra thần sắc vui mừng, vội vàng nói:
- Thật sự bất đồng! Trên lưng con Hỗn Độn Thần Ngao này có một bức đồ, tiên tổ Kim Ô thị ta đã từng từ xa nhìn thấy bức đồ này, cảm thấy thần diệu muôn phương, sâu không thể lường. Chỉ là nhìn từ xa cũng không cách nào cảm nhận được thần diệu trong đó. Nhưng tiên tổ Kim Ô thị ta cũng lĩnh ngộ ra từ trong bức đồ này không ít tuyệt học kinh thiên động địa. Kim Ô thị chúng ta ở đây thả câu, chủ yếu chính là muốn câu được con Thần Ngao này! Không nghĩ tới con Thần Ngao này vậy mà lại một lần nữa xuất hiện!
- Bức đồ?
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn, vội vàng khom người nhìn xuống dưới. Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy trên lưng con Thần Ngao kia quả nhiên có khắc một bức đồ án cổ lão, chỉ là khoảng cách quá xa, căn bản là nhìn không rõ.
Phục Hy thị và Kim Ô thị đều tu luyện Tiên Thiên Thần Nhãn. Ánh mắt của Kim Ô thị cực kỳ sắc bén, nhưng cho dù là Đế Quân của Kim Ô thị, thậm chí là tiên tổ của Kim Ô thị, cũng đều nhìn không rõ ảo diệu Thiên đạo chất chứa trong bức đồ trên lưng con Thần Ngao kia. Chung Nhạc tự nhiên cũng không cách nào nhìn rõ.
- Nhạc tiểu tử, chính là con Thần Ngao đó!
Tân Hỏa đột nhiên trở nên kích động:
- Chính là con Thần Ngao mà Toại Hoàng đời đầu tiên từng câu được kia! Bức đồ trên lưng nó, chính là ba mươi bức Thiên Đạo Đồ mà Toại Hoàng đã lưu lại!
Tinh thần hắn ba động mãnh liệt, lập tức bị mấy người thả câu Kim Ô thị cảm nhận được, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc. Trái tim Chung Nhạc phanh phanh nhảy loạn, vội vàng phong bế hết thảy cảm quan nhục thân của chính mình. Hắn có thể cảm nhận được từng cỗ từng cỗ tinh thần ba động đáng sợ đảo quét trên người chính mình, không chút cố kỵ tìm kiếm một phen.
Mấy tôn Đế Quân Kim Ô thị kia tìm kiếm không có kết quả, trong lòng ai nấy cũng đều kinh ngạc, nhưng cũng thu hồi lại tinh thần, tiếp tục chuyên chú thả câu. Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm một cái, Tân Hỏa cũng không dám làm càn, bình ổn lại tâm tình kích động của chính mình.
- Sơ Phỉ huynh, bên kia có một cây cần câu nhàn rỗi, không bằng chúng ta cũng câu thử một chút xem sao? Ý của ngươi thế nào?
Yêu Tinh Nguyệt cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói:
- Nói không chừng chúng ta có thể câu được một con Hỗn Độn Thần Ngao a!
Kim Sơ Phỉ nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng mỉm cười, nói:
- Treo ta lên ném xuống thả câu? Các ngươi đừng nói đùa! Vừa ném ta xuống dưới, ta liền phải chết không thể nghi ngờ! Ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ gần nửa canh giờ sẽ bị nướng chết rồi!
- Để ta làm mồi câu!
Chung Nhạc đột nhiên nói. Đám người Kim Sơ Phỉ nhất thời ngẩn ngơ, Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta cũng có thể biến thành Tiên Thiên Kim Ô, biến thành Thái Dương. Tinh Nguyệt huynh nói đúng, có thêm một cây cần câu cũng là chuyện tốt, nói không chừng có thể câu được một con Hỗn Độn Thần Ngao thì sao?
Kim Sơ Phỉ vội vàng nói:
- Dịch huynh, phía dưới vô cùng nguy hiểm! Thực lực của ngươi tuy mạnh, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa canh giờ!
Chung Nhạc đi tới, buộc dây câu lên trên lưng chính mình, mỉm cười nói:
- Sau nửa canh giờ, các ngươi kéo ta lên đây là được! Tô Nô, ngươi cầm cần câu!
Mục Tô Ca vội vàng tiến lên, cầm lấy cần câu. Chung Nhạc phóng người nhảy một cái, rơi xuống sông lửa phía dưới. Hắn đột nhiên lắc mình biến thành một con Tam Túc Kim Ô, cấp tốc bay về phía chỗ cửa biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.