Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1743: Kế hoạch của Đạo Tôn




Bích Lạc tiên sinh nghe tiếng nổ lớn, thần tình khẽ động, cười hà hà:
- Khẩu khí của Tiên Thiên đạo hữu không nhỏ, có điều... ta có thể đồng ý với ngươi. Ta giúp ngươi đối phó Hắc Đế, ngươi giúp ta đối phó các Thái Cổ Thần Vương khác.
Ánh mắt Mục Tiên Thiên lay động, trong đầu suy nghĩ tại sao tự nhiên Bích Lạc tiên sinh lại đồng ý liên minh. Lần này tuy nàng ta đề nghị hợp tác nhưng nàng cũng biết thực lực và thế lực của mình không thể so với trời. Đừng nói trời, ngay cả Bích Lạc tiên sinh trước mắt đây thì nàng ta cũng chưa chắc đã là đối thủ!
Mà thế lực của nàng cũng chưa chắc là đối thủ của Bích Lạc Cung.
Bích Lạc Cung đồng ý, chưa chắc đã không có âm mưu gì.
Trời không thể dung nạp Thái Cổ Thần Vương, nhưng cũng không thể chấp nhận một Thần Vương mới đứng ngang hàng với mình, đây là điều đương nhiên!
- Tiên Thiên đạo hữu, về Thiên, ngươi có thể yên tâm. Thiên, sẽ không nuôi cá, càng sẽ không đánh bắt cá.
Bích Lạc tiên sinh đứng dậy, cười:
- Trong Bích Lạc Cung ta có một số điển tịch của thượng cổ thần ma. Những Hắc Đế có Bích Lạc Cung cũng có. Những thứ Hắc Đế không có Bích Lạc Cung ta cũng có. Quan trọng nhất là trong Bích Lạc Cung có một bộ phận công pháp của Hắc Đế. Có thể đệ tử như ngươi cũng chưa từng được học. Nếu ngươi có hứng thú thì có thể đọc một phần công pháp Hắc Đế.
Mục Tiên Thiên động tâm, Thiên có bản lĩnh vô biên, thậm chí có thể suy đoán ra các loại công pháp. Tài sản trong Bích Lạc Cung vô cùng vô tận, mà công pháp của Hắc Đế đối với nàng thì vô cùng quan trọng!
Tuy nàng là đệ tử Hắc Đế nhưng chưa từng thấy công pháp hoàn chỉnh của Hắc Đế. Hắc Đế chưa từng truyện thụ cho nàng tuyệt học chân chính, đều là dựa vào tự thân lĩnh ngộ, nghiên cứu.
Hắc Đế chỉ là cho nàng sự bảo vệ.
- Đa tạ Bích Lạc đạo hữu thành toàn!
Bích Lạc tiên sinh đưa nàng tới một tòa bảo khố khác. Ở đây cất trữ điển tịch phái hệ của Thiên, có thể nói vô tận như biển. Bích Lạc tiên sinh dẫn nàng ta tới trước số công pháp điển tịch của Hắc Đế, cười:
- Tiên Thiên đạo hữu, ngươi có mười ngày, sau mười ngày thì phải rời đi.
Mục Tiên Thiên nhìn các điển tịch khác, cười:
- Ngươi để ta ở lại đây lẽ nào không sợ ta xem hết các điển tịch khác sao?
- Trong mười ngày ngươi có thể xem hết công pháp của Hắc Đế thì đã là rất giỏi rồi.
Bích Lạc tiên sinh mở ra một cuốn, đạo âm lập tức vọng ra, rồi hắc quang tràn ra nhấn chìm Mục Tiên Thiên.
- Tiên Thiên đạo hữu, ngươi hãy lĩnh hội cho tốt.
Bích Lạc tiên sinh đi ra khỏi tòa bảo khố này, nghe tiếng uỳnh uỳnh vọng tới, hắn đi về hướng có âm thanh đó. Một lúc sau hắn tới một nơi phế tích, thấy Chung Nhạc và Huyền Cơ đang giao đấu, hai người đều là cảnh giới Thần Hoàng, cảnh giới này được gọi là Hư Không Cảnh, linh hồn có thể vào Hư Không Giới, hưởng thụ tế tự.
Lần giao đấu này của Chung Nhạc và Huyền Cơ thi triển mọi thủ đoạn. Thủ đoạn của hai người hác nhau, Huyền Cơ tuy không phải Thánh Linh Thể nhưng còn hơn cả Thánh Linh Thể, giống như một Âm Phiền Huyên khác, các loại thần thông, đại đạo có thể nói được hắn thi triển một cách dễ dàng, điêu luyện, thậm chí còn hơn cả nguyên bản!
Còn Chung Nhạc thì đi đường khác, tu luyện tự thân, tự thân cường đại, dùng lực đánh địch. Thần thông của hắn loanh quanh chỉ có vài chiêu, dùng nhiều nhất chính là Trảm Đạo, nhưng mỗi lần thi triển ra Trảm Đạo lại khác lần thi triển trước, thậm chí hình thái cũng thay đổi.
Cùng một loại thần thông nhưng mỗi lần lại khác, đúng là khiến Huyền Cơ đau đầu.
Hai người đều có thực lực uy hiếp tới tính mạng đối phương, khi ra tay đều không có chút nể tình, đều dồn đối phương vào hiểm cảnh, cả hai đều bị trúng đòn bị thương.
Thần thông của họ thực sự cường đại, thậm chí uy hiếp tới cả bất tử chi thân của đối phương, khiến bất tử chi thân hoàn toàn không có tác dụng gì, vì thế nể tình chính là tự tìm cái chết.
Bích Lạc tiên sinh vẫn đứng ở đó, qua hai ngày, trên người Chung Nhạc và Huyền Cơ có tới trăm vết thương lớn nhỏ, thảm không nỡ nhìn, mệt mỏi dị thường, thể lực, pháp lực, tinh thần đều bị vượt quá cực hạn.
- Không đánh nữa!
Chung Nhạc ngồi phịch xuống đất thở dốc, xua tay:
- Không đánh được nữa rồi! Ngươi mà còn tới là ta chơi xấu dùng chư thiên vô đạo đối phó đấy!
- Ta còn thiên đạo thần thông chưa dùng, sợ ngươi chắc?
Huyền Cơ nằm vật ra đất, giãy giụa mấy cái cuối cùng quyết định nằm, cười khảy:
- Đánh nữa ngươi thua là cái chắc!
Bích Lạc tiên sinh nhíu mày, nghĩ bụng:
- Huyền Cơ sư đệ trước kia đạo tâm như huyền băng bất hóa, cao sơn bất động, trời sập không kinh, sao giờ lại bị vị Dịch Quân Vương đây khiến cho đạo tâm bất ổn, đánh võ mồm với hắn?
Hắn không kìm được lắc đầu, đạo tâm của truyền nhân thiên đạo giống như trời xanh, bị sỉ nhục không kinh, hằng cổ bất động, rất khó bị ngoại vật tác động, càng khó bị người ngoài dao động.
Huyền Cơ bị Chung Nhạc khiêu khích đánh với hắn một trận đã đành, giờ lại còn đấu võ mồm với Chung Nhạc, khiến Bích Lạc tiên sinh thật sự kinh ngạc.
Hắn cũng không nói nhiều, đạo tâm của hắn không cao minh hơn Huyền Cơ, Bích Lạc Cung bị Chung Nhạc đánh cắp đồ, Thiên Ý Đại Não nổ tung, Sinh Mệnh Cổ Thụ bị cướp mất, việc này đã khiến hắn rối loạn, không kìm được đại nộ.
Biểu hiện lần đó của hắn còn thua kém Huyền Cơ một chút.
- Đạo hữu khó tìm.
Chung Nhạc nghỉ ngơi một lúc gượng đứng dậy, cười:
- Cảm giác có đạo hữu thật kỳ diệu. Trước kia ta cũng có một đạo hữu nhưng đáng tiếc hắn chết rồi. Sau đó lại có một người nữa nhưng ta có chút sợ, coi hắn là sư huynh. Sau đó lại thêm một đạo hữu, là thê tử của ta, không thể hạ sát thụ, không thể tận hứng. Cũng may còn có ngươi, giao lưu với ngươi một lúc ta thu hoạch được rất nhiều.
Huyền Cơ đứng dậy, đột nhiên có cảm giác tìm được người cùng chsi hướng, cảm giác này đúng là trước nay chưa từng có.
Là đệ tử của Thiên, truyền nhân của thiên đạo, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.
Theo lý mà nói hắn không nên có cảm xúc này, vì hắn đại diện cho Thiên hành tẩu trong thế gian, phải xóa bỏ mọi cảm xúc phi lý trí.
Nhưng có cảm xúc như vậy dường như cũng không xấu.
- Chúng ta nên thường xuyên giao đấu.
Chung Nhạc nghiêm túc nói:
- Chúng ta không thể làm bằng hữu, hoặc ngươi đánh chết ta hoặc ta đánh chết ngươi, như vậy ta nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.
Huyền Cơ trầm ngâm, đột nhiên thấy Bích Lạc tiên sinh, vội đứng dậy:
- Sư huynh.
- Sư đệ, ngươi bị hắn ảnh hưởng đạo tâm, có phần thất thái rồi.
Bích Lạc tiên sinh vẫy tay:
- Lui xuống đi.
Huyền Cơ rời khỏi đó. Chung Nhạc ngồi trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi, cười:
- Bích Lạc tiên sinh đúng là xuất quỷ nhập thần, đến lúc nào mà ta không hề biết.
- Nếu ta muốn hại ngươi cho dù đứng bên cạnh ngươi cũng không phát hiện ra ta.
Bích Lạc tiên sinh ngồi xuống, cười:
- Ta không hề có ý hại ngươi, Phục Hy. Ngươi nên biết rằng nếu ta muốn thì đã động thủ lâu rồi.
Chung Nhạc trầm mặc.
Lời nói đó không hề khoa trương mà là sự thực. Huyền Cơ phát hiện thân phận của Chung Nhạc, đương nhiên Bích Lạc tiên sinh cũng biết, sở dĩ đến giờ hắn không động tới Chung Nhạc có lẽ là vì có ý đồ khác.
Hoặc có thể nói, hiện giờ Chung Nhạc rất có ichs cho Bích Lạc tiên sinh, chưa phải lúc động tới hắn.
- Thần Hoàng vốn là cảnh giới không tồn tại, năm đó Đại Toại khai sáng hệ thống đồ đằng tu luyện, mở ra ngũ đại bí cảnh để Hậu Thiên sinh linh có thể tu luyện, có thể sánh ngang với Tiên Thiên thần ma, khi ấy không hề tồn tại cảnh giới này.
Bích Lạc tiên sinh bỗng đổi giọng, nhàn nhã nói:
- Thần Hoàng còn gọi là Hư Không Cảnh, là cảnh giới có sau khi Đại Toại mở ra Hư Không Giới. Sở dĩ nó trở thành một cảnh giới chủ yếu là vì luyện tới bước này, thần ma thần thông quảng đại, linh hồn cường đại hơn rất nhiều, vào trong hư không có thể trì hoãn sự tử vong của linh hồn.
Chung Nhạc không biết tại sao hắn đột nhiên lại nhắc tới Đại Toại, chỉ im lặng lắng nghe.
- Khi đó các vị viễn cổ như Đại Toại chưa khai phá được Huyết Mạch Luân, chưa thống nhất nguyên thần và nhục thân. Ngài ý thức được sự khác nhau giữa thọ mệnh của nhục thân và linh hồn. Thọ mệnh của linh hồn có thể gấp sáu lần nhục thân, vì thế mở ra Hư Không Giới để thần ma đã tử vong có thể ký thác linh hồn.
Bích Lạc tiên sinh nói tiếp:
- Ngài mong sau này linh hồn nhục thân đả thông, nâng cao thọ nguyên nhục thân, những linh hồn đó có thể chuyển thế, được hồi sinh. Còn các thiên tài trong số các đời Hậu Thiên sinh linh không hoàn thành được tâm nguyện của Đại Toại, cho đến khi Phục Mân xuất hiện. Hắn chính là Thiên Nhân đấy!
Hắn đột nhiên cảm khái, nhắc tới Phục Mân Đạo Tôn, khiến cảm xúc của hắn trước mặt Chung Nhạc có thay đổi.
- Thiên Nhân, cũng giống Thiên, cũng giống người. Thiên không có gì không biết, không có gì không thể, người thì có nhược điểm. Đó chính là Phục Mân Đạo Tôn.
Bích Lạc tiên sinh nói tới đây, lắc đầu:
- Hoặc nên nói là Thiên giống Phục Môn, giống một mặt lý tính của Phục Mân. Sau khi Phục Mân Đạo Tôn mở ra bí cảnh thứ sáu, Huyết Mạch Bí Cảnh, đả thông ldlh, khiến thọ mệnh nhục thân của thần ma tương đương với thọ mệnh linh hồn thì đón một đời thịnh thế, thịnh thế chưa từng có. Linh hồn cổ xưa trong Hư Không Giới thi nhau hạ giới, chuyển thế hồi sinh, sinh ra vô số đại đế.
- Họ sinh ra sau Lục Đạo, cũng là những thượng cổ chư đế cuối cùng còn sống tới bây giờ. Họ coi mình là đệ tử của Phục Mân, cảm kích Phục Mân Đạo Tôn, cũng là họ cho Phục Hy thị một mảnh thế ngoại chi địa, cũng là họ bảo vệ Nông Hoàng để hắn là con tin chứ không bị giết.
Bích Lạc tiên sinh nhìn Chung Nhạc, cười thần bí:
- Mười vạn năm trước, Phục Mân Đạo Tôn hạ thủ vô cùng độc ác, trừ bỏ ba nghìn thượng cổ đại đế. Trong số đó có hơn sáu trăm vị Tiên Thiên thần ma đại đế!
Chung Nhạc chấn kinh, nghe Bích Lạc tiên sinh nói tiếp:
- Vốn những Thái Cổ Thần Vương đó nghĩ rằng mục tiêu của hắn là họ, nhưng không ngờ Phục Mân Đạo Tôn dùng kế rút củi dưới đáy nồi, cắt sạch cánh của họ! Rồi Phục Mân Đạo Tôn bắt cá, bắt hết cá mà họ nuôi, giết hơn hai nghìn ba trăm Hậu Thiên thần thánh, Hậu Thiên đại đế, hợp lại luyện thành ba nghìn Lục Đạo Giới!
- Hắn giữ lại hơn hai nghìn vị đế, những người này có được lợi ích cho mình, có thể nói là đệ tử của hắn, là lực lượng hắn để dành cho tương lai. Đế có mười hai vạn năm thọ nguyên, Địa Kỷ kết thúc đến nay đã mười vạn năm, cộng với thọ mệnh của kiếp trước, giờ họ đều sắp chết già rồi.
Bích Lạc tiên sinh xuýt xoa:
- Họ bị bắt giết rất nhiều, những người khác thì trốn đi. Lực lượng của Phục Mân Đạo Tôn để lại sắp mất tác dụng rồi. Hắn tính đông tính tây nhưng không tính tới Phục Hy thị mười vạn năm nay lại tồi tệ như vậy, không thể lật ngược được thế cờ, không xuất hiện được ai có thể dùng tới lực lượng hắn để lại, khiến bố trí của hắn trở nên vô dụng. Cho tới khi ngươi xuất hiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.