Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1703: Nguyên Nha đột kích (2)




- Năm xưa ngươi là tồn tại cường đại nhất, không ai có thể ngắm bóng lưng của ngươi, mà hiện tại thành tựu siêu việt ngươi không phải số ít. Ta cũng đã không thua kém ngươi!
Thanh âm Đại Tư Mệnh biến mất, thiên địa một mảnh trầm mặc.
Nguyên Nha Thần Vương càng chạy càng xa, cười ha hả, nói:
- Trong vũ trụ này, ngươi đã không còn vô địch nữa rồi. Năm xưa ta căn bản không xứng làm đối thủ của ngươi, mà bây giờ ta lại ngang vai ngang vế với ngươi. Bất quá, ngươi nói đúng, người nuôi cá vẫn là phải ở trên bờ, đích thân xuống nước làm cá đó chính là tự cam đọa lạc!
Đại Tư Mệnh vẫn như cũ trầm mặc, cũng không có thanh âm vang lên.
Nguyên Nha Thần Vương vẫn tiếp tục lui về phía sau, vừa lui vừa nói:
- Hôm nay còn chưa tới thời điểm triệt để nhất quyết cao thấp với ngươi! Đại Tư Mệnh, tương lai ta sẽ đích thân khiến cho ngươi lĩnh giáo sự tiến bộ của thần thông đạo pháp những năm gần đây!
Đại Tư Mệnh vẫn không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Nguyên Nha Thần Vương lộ ra dáng vẻ lúng túng. Hiển nhiên Đại Tư Mệnh đã không còn ở đây. Vừa rồi hắn chỉ là nói chuyện với không khí, nổi nóng với không khí mà thôi.
Bất quá, hắn cũng sẽ không trở lại giết Chung Nhạc. Hiển nhiên, Đại Tư Mệnh là muốn dùng Chung Nhạc làm quân cờ, dự định đấu một trận với đám lão gia hỏa bọn họ. Đại Tư Mệnh nhất định sẽ không để mặc cho những tồn tại cổ lão bọn họ dồn Chung Nhạc vào chỗ chết. Nếu hắn mạnh mẽ xuất thủ, Đại Tư Mệnh tất nhiên sẽ xuất thủ. Lúc đó, mặc kệ Đại Tư Mệnh có thể giữ được tính mạng của Chung Nhạc hay không, bản thân hắn trọng thương là sự tình khó tránh khỏi. Nếu đã như vậy, sao lại không chủ động rút lui.
Hơn nữa, Đại Tư Mệnh cũng nói không sai, tính mạng của đám hậu đại và đệ tử kia, hắn quả thật cũng không quá để ý. Cái mà hắn quan tâm chỉ là mặt mũi của chính mình. Nếu cố chấp nhất định phải giết Chung Nhạc sẽ chỉ làm mất mặt mũi, không bằng đơn giản không giết.
Chung Nhạc đột nhiên cảm thấy áp lực nhẹ đi rất nhiều, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
- Đáng sợ! Thật quá đáng sợ rồi!
Chênh lệch giữa hắn và Nguyên Nha Thần Vương đừng nói chỉ ngắm bóng lưng, ngay cả không thấy bóng dáng sợ rằng cũng không thể nói được.
- Căn bản là không ở cùng một cấp bậc. Cho dù là những tồn tại Đế cấp như Đế Minh Thiên Đế, Mục Tiên Thiên, chỉ sợ cũng không ở cùng một cấp bậc với hắn!
Chung Nhạc lắc lắc đầu. Tu vi thực lực Đại Tư Mệnh phi phàm, có thể ngăn cản được Nguyên Nha Thần Vương. Nhưng Đại Tư Mệnh vẫn chưa khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, hiện tại hắn bất quá chỉ là mượn uy phong trước đây, khiến cho Nguyên Nha Thần Vương kiêng kỵ mà thôi. Nếu Nguyên Nha Thần Vương phát hiện Đại Tư Mệnh ngoài mạnh trong yếu, sợ rằng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào phạm vi Đế tinh, đi thẳng tới Phá Thiên Quan bên cạnh Thiên Hà.
- Hiện tại Đế tinh đã động loạn hơn ba mươi năm, các tộc Đế tinh nguyên khí đại thương, nếu tiếp tục đánh tiếp, hẳn là sẽ có Đế tộc bị diệt rồi. Là lúc để cho Tử Quang Quân Vương xuất mã, đi các tộc Đế tinh chiêu hàng, hoặc là đề ra liên minh liên thủ rồi!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhìn về phía Đế tinh chiến hỏa dày đặc, trong lòng thầm nghĩ:
- Tử Quang Quân Vương quản lý hết thảy tin tức của Tiên Thiên Cung, hắn đứng ra chiêu hàng hoặc là liên minh, khẳng định là đánh đâu thắng đó!
Hắn lập tức dâng thư Mục Tiên Thiên, mời Mục Tiên Thiên để cho Tử Quang Quân Vương xuất mã. Qua không bao lâu, Tiên Thiên Đế Quân truyền thư trả lời, nói:
- Mấy tháng trước, Tử Quân đã sớm tới Đế tinh. Chuyện này không cần Dịch Quân ưu phiền. Không tới mấy ngày, bên phía Tử Quân tự có tin tức tốt truyền tới. Dịch Quân, đã chuẩn bị tốt quyết chiến với Thiên Đình hay chưa? Ngoài ra, mong rằng Dịch Quân khiến cho Viêm Hoàng sớm ngày lên đường!
Chung Nhạc khiến cho sứ giả trở về, nói cho Mục Tiên Thiên biết, hết thảy đều nằm trong khống chế của chính mình.
o0o
Mà vào lúc này, một thân ảnh vĩ ngạn xuất hiện trước Đạo cung Hắc Đế, trong cặp mắt giống như có ức vạn khỏa thái dương thiêu đốt vậy.
- Hắc Đế, ta biết rõ ngươi đang ở trong đó! Ngươi có bản lĩnh phong ấn ta, hiện tại ta đã thoát khốn rồi, sao ngươi lại trốn trong đó không lên tiếng?
Khí tức Diễn Hành Thần Vương càng bạo liệt hơn, cười lạnh nói:
- Ngươi đã làm lỡ ta thời gian mười vạn năm, khiến cho ta đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện tốt! Mười vạn năm này nếu ta là thân tự do, hiện tại cũng cách cảnh giới Đạo Thần không xa, cũng đã mở ra Bí cảnh thứ bảy rồi! Mau ra gặp ta! Nếu ngươi không ra, có tin ta sẽ đập nát Đạo cung Hắc Đế của ngươi không?
Hắn càng nói càng phẫn nộ. Đám đạo đồng trong Đạo cung Hắc Đế kia thấp thỏm lo âu, vội vàng bỏ chạy tứ tán, không kẻ nào dám ngăn trở.
Khí tức Diễn Hành Thần Vương xao động, khí thế càng lúc càng mạnh, cất bước đi về phía Đạo cung Hắc Đế, càng lúc càng gần, sát khí đằng đằng. Đúng lúc này, chỉ nghe một đạo thanh âm vang lên, mỉm cười nói:
- Diễn Hành Thần Vương, mười vạn năm trước ngươi không phải là đối thủ của hắn, hiện tại lại càng không phải là đối thủ của hắn. Ngươi đã bỏ lỡ mười vạn năm tu hành, mà hắn đã tu hành liên tục mười vạn năm, cách cảnh giới Đạo Thần chỉ còn lại có nửa bước. Nếu ngươi xuất thủ, tất nhiên là tự tìm sỉ nhục, cần gì chứ?
Diễn Hành Thần Vương theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một con lão quy từ xa bơi lại. Diễn Hành Thần Vương cười lạnh một tiếng, nói:
- Hóa ra là Tương Vương! Ngươi cũng không phải thứ tốt gì! Tương Vương, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Con lão quy Thiên Hà kia lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta tới chỉ là nói cho ngươi biết, không nên chọc vào Hắc Đế mà thôi. Diễn Hành, nếu ngươi có thời gian, sao không tới chỗ của ta ngồi một chút?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.