Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1762: Đại miếu Trấn Ma (1)




Thiên địa sinh ra, thiên địa trọng tố, đây là một chỗ tốt lớn khác của Tiên Thiên Thần Ma, ngoại trừ trường sinh bất tử ra, khiến cho sinh linh Hậu Thiên hâm mộ không thôi.
Nhất là Thần Vương Thái Cổ, đã trải qua từng tràng từng tràng huyết chiến với sinh linh Hậu Thiên, đã tử thương không ít, càng là ẩn giấu Tiên Thiên Thánh Địa sinh ra chính mình vô cùng kín đáo.
Tôn Tiên Thiên Thần Vương sinh ra tại Tịch Cốc kia không biết đã xảy ra sơ sót gì, để cho một vị Thiên Đế Phục Hy thị nào đó tìm được sào huyệt của chính mình, phá tan Tịch Cốc, đồng thời giết chết hắn.
Thời gian phát sinh chiến đấu ở nơi này đã quá cổ xưa, vết tích thần thông đã bị yên diệt, rất khó nhìn ra là thần thông do tồn tại gì lưu lại.
- Rốt cuộc là vị Địa Hoàng Phục Hy thị nào đã diệt trừ tôn Thần Vương Thái Cổ này?
Chung Nhạc nhất thời lâm vào suy tư.
Ánh mắt Trường Sinh Đế đảo quét bốn phía, nhãn tình đột nhiên sáng lên, chỉ về phía một mảnh thung lũng đang xao động ở xa xa, truyền âm nói:
- Chính là ở nơi đó! Nơi đó có khí tức Chư Đế tranh đấu!
Chung Nhạc mở ra Tam Mục Thiên Đồng, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy địa phương Trường Sinh Đế đang chỉ kia nằm trong vô số mảnh vỡ Đại lục. Vô số hài cốt Thái Dương bay lượn xung quanh nơi đó, vô cùng nguy hiểm.
Mảnh thung lũng kia hẳn là hạch tâm của Tiên Thiên Thánh Địa Tịch Cốc. Chung Nhạc dùng Tam Mục Thiên Đồng nhìn lại, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng của thung lũng, bên trong quả thật có từng đạo từng đạo thân ảnh cường đại đang giao chiến.
Thiên Dực Cổ Thuyền bay về phía mảnh thung lũng kia. Chiến đấu ở nơi này năm xưa thật sự quá thảm liệt, không gian đã vỡ nát không còn hình dáng, khắp nơi phiêu phù những mảnh vỡ không gian vô cùng mỏng manh, cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi chút lơ là liền sẽ bị đám mảnh vỡ không gian này cắt ra.
Thỉnh thoảng lại có những hài cốt Thái Dương ngay cả Hắc động cũng không thể tiêu hóa bay tới, rơi về phía mảnh thung lũng kia, lại vô thanh vô tức nứt ra, vô cùng quỷ dị. Chính là bị những mảnh vỡ không gian này cắt qua.
Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền cẩn cẩn thận thận tránh né những mảnh vỡ không gian này, một đường bay tới. Bên cạnh hắn, khí tức của thiếu niên Hình Thiên càng lúc càng mạnh. Đám ma khí và Tiên Thiên Ma Đạo vỡ nát ẩn giấu trong những mảnh vỡ không gian kia bay tới, rơi vào trong cơ thể hắn, khiến cho tu vi cảnh giới của hắn tăng vọt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn cũng đã từ cảnh giới Thiên Thần tiến vào Chân Thần, lại từ cảnh giới Chân Thần tiến vào Thần Hầu.
Với tốc độ này, hắn trở thành Thần Hoàng chỉ sợ cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
- Hình Thiên hẳn là sẽ không biến thành Ba Tuần a?
Trong lòng Chung Nhạc dâng lên một tia lo lắng, ngay sau đó lại yên lòng trở lại:
- Tòa Tiên Thiên Thánh Địa này đã vỡ nát, đại đạo cũng bởi vậy vỡ nát, Ba Tuần đã không có khả năng phục sinh. Hình Thiên vẫn là Hình Thiên! Bất quá, nơi này dù sao cũng là địa phương sinh ra kiếp trước của hắn, đại đạo thân thiện, đối với hắn cũng là cơ duyên trước giờ chưa từng có!
Bọn họ cách mảnh thung lũng kia càng lúc càng gần. Chung Nhạc đột nhiên thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, dừng lại ở bên cạnh một phiến Đại lục, nhìn về phía thung lũng.
Mảnh thung lũng kia ma khí cực kỳ trầm trọng, sương mù màu đen bao phủ không trung. Trong sương mù màu đen vô số hài cốt Thái Dương đen đủi cuộn trào trong đó, còn có Tiên Thiên Ma Đạo vỡ nát cuồn cuộn không ngớt, giống như vô số đạo Long khu tàn phá, giống như vô số con Hắc mãng đứt đầu, không ngừng nhúc nhích, khi thì phát ra thanh âm thê lương, khiến cho tâm thần người ta dao động.
Trung tâm thung lũng là một phiến di tích, từng tòa từng tòa Thần điện cổ lão tàn phá không chịu nổi, chỉ còn lại có một mảnh đổ nát thê lương.
Kim Ô Thần Đế đang ở trong di tích, mạnh mẽ đại chiến với ba vị Đại Đế bọn Dương Hầu Ma Đế. Dương Hầu Ma Đế biến thành quái nhân đầu dê thân người móng dê, một vị Ma Đế khác thì nửa thân dưới là Thần Nhân, nửa thân trên mọc ra chín thân Cự Tượng, toàn thân đen sẫm, đầu Tượng trắng tinh, mười tám cánh tay cầm mười tám kiện Ma Thần binh, thực lực vậy mà không thua kém Dương Hầu Ma Đế chút nào.
Mà một vị Đại Đế khác chính là Thần Đế, đầu chim chân báo, uy phong lẫm lẫm, tế khởi một kiện Tiên Thiên Đế Binh, hẳn là đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế. Chung Nhạc từ trong thần thông của hắn đã nhìn ra bóng dáng của Tiên Thiên Thần Đế.
Đế binh của hắn là Tiên Thiên Đế Binh, không phải là binh khí do chính mình luyện chế, mà là do Tiên Thiên Thần Đế ban tặng, hình dáng như câu, sau khi tế khởi chính là ngàn vạn đạo quang mang chiếu rọi xuống, đánh cho Kim Ô Thần Đế mình đầy thương tích.
Kim Ô Thần Đế cũng là Chư Đế Thượng Cổ, thực lực quả thật cường đại. Chỉ là trước đây hắn bởi vì tìm kiếm bí mật Phục Mân Đạo Tôn lúc tuổi già đại khai sát giới đã từng tao ngộ qua tử kiếp, sống sót sau cái chết, may mắn lợi dụng Hỗn Độn Châu tránh thoát được một kiếp, nhưng cũng đã bị thương suốt mười vạn năm đằng đẳng, trước đó không lâu thương thế mới khỏi hẳn, đã trễ nãi suốt mười vạn năm tu hành.
Hiện tại, thực lực của hắn đã bị đám người Dương Hầu Ma Đế đuổi theo. Lần này ba vị Đại Đế bao vây tiễu trừ, cộng thêm bị Tịch Cốc khắc chế, khiến cho hắn đã tràn ngập nguy cơ.
- Là Tượng Tôn Ma Đế và U Át Thần Đế trong Chư Đế Thượng Cổ!
Sắc mặt Trường Sinh Đế kịch biến, có chút chần chừ, nói:
- Tiểu sư đệ Phục Hy thị, U Át Thần Đế là đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế! Năm xưa khi Phục Mân Đạo Tôn xác lập Lục Đạo mở ra Luân Hồi, hắn cũng là một vị Đại Đế trong số đó, mà Tượng Tôn Ma Đế cũng là một vị Ma Đế trong số đó. Ngươi xác định trợ thủ của ngươi có thể địch nổi bọn họ sao? Nếu như không được, chỉ có thể hy sinh Kim Ô đạo huynh rồi…
- Trường Sinh sư huynh có thể yên tâm! Trợ thủ của ta có thể đánh trọng thương bọn họ, bất quá cần phải lập kế hoạch một chút!
Ba con mắt Chung Nhạc khẽ nheo lại, tinh tế quan sát, trong lòng chấn động, thấp giọng nói:
- Kỳ quái! Nơi này có chút kỳ quái! Thần huyết của Kim Ô Thần Đế…
Trường Sinh Đế nghe hắn nói vậy vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy cả người Kim Ô Thần Đế thụ thương, khắp nơi đều là vết thương, Đế huyết từ trong vết thương không ngừng chảy ra, nhưng đám Đế huyết này vừa mới rơi xuống trên mặt đất liền bị mặt đất hấp thu, biến mất không thấy đâu nữa.
Đế huyết là bảo vật đẳng cấp nào?
Nhất là Tiên Thiên Thần thành Đế, trong Đế huyết của bọn họ tích chứa năng lượng vô biên vô tận, rơi xuống mặt đất vạn năm không hóa. Một giọt Đế huyết thậm chí có thể biến thành một mảnh biển rộng tràn ngập linh tính.
Mà lần này Kim Ô Thần Đế bị thương, máu tươi giàn giụa, rơi xuống mặt đất liền biến mất không thấy đâu nữa, quả thật vô cùng quỷ dị.
Ầm ầm!
Phiến di tích kia đột nhiên chấn động kịch liệt, một đại vật khổng lồ chợt từ dưới lòng đất dâng lên, lộ ra một bộ phận thật lớn.
Đó là một tấm bia đá, từ dưới lòng đất chậm rãi dâng lên. Theo Đế huyết của Kim Ô Thần Đế không ngừng xâm nhập vào trong lòng đất, bộ vị tấm bia đá kia hiện ra cũng càng lúc càng nhiều. Hơn nữa, dưới lòng đất tựa hồ còn có càng nhiều thứ hơn nỗ lực chui lên, đã lộ ra mái ngói và nóc nhà màu xanh thẳm.
- Một tòa Thần miếu!
Chung Nhạc nhất thời giật mình. Tòa Thần miếu dưới lòng đất kia cũng không lớn, tấm bia đá dựng thẳng ngay trước cửa miếu. Lúc này, bộ phận bia đá hiện ra hiển lộ ra một chút văn tự, đều là Thần văn, bút như Long Xà, vô cùng cổ lão đại khí.
- Hy Hạo vĩnh trấn… Diệt hắn tế tự… Đoạn tế tự bằng đại đạo… Đánh tan thành tro bụi… Lập Đại miếu Trấn Ma…
Bởi vì tấm bia đá xuất hiện cũng không hoàn chỉnh, cho nên tế văn trên đó cũng không được liên tục.
Chung Nhạc và Tân Hỏa cơ hồ đồng thanh nói:
- Là Hy Hạo Đế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.